Phòng ngủ.
Đặt Lê Diệp ở cạnh giường, Doãn Chính Đạc quay đầu ra đóng cửa.
Phòng ngủ của đàn ông đơn giản mà lại thực dụng, có điều, hai màu đen trắng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Trở lại giường, Doãn Chính Đạc lấy ra một chiếc hộp nhung ở tít bên trong ngăn kéo. Mở ra, lấy một thứ gì đó trong suốt, quay đầu nhìn cô gái với ánh mắt ngây dại kia. Anh giơ tay, ném chiếc nhẫn kim cương vào tay cô.
Thứ lạnh lẽo chạm vào tay, Lê Diệp run rẩy, cúi đầu, viên kim cương sáng đến chói mắt.
“Đeo vào…sáng mai đi làm thủ tục.”
Lê Diệp nắm chặt tay. Thủ tục anh nói là gì, cô biết, nhưng cô không hiểu, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm nay đều khiến cô rối loạn.
Thấy cô dùng ánh mắt mơ hồ nhìn mình chằm chằm, anh cúi người, tóm lấy cằm cô, ghé sát vào khuôn mặt gầy yếu, nói từng chữ một, “Nếu đã là vết nhơ không rửa sạch được, vậy thì cùng nhau mang cả đời đi.”
Lê Diệp nghiêng đầu nhìn anh, định thông qua những biểu hiện nhỏ nhất của anh để biết là anh đang nói đùa hay nói thật.
Có điều, thần thái của anh quá ổn định, khiến cô không tìm ra được manh mối gì.
Anh đứng thẳng dậy, quay đầu rời đi, Lê Diệp liền thì thầm hỏi, “Không có cách khác sao?…Nếu anh muốn trả thù, chỉ có cách này ư?”
Anh đứng sững lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, “Ít ra tôi vẫn chưa nghĩ được cách tốt hơn…”
Nhìn thấy anh cầm quần áo vào phòng tắm, Lê Diệp gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng xa lạ.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Bàn tay bất chợt chạm vào chiếc nhẫn kim cương, lòng bàn tay hơi đau, cô cúi đầu nhìn dấu vết trên tay, bất chợt mê man…
Không phải anh hận cô ư, vì sao lại muốn kết hôn với cô?
Nhưng chỉ nghĩ đến là lại tuyệt vọng…Giết cô cũng được, cướp đi tất cả của cô cũng được, nhưng không có cách nào bì được với cách này. Khi biết được tin phải kết hôn với anh, cô đã sợ hãi, đã bị giày vò, còn kinh khủng hơn cả trong quá khứ.
Tấm rèm dày che hết ánh sáng bên ngoài, phòng kín không một kẽ hở. Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một chỗ, có lẽ cũng sắp được giải thoát rồi. Lấy anh, phải đối mặt với cuộc sống như thế nào, cô có thể đoán trước.
***
Phòng tắm.
Cởi bỏ băng vải, máu từ trong vết thương ứa ra.
Doãn Chính Đạc nhìn, cố tránh làm rách đường khâu, uể oải dùng cồn lau qua.
Vứt bỏ miếng bông đỏ au, anh gập cánh tay lại, thử cử động, vẫn ổn, chưa bị tàn phế.
Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông có đôi phần tang thương trong gương, sờ chỗ râu mới mọc dưới cằm, anh lấy da cạo xử lý qua loa.
Ánh đèn trong phòng tắm sáng rực, người đàn ông trong gương lạnh lùng, đưa mắt nhìn cánh cửa kính mờ. Căn phòng này tuy rằng yên lặng, nhưng không phải chỉ có mình anh.
Đấy mắt chợt vụt lên chút thần thái lạ thường, anh cong môi, hào quang tỏa ra đến chói mắt.
***
Sau khi Doãn Chính Đạc quẳng lại một quả bom hạng nặng, cả nhà họ Doãn cùng vượt qua một đêm không ngủ.
Trần Oanh đi đi lại lại, nhìn ông cụ đang ngồi ngay ngắn, “Bố, A Đạc kính trọng bố nhất, bố nhất định không được đồng ý với nó, sao nó có thể cưới con bé kia được! Cho dù nó cả đời không lấy vợ thì con cũng chấp nhận được, còn nó mà làm như thế thì sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất! Con bé kia xuất thân không tốt, nhân phẩm lại kém, bây giờ còn tàn tật nữa!”
Doãn Kính Lam cũng lắc đầu, “A Đạc điên rồi hay sao? Nó làm như vậy, con thật sự không thể hiểu được.”
Chương 48: Mãi chưa kết thúc
Khang Đức Văn ôm cánh tay, trầm ngâm nói, “Lần trước cậu hai mất khống chế với Lê Diệp, con sợ là cậu ấy muốn kết hôn với cô ấy, có khi vì mục đích khác…”
Lời nói còn chưa dứt, tất cả mọi người đều đã hiểu…
Doãn Chính Đạc oán hận Lê Diệp, lần trước suýt chút nữa giết chết cô, giờ lại muốn kết hôn với cô, khó mà nói không phải vì ôm lòng trả thù.
Tưởng tượng như vậy, ai cũng bất chợt rét run.
“Thế thì lại càng không thể thuận theo nó được!” Trần Oanh liên tục lắc đầu, “Lập tức đuổi con bé kia đi, không thể giữ nó lại được, A Đạc vì nó mà đánh mất tiền đồ, nếu vậy thì thật sự không đáng!”
Thấy cả nhà đều bối rối, ông cụ nắm quải trượng, “Tôi nhìn A Đạc lớn lên, tuy rằng tính tình nó ngang bướng, nhưng sẽ không làm chuyện mất khống chế như vậy…Nó muốn trả thù, sao phải dùng hôn nhân làm tiền cược. Tôi thấy không hẳn là nó vì muốn dồn Lê Diệp vào chỗ chết đâu.”
“Vậy chẳng nhẽ nó thật sự muốn cưới Lê Diệp? Nó thích Lê Diệp sao ạ?” Trần Oanh hỏi lại, lập tức cười nhạt, “Thế lại càng không thể!”
“Chờ chút đi, A Đạc luôn có ý đồ của nó, nó biết trách nhiệm phải gánh trên vai, công ty và nhà họ Doãn đều dựa vào nó cả, nó sẽ không vì để hả giận mà không để tâm tất cả.” Ông cụ ngửa đầu thở dài, đứng dậy, “Đi nghỉ cả đi, có gì thì mai lại bàn tiếp.”
Không ai nghỉ ngơi yên được. Lê Diệp là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng hiện giờ cô lại ở chình ình trong phòng, không ai có thể bình yên mà ngủ nghỉ được.
***
Không ngủ.
Kim đồng hồ vẫn xoay tròn, Lê Diệp ôm đầu gối dựa vào đầu giường, nhìn dòng thời gian chầm chậm trôi qua, cả người dần trở nên cứng ngắc.
Doãn Chính Đạc ngủ bên cạnh. Anh có thể ngủ thật, anh không sợ cô chạy, không sợ cô làm chuyện điên rồ, cũng chẳng bận tâm tới tất cả những chuyện sắp tới.
Người đàn ông lúc ngủ thoạt nhìn cũng không đáng sợ, vài lần Lê Diệp nghiêng đầu nhìn anh. Bọn họ là hai người xa lạ, nhưng vì sao lại đi đến ngày hôm nay. Cô chưa từng trêu chọc anh, vậy mà vào đêm đáng sợ hai năm trước, họ cùng tỉnh lại trong tình trạng quần áo không chỉnh tề.
Một bước đi sai, vạn kiếp không quay lại được.
Cô hối hận đến nỗi từng tế bào đều tê tái, nhưng cô lại không tìm ra được ngọn nguồn của nỗi hối hận này…Đây có phải là số mệnh không? Số mệnh luôn muốn trêu đùa cô, tất cả những chuyện lúc trước vẫn chưa kết thúc được.
Chua xót mím môi, cô cúi đầu, vùi mặt vào đầu gối.
Một lúc sau, bên cạnh truyền đến tiếng động.
Doãn Chính Đạc đứng dậy, choàng chiếc áo sơmi vào, bước ra kéo tấm rèm cửa sổ.
Nắng sớm sáng dịu, anh duỗi cánh tay, có vẻ thật sự rất sảng khoái.
Rửa mặt trở về, thần thái sáng lạn, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương rơi trên thảm, anh bước đến nhặt lên, ngồi ở mép giường, kéo bàn tay lạnh lẽo của Lê Diệp lại, từng chút một chậm rãi xỏ nhẫn vào.
Lê Diệp nắm tay lại, lẳng lặng kháng cự sự giam cầm này.
Nhưng chẳng làm nên chuyện gì cả, anh chỉ dùng chút sức đã hoàn thành xong việc này, rồi nhìn cô, “Dậy đi, nửa tiếng nữa xuất phát.”
Lê Diệp bất động, gương mặt như phủ đầy tro bụi thê lương.
Anh không nổi giận, chỉ vào nhà tắm lấy cái khăn mặt ra, lau lau mặt cô, “Hối hận khi dùng mình đổi lấy tự do cho cô bé họ Hạ sao?”
Lê Diệp ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng.
Anh dùng ngón tay chạm vào mũi cô, rồi cảnh cáo, “Đừng nghĩ là tôi chỉ nói đùa, chuyện tôi đã quyết định, vĩnh viễn không thay đổi.”
Lê Diệp khép mi lại, ngồi đờ đẫn, để mặc cho anh bế mình ra khỏi cửa.