• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: Tại sao lại quay về


Cánh tay như sắp trật khớp, Lê Diệp giãy giụa, nức nở mấy tiếng, đưa mắt nhìn nơi này. Nhất thời cô giật mình, lớn tiếng la lên, “Tôi không muốn! Doãn Chính Đạc! Tôi không muốn vào!”


“Sao không tiếp tục giả chết đi?” Anh nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn ăn thịt cô vậy, bàn tay tóm lấy cô cứng, lạnh như sắt, “Tiếp tục giả vờ không thiết tha gì nữa đi, xem tôi có tha cho cô hay không!”


Cả đường nghiêng ngả lảo đảo, xương cốt của Lê Diệp gần như bị anh bóp nát. Doãn Chính Đạc không hề nhẹ nhàng, vừa tóm vừa lôi cô tiến vào cửa.


Bảo vệ nghe thấy tiếng liền chạy ra, lại bị sự hùng hổ của Doãn Chính Đạc dọa, đứng xa hỏi có cần giúp gì không, vừa thấy Doãn Chính Đạc liếc mắt một cái lập tức không dám tới gần nữa.


Nơi này là Hạm Bích Các. Bình thường Doãn Chính Đạc ở tại nhà lớn của Doãn gia, nhưng anh cũng có chỗ ở khác. Ở đây tấc đất tấc vàng, xa hoa hào nhoáng, nhưng nơi đây lại là cơn ác mộng của Lê Diệp.


Quét vân tay, Doãn Chính Đạc giơ chân đạp tung cửa, kéo Lê Diệp vào phòng khách. Giơ tay lên, anh quẳng cô xuống sô pha.


Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, mái tóc rối tung, ngoài bờ vai còn run rẩy, thì không nhìn ra ở cô một điểm nào cho thấy cô còn sống.


Cả quãng đường vừa rồi cũng khiến Doãn Chính Đạc mệt mỏi. Anh thở dốc, đưa tay kéo cà vạt. Nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, anh quay đầu đi đến bên tủ rượu, lấy một chai ra, bật nắp rồi đưa lên miệng.


Mùi rượu mạnh nhanh chóng tỏa ra, cả căn phòng trong phút chốc tràn ngập hương thơm thanh khiết nhưng cay nồng.


Một hơi tu hết nửa chai, Doãn Chính Đạc đặt mạnh chai rượu xuống. Vạt áo sang trọng thấm đầy rượu, nhưng anh không quan tâm.


Lau khóe miệng, hai mắt anh hơi đỏ, từng bước từng bước lại gần cô gái đang ngồi trên sô pha.


Chiếc sô pha làm bằng da màu trắng, bên trên trải tấm thảm có hoa văn vàng, đơn giản lại sang trọng, nhưng lại dây một vết máu rất lớn.


Không biết là do ngã từ trên xe lăn xuống hay do ban nãy bị Doãn Chính Đạc lôi đi, đầu gối Lê Diệp bị trầy một mảng da, từ miệng vết thương đỏ ngầurỉ ra một thứ chất lỏng.


Doãn Chính Đạc chậm rãi hạ thấp người, lại nhìn cô chằm chằm. Anh như vậy có chút đáng sợ, tựa như dã thú trong đêm tối vậy.


“Tại sao cô lại quay về?” Câu hỏi gần như tràn qua kẽ răng của anh, từng chữ đều bị gằn rất nặng nề.


Mí mắt Lê Diệp giật giật, mái tóc rối tung cản trở tầm nhìn, cô chỉ mơ hồ thấy gương mặt anh. Khóe môi giật giật, nhưng lại không nói ra lời nào.


Doãn Chính Đạc cũng không nói nữa. Anh nhìn cô chằm chằm, dùng ánh mắt thâm sâu mà đáng sợ để nhìn cô. Nếu ánh mắt anh là ngọn lửa, thì cô sợ rằng mình đã cháy rụi thành tro bụi từ lâu rồi.


Một cô gái như thế này, toàn thân trên dưới đều vô cùng thảm hại, lại khiến anh chán ghét đến mức hận không thể đâm nghìn nhát dao…


Doãn Chính Đạc nắm chặt tay lại, khớp ngón tay răng rắc. Lê Diệp hơi mệt mỏi, thật ra cô tình nguyện để anh bóp chết mình cho nhanh xong hết mọi chuyện, nhưng cô là kẻ không được vận mệnh chiếu cố, mọi hy vọng của cô, cho tới bây giờ đều không được thực hiện.


Nắm tay rồi lại buông tay, buông rồi lại nắm, đến cuối cùng Doãn Chính Đạc vẫn không hề ra tay.


Anh thở ra đầy mùi rượu, dựa lưng vào bàn trà, rất lâu sau vẫn không có phản ứng gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu đó vẫn chưa hề rời khỏi cô.


Nằm sấp một lúc, Lê Diệp mới lấy lại chút sức lực, cũng có thể cảm nhận được cơn đau. Cô cảm thấy toàn thân như bị lột bỏ lớp da vậy.


Co co đầu gối, cô biết là có chảy máu. Máu chảy xuống thảm, chói mắt như một bông hoa rực rỡ.





Chương 26: Cô có biết thế nào là đau không?


Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, Doãn Chính Đạc vươn tay, năm đầu ngón tay đan vào tóc cô rồi siết chặt lại, ép cô đối mặt với mình. Anh hạ giọng lạnh lùng, “Sao, không vào thăm tù thì không cam lòng hả? Hạ Tùng Thông còn phải ngồi trong đấy tám năm nữa cơ, hay là cô học anh ta đi, giết người phóng hỏa rồi vào đấy, nếu mà may mắn, những lúc được ra ngoài hít thở là có thể gặp nhau rồi.”


Anh nhắc đến Hạ Tùng Thông là lại khơi dậy lòng hận thù trong cô, ánh mắt thoáng bén nhọn hơn.


Anh ta muốn báo thù vì mình đã hại chết Sơ Vũ. Sao Lê Diệp không có ý nghĩ giết anh cơ chứ. Nếu không có người này, cô sẽ không thành ra như vậy, Hạ Tùng Thông cũng sẽ không…


Vẻ hận thù trong mắt cô càng chọc anh tức giận hơn, anh siết chặt năm ngón tay, “Tưởng rằng có Tôn Bách Niên làm chỗ dựa vững chắc thì tôi không dám động đến cô sao?”


Miệng anh nồng nặc mùi gay nồng của rượu mạnh. Lê Diệp cắn chặt răng, trừng mắt nhìn anh như thể nhìn một con quái thú đáng ghê tởm vậy.


Doãn Chính Đạc dùng một tay bóp cổ cô, “Trước mặt anh ta thì giả bộ điềm đạm đáng yêu, định biến anh ta thành con mồi tiếp theo mắc câu hả?”


Bỗng Lê Diệp hừ một tiếng, tỏ vẻ vô cùng khinh thường với anh.


Đôi mắt lạnh lùng khép hờ lại, Doãn Chính Đạc cúi đầu nhìn cô.


“Doãn Chính Đạc.” Cô nhìn anh, “Đó cũng là vết nhơ trong đời tôi.”


Cô nói xong, anh thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu ra ý của cô. Gương mặt cau lại, Doãn Chính Đạc đưa cả hai tay lên cổ cô, dùng sức thít lại.


Cô nói sự việc đó là vết nhơ trong đời cô, cô nói anh là vết nhơ trong đời cô…


Con người này từ bé đã như trung tâm của vũ trụ, trăng sao vây quanh mỗi ngày, ai cũng ước gì có thể lấy lòng anh, cho tới giờ, không ai dám nói với anh nửa câu không tốt, càng không ai nói có quan hệ với anh là một vết nhơ cả.


Khuôn mặt Lê Diệp đỏ bừng. Anh xuống tay thật sự, tất cả đều biết nỗi hận của anh với cô, nhưng có ai biết, nỗi hận của cô với anh cũng chưa hề giảm, thậm chí còn tăng gấp trăm nghìn lần.


Cô không sợ, cũng không chịu thua, anh cứ như thế mà bóp chết cô, cô cũng sẽ không nói một câu cầu xin tha thứ.


Doãn Chính Đạc nhìn cái miệng vẫn ngậm chặt của cô, đôi mày liền nhíu chặt lại. Hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vào khoảnh khắc cô gần tắt thở, anh đột ngột dừng tay.


Lê Diệp ho khan, khí quản đau buốt, cô hít thở từng hơi từng hơi một.


Doãn Chính Đạc đứng dậy. Lê Diệp không nhìn anh, muốn giết muốn xử thế nào, đều kệ anh.


Cẳng chân bỗng dưng căng lên, cô còn chưa kịp ngẩng đầu mà chỉ mới liếc mắt một cái đã thấy Doãn Chính Đạc lôi cô xuống khỏi sô pha như tóm một bao rác tha đi trên mặt đất vậy.


Anh không nhẹ tay một chút nào, việc ngược đãi cô từ khi lên xe đến giờ, dường như đã được tiến hành hàng trăm ngàn lần trong dự định của anh rồi.


Bị lôi đi trên mặt đất, Lê Diệp sắp không chịu nổi nữa, vùng vẫy tóm lấy thứ gì đó đập vào anh, “Doãn Chính Đạc! Anh là đồ điên!”


Anh dừng lại, Lê Diệp lại đấm loạn hai cái, “Buông tay!”


Tóm cô đến cạnh tủ rượu, Doãn Chính Đạc cầm nửa chai rượu còn thừa đổ hết vào miệng vết thương của cô rồi quẳng chái đi. Lê Diệp đau kêu ra tiếng, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.


Hết nửa chai, anh quay đầu mở một chai khác, cùng một mùi cay nồng. Chất lỏng trong suốt tràn ra, Lê Diệp gần như ngất đi, giọng nói cũng thay đổi, “Đủ rồi!”


Khuôn mặt anh tràn vẻ thống hận, anh thở dốc liên hồi, “Đau? Cô có biết đau là gì không?”


Nửa người Lê Diệp ngâm trong chất cồn, mơ mơ hồ hồ, cô phì phò thở từng hơi dồn dập, “Anh giết tôi đi là được rồi.”


Doãn Chính Đạc cũng nhếch nhác y hệt, từ chiếc áo trắng đến chiếc quần âu đều thấm đầy rượu.


Anh bỏ chai rượu lại, nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô mà nghiến răng nghiến lợi, “Tôi sợ bẩn tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK