“Là con bé, ông không hoa mắt đâu.” Ông cụ nhận thuốc rồi uống, tựa vào gối là lại thở dài, “Con bé cũng đáng thương thật, từ nhỏ đã không có bố mẹ, ở nhà đấy, chắc chắn là có chịu ấm ức, nhìn thấy người khác hạnh phúc, trong lòng bất bình nên con bé mới nhất thời làm chuyện hồ đò…”
Doãn Chính Đạc không nói tiếp, trong điện thoại có tài liệu công việc, anh đang cúi đầu phê duyệt.
“Sao ông lại thấy bên cạnh con bé có cái xe lăn nhỉ? Con bé bỏ đi hai năm, hình như ở bên ngoài phải chịu nhiều khổ cực, gầy đi trông thấy.” Ông cụ lẩm bẩm.
Ông chưa nói xong, Doãn Chính Đạc đã đứng dậy, cầm di động đi ra cửa, vừa đi vừa nói, “Cháu đi gọi cuộc điện thoại.”
Thấy anh đi ra ngoài mà không quay đầu lại nhìn, ông cụ lắc đầu thở dài.
Trong lòng anh cực kỳ hận cô bé đó, nếu không, anh đã kết hôn với Sơ Vũ, hai năm, có khi ông còn được bế chắt rồi cũng nên.
Nghĩ lại chuyện ấy là lại thấy đau lòng.
Hai nhà Lê – Doãn, có ai mà không hận Lê Diệp, nhưng như vậy thì có thể làm gì được, bi kịch đã xảy ra, mọi chuyện đều không thế vãn hồi được nữa.
***
Tầm chạng vạng, trong phòng ăn, Lê Tuyết Ca không quá đói nên và vài miếng cơm là đứng dậy, loanh quanh trong phòng một lúc rồi mang ít đồ ăn đi. Cô bé ra đại sảnh, đưa cho Lê Diệp hẵng còn đang tụng kinh, nhỏ giọng nói, “Chị Diệp Diệp, ăn chút gì đi.”
Lê Diệp không nói gì, tiếp tục lần chuỗi hạt đàn hương.
“Buồn thì buồn, nhưng không thể cả ngày không ăn gì được chứ.” Lê Tuyết Ca nhìn cô, “Chị Diệp Diệp, bà nội không muốn nhìn thấy chị như vậy đâu, ăn đi.”
Lê Diệp chậm rãi mấp máy môi, “Chị không đói.”
Tuy mệt mỏi nên giọng hơi khàn, nhưng giọng nói của Lê Diệp thật sự rất nhẹ nhàng, mềm mại, vô cùng dễ nghe. Nếu không có biến cố vào hai năm trước, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành phát thanh, hẳn là Lê Diệp đã có thể vào đài truyền hình làm dẫn chương trình rồi.
Lê Tuyết Ca lại đưa cái cốc qua, “Chị Diệp Diệp, thế thì chị uống nước đi.”
Lê Diệp nhìn cô bé ngây thơ mà ngang bướng trước mặt, đây là người duy nhất trong nhà không tránh cô như tránh dịch bệnh.
Nâng tay, Lê Diệp nhận lấy cái cốc, nhấp một chút.
Lê Tuyết Ca thấy cô chịu uống thì mừng hẳn lên. Mặc dù cô bé có anh trai là Vân Hán, nhưng con trai có trò của con trai, chưa bao giờ đưa cô bé đi cùng, từ nhỏ cô bé đã thích chơi với Lê Diệp, tình cảm giữa hai người không tệ. Có điều, hai năm trước, Lê Diệp xảy ra chuyện, đột ngột biến mất, ai cũng nói rằng cả đời này cô cũng không quay về nữa. Không lâu sau, bà nội đột nhiên đổ bệnh nặng, Tuyết Ca gửi cho cô một bức thư, không ngờ cô thật sự nhận được, còn quay về nữa.
Chỉ tiếc, thời điểm cô nhận được vẫn muộn, khi trở về, bà đã đi rồi.
Hai người cùng trầm mặc. Lê Tuyết Ca phát hiện, cô vô cùng yên lặng, từ lúc vào cửa đến giờ, cô thậm chí còn chẳng liếc nhìn một ai. Sự việc năm đó khiến tình cảm giữa cô và nhà họ Lê hoàn toàn cắt đứt…
Nhìn chiếc xe lăn bên cạnh cô, Lê Tuyết Ca định hỏi rồi lại do dự, đành phải lén dò xét chân Lê Diệp.
Là bị thương sao? Nhưng hình như không có băng gạc, dáng vẻ của chị ấy hình như đã quen với xe lăn rồi, chẳng lẽ là lâu ngày…
Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt ảm đạm của Lê Diệp, Lê Tuyết Ca cảm thấy không tài nào mở miệng được.
“Tuyết Ca!” Tiếng quát mắng đột nhiên truyền đến, Lê Thiên Tố thấy Lê Tuyết Ca đưa đồ ăn cho Lê Diệp liền gào lên, “Mày không biết kiêng kị gì cả, người như thế mà mày cũng dám đến gần! Mày không sợ nó ghen tỵ với mày nên ra chiêu độc với mày à?”
Tính tình Lê Thiên Tố chanh chua, Lê Tuyết Ca hơi hơi sợ, lại ngập ngừng, “Chị Diệp Diệp không thế đâu…”
Chương 4: Muốn nói chuyện thì ra ngoài
“Mày mà biết nhìn người à! Sơ Vũ thông minh hơn mày, thế mà chẳng phải cũng không thoát khỏi tay nó sao!” Lê Thiên Tố nói bằng giọng khinh thường, “Đừng trách tao không nhắc mày! Đỡ như Sơ Vũ, bị người ta hại chết còn không hiểu tại sao!”
Giọng điệu của cô ta quá cay nghiệt, dù sao Lê Tuyết Ca vẫn còn nhỏ, đành phải chậm rãi đứng dậy rồi lui ra.
Lê Diệp vẫn quỳ như cũ, hạ mí mắt, tiếp tục lần hạt.
Lê Thiên Tố trừng mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Bầu trời tối đen, không trung bắt đầu nổi lên tiếng sấm sét đùng đoàng, dự báo thời tiết không nói có mưa, nhưng sắc trời âm u thế này khiến người ta cảm thấy nặng trĩu.
Người trông lĩnh cứu ban đêm chia nhóm, cứ hai tiếng lại thay một ca, có điều, hôm nay có thêm một người nữa – Lê Diệp.
Người khác thay ca đi nghỉ, cô vẫn quỳ ở đó, như thể đã bị chết chân ở đó rồi.
Tuy nhiên, không đi nghỉ còn có Lê Thiên Tố.
Cô ta xin bác cả cho trực đầu giờ đêm, nhưng còn chưa đến giờ cô ta đã chạy xuống, lại cứ lòng vòng quanh cửa, rõ ràng là đang đợi người.
Lúc ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Lê Thiên Tố vội vàng chạy ra.
Một lát sau, giọng nói hưng phấn của Lê Thiên Tố ngày một gần, “Anh hai, sức khỏe ông nội thế nào rồi ạ?”
“Ổn rồi, đang ở nhà nghỉ.” Cùng với giọng nói trầm thấp, bóng dáng cao lớn bước qua cửa.
Đang trông bên lĩnh cữu là hai người họ hàng, còn trẻ, đều quen Doãn Chính Đạc nên cất lời chào, “Chính Đạc đến rồi à, đã ăn tối chưa?”
Doãn Chính Đạc đến trước di ảnh, cúi đầu chào bà, rồi lui sang một bên, “Ăn rồi ạ …hai người lên nghỉ đi, để tôi ở đây trông.”
Túc trực bên linh cữu chẳng phải việc sung sướng gì, có thể đi nghỉ là điều ai cũng ước ao, hai người giao ca xong liền lên tầng.
“Anh hai, em ở đây với anh.” Lê Thiên Tố rót hai cốc nước, ngồi bên cạnh Doãn Chính Đạc.
Liếc mắt nhìn đứa con gái phiền phức đang quỳ dưới đất, Lê Thiên Tố mong Doãn Chính Đạc không để ý đến cô nên vội chuyển đề tài: “Anh hai, chuyện lần trước em nhờ anh, thế nào rồi ạ?”
Ngón tay dài cầm chiếc cốc ấm, gương mặt Doãn Chính Đạc vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh đã thay bỏ bộ âu phục màu đen ban ngày, giờ đang mặc một chiếc áo sơmi tím, một chiếc quần dài màu xám đậm. So với cánh nam giới, làn da của anh có vẻ trắng hơn, ánh mắt như chứa cả một trời sao, mênh mang, sáng ngời, toàn thân toát ra vẻ cuốn hút khiến bất kỳ cô gái nào cũng không thế chống cự được.
“Chỗ anh không có vị trí nào hợp cho em thực tập cả, bên anh rể thì có, đợi anh ấy sắp xếp xong sẽ báo cho em.”
“Em muốn đi theo học hỏi anh cơ!” Giọng làm nũng rõ ràng, “Em mặc kệ đấy, anh nghĩ cách đi, em muốn đến chỗ anh!”
Doãn Chính Đạc không hé răng, chỉ ngồi yên, thần sắc điềm tĩnh, không thể biết được ánh mắt anh đang dồn vào đâu.
“Anh hai! Được không?” Lê Thiên Tố đứng dậy, tóm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông lắc lắc vài cái.
Doãn Chính Đạc chưa kịp nói, thì cô gái im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Đây là linh đường trang nghiêm, muốn nói chuyện thì ra ngoài.”
Nghe tiếng, hai người cùng nhìn về phía cô gái đang quỳ.
Doãn Chính Đạc nheo mắt lại, đôi mắt đen nhánh lộ ra tia sáng khó hiểu.