• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đi theo sau Huyền Phong, Âu Dương Thiển Thiển luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nam Cung Thương hôn mê không cho phép nàng nghĩ nhiều, đành phải đi theo Huyền Phong, cùng tiến vào Thiên Vũ các.
Cách một bức tường mà cảnh tượng hoàn toàn thay đổi, Sơ Tình nhìn cảnh tượng trước mắt mà phát hoảng.
Phủ Chiến Vương, thật đúng như là đầm rồng hang hổ.
“Lục Nhụy, muội đi bảo Chu quản gia thu xếp phòng cho những người khác.”
Trong Thiên Vũ các, toàn là cơ quan trận pháp, nếu như người không hiểu rõ thì còn chưa bước vào đã sớm mất mạng rồi.

Nàng không rõ có phải tất cả những người đó đều là tai mắt do Âu Dương Hạo thu xếp hay không nhưng sự việc chắc chắn là sẽ không đơn giản.
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Nhụy lập tức trả lời, trong lòng lại nặng trĩu.
Nàng thật sự không rõ, tiểu thư muốn giữ lại những người đó để làm gì, nếu là nàng thì sẽ nhổ cỏ tận gốc, vốn Thu Nguyệt và Hương Liên đã đủ lắm rồi, hiện giờ lại còn thêm hai ma ma, bốn tiểu nha hoàn nữa, sợ là những ngày sau này sẽ chẳng được thái bình.
Sau khi đi xuyên qua núi giả, Nam Cung Thương lập tức mở to mắt, đứng lên, đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, Sơ Tình đang đỡ Âu Dương Thiển Thiển liền phát hoảng.
‘Không phải bị hôn mê sao? Thì ra là giả.

Chiến Vương này, thật đúng là không coi ai ra gì.’
“Thiển Thiển, thực xin lỗi, đã khiến nàng lo lắng.”
Nam Cung Thương cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng nói.
Lúc ở phòng khách, nếu không nhờ nội lực mà Âu Dương Thiển Thiển truyền cho để chống lại cảm giác nóng bức dồn nén thì cho dù bản thân hắn có cố khống chế nhưng vẫn sẽ thật sự ngất xỉu.


Quả nhiên là Tần Cảnh Hạo muốn nhổ cỏ tận gốc, hắn không thể cho Âu Dương Thiển Thiển một hôn lễ an bình, nhưng ít nhất cũng không khiến Âu Dương Thiển Thiển rơi vào phiền toái, nên hắn mới quyết định giả bộ bất tỉnh, chỉ khi hắn té xỉu thì mọi người mới đồng loạt rời khỏi phủ Chiến Vương.
“Huynh định cứ đứng luôn ở vườn như thế này sao?”
Trong nháy mắt Âu Dương Thiển Thiển đã hiểu được ý đồ của Nam Cung Thương khi làm như thế, sợ là sẽ đem đến không ít phiền toái, tối thiểu, Nam Cung Thương té xỉu, Tần Cảnh Hạo có thể quang minh chính đại phái người đến phủ Chiến Vương, có phải là đã quá mạo hiểm hay không?
“Thiển Thiển…”
Nam Cung Thương mỉm cười.
Sơ Tình hơi kinh ngạc.
Mặc dù trên mặt Nam Cung Thương có một vết sẹo rất sâu, nhưng đường nét vẫn rất đẹp, ngược lại còn tăng thêm vài phần lạnh lùng, khó trách năm đó Chiến Vương lại khiến nữ tử trong thiên hạ chạy theo như vịt.
Sơ Tình buông bàn tay đang đỡ Âu Dương Thiển Thiển ra, lui ra bên cạnh.
‘Nếu Chiến Vương thật lòng tốt với tiểu thư thì tốt rồi, người có tình khó gặp, dù là nhìn bề ngoài hay khí chất thì hai người cũng đều là kim đồng ngọc nữ.’
Nam Cung Thương đỡ Âu Dương Thiển Thiển, tiến vào Thiên Vũ các.
Đêm động phòng hoa chúc, mũ phượng rực rỡ, màn che trướng rủ màu đỏ rực, nến đỏ long phượng cháy sáng.

Trong phòng có mùi hương thơm mát, trong mùi hương có lẫn cả mùi thuốc.
Dưới khăn voan, Âu Dương Thiển Thiển cảm giác được bốn phía yên tĩnh, nhịn không được có một tia bối rối, chân tay luống cuống.
Nam Cung Thương cầm đòn cân, nhẹ nhàng vén khăn voan lên.

Trong khoảnh khắc khăn voan rơi xuống, bốn mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau chằm chằm, trong phòng có vẻ hơi lúng túng.
“Sao vậy, trên mặt ta có cái gì à?”
Âu Dương Thiển Thiển thấy Nam Cung Thương cứ nhìn chằm chằm vào mình, gò má hơi nóng lên, nhẹ nhàng hỏi.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thành thân, hôn sự này cũng không phải do nàng tự nguyện.


Nhìn nam nhân trước mắt, Âu Dương Thiển Thiển thầm nghĩ.
‘Nếu có thể hiểu nhau, nhất định mình sẽ đi cùng hắn đến cuối đời.’
“Không có việc gì, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ sau khi trang điểm của Thiển Thiển, nhịn không được mà kinh ngạc, Thiển Thiển, từ trước đến giờ đều không phải là dung nhan thật của nàng à?”
Từ nhỏ đến giờ, cuộc sống của Nam Cung Thương đều luôn như bước trên băng mỏng.

Từ năm năm trước, hầu như đêm nào cũng không thể ngủ được.

Âu Dương Thiển Thiển trước mắt xinh đẹp như thế, nếu để lộ khuôn mặt thật thì không biết sẽ có bao nhiêu kẻ chạy theo truy đuổi.
“Vì sao lại khẳng định như thế?”
Sự sâu sắc của Nam Cung Thương khiến nàng hơi kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy, tất cả những thứ này đều là đương nhiên.

Năm năm trước, Nam Cung Thương đã nắm giữ toàn bộ binh quyền của Nhật Diệu, năm năm sau, dù có mất đi binh quyền, thì vẫn cứ khiến Tần Cảnh Hạo sợ hãi như trước.

Nhìn nam nhân trước mắt, khiến nàng nghĩ tới vực sâu không đáy, nhìn không thấu.
“Còn nhớ rõ Tướng Quốc tự không? Mặc dù lúc đó nàng đeo mạng che mặt, nhưng vẫn khó mà che giấu được dung nhan.

Ngày ấy nàng xâm nhập Thiên Vũ các, mặc dù cũng đeo mạng che mặt, nhưng màu da trên má và trên tay lại khác xa nhau, vì thế ta liền khẳng định.

Ta không biết vì sao nàng phải che giấu dung mạo, từ nay về sau, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào gây tổn thương cho nàng.”
Nam Cung Thương nghiêm chỉnh nói, trong lòng lại âm thầm tự hứa.

‘Chẳng sợ thời gian của ta với nàng không còn nhiều lắm, ta vẫn thu xếp ổn thỏa mọi chuyện, khiến trong thiên hạ, không có kẻ nào có thể gây tổn thương đến nàng.’
“Giúp ta gỡ đồ trang sức được không?”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào đồ trang sức trên đầu, nói xong ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nàng đã nhịn cả nửa ngày rồi, đống đồ trang sức này đúng là nặng quá mức, xuất giá đúng là một việc khốn khổ.
“Được.”
Nam Cung Thương dịu dàng nói.
Lúc chạm vào mái tóc mềm mượt như tơ của Âu Dương Thiển Thiển, tay hắn khẽ run lên, sau đó tự tay gỡ những món đồ trang sức trên đầu Âu Dương Thiển Thiển xuống, cuối cùng cầm một chiếc trâm ngọc đơn giản để vấn tóc cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Làm rất quen tay, xem ra còn khéo tay hơn cả Lục Nhụy.”
Đến thế giới xa lạ này đã năm năm, nhưng nàng vẫn không học được cách búi tóc, chỉ một chiếc trâm cài tóc mà rơi vào trong tay Nam Cung Thương thì lại như thể có sự sống, đơn giản linh hoạt, nàng rất thích.
“Về sau mỗi ngày ta đều búi tóc cho nàng.”
Nam Cung Thương tham lam mái tóc dài mềm mượt như tơ của Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng nói.
“Được.”
Nhìn bóng mình trong gương, sau khi gỡ bỏ những đồ trang sức xa hoa, nhìn lớp trang điểm ban đầu thì cứ cảm thấy kỳ quái.

Đúng lúc này, Sơ Tình bưng một chậu nước ấm đến, đặt trên giá rửa mặt, sau đó lập tức lui ra ngoài.
Nam Cung Thương đi đến bên cạnh giá rửa mặt, nhúng khăn bông vào trong nước, vắt nhẹ rồi đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nhìn qua thì động tác của hai người vô cùng hài hòa, dường như đã luyện tập vô số lần vậy.
“Cám ơn.”
Âu Dương Thiển Thiển nhận chiếc khăn, có chút ngượng ngùng nói.
Vương triều Nhật Diệu coi phu quân như trời, Nam Cung Thương lại tự tay làm những điều này cho nàng, nhất thời, nàng chưa thích ứng kịp.
“Thiển Thiển, bởi vì lòng tham của ta mà cuốn nàng vào chốn phong ba này…”
“Huynh hối hận à?”
Không chờ Nam Cung Thương nói xong, Âu Dương Thiển Thiển lập tức hỏi, nàng không rõ, nam nhân này do dự như vậy từ khi nào.
“Không, sẽ không hối hận.


Mấy ngày nay trong Vương phủ sẽ không an bình, nàng hãy ở trong Thiên Vũ các, đứng ra khỏi đây, sẽ nhanh chóng bình ổn được thôi.”
Nam Cung Thương nhớ tới những người mà Âu Dương Thiển Thiển mang tới, hai mắt trầm xuống.
Hôm nay hắn đã đắc tội với Tần Cảnh Hạo, sợ là Tần Cảnh Hạo sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hắn thì có thể giả bệnh, nhưng Âu Dương Thiển Thiển thì không thể, hắn sợ Tần Cảnh Hạo sẽ xuống tay với Âu Dương Thiển Thiển.

Hắn sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa, có một số việc cần phải kết thúc rồi.
“Ta không ngại, ta nghĩ chắc là ngự y sắp tới rồi, huynh không chuẩn bị một chút sao?”
Tần Cảnh Hạo sẽ không bỏ qua cơ hội này, Âu Dương Hạo té xỉu không nằm trong dự kiến của ông ta, đã gần một canh giờ rồi, chắc là ngự y sắp đến rồi.
“Không ngại, đã quen rồi.”
“Ngồi xuống đi, ta sẽ dùng nội lực tạm thời ngăn chặn nhiệt độc trong cơ thể huynh.

Nếu có người tới thì cho người cản lại một chút, nhất định không được ngửi mùi tử phác, bằng không, muốn áp chế, sợ là càng khó.”
Âu Dương Thiển Thiển kéo tay Nam Cung Thương, để Nam Cung Thương ngồi trên ghế, nói.
“Thiển Thiển, ta không sao, đã quen rồi, làm vậy sẽ hao hết nội lực của nàng.

Yên tâm đi, ta vẫn ổn.”
Áp chế nhiệt độc trong cơ thể hắn, nói dễ hơn làm, đến cả sư phụ của hắn còn không dám chắc, hắn không muốn Âu Dương Thiển Thiển mạo hiểm vì hắn.
“Yên tâm đi, nội lực của ta là trí hàn, không khó áp chế nhiệt độc trong cơ thể huynh, nhắm mắt lại.”
Nàng không rõ, vì sao nàng luôn luôn lạnh nhạt mà lại không thể hạ được quyết tâm với Nam Cung Thương.

Tạm thời nàng chưa xác định được độc trong cơ Nam Cung Thương, chỉ có thể ngăn chặn tạm thời, vẫn phải đối mặt với khốn cảnh trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK