Lúc cô đến quán bánh bao, cửa đã đóng chặt, không thấy bóng dáng thực khách nào.
Lăn xe đến phía sau, thử kéo cửa sau, vẫy mở như trước đây.
Không có khách, quán bánh bao trở nên quạnh quẽ vô cùng. Lê Diệp đi qua bếp. Đồ làm bếp được xếp gọn gàng, vỉ hấp bằng gỗ được rửa vô cùng sạch sẽ, dù có mở ra cho khách xem thì nơi này cũng không có điểm gì khiến người ta nghi là mất vệ sinh cả. Người nhà họ Hạ vẫn luôn cần cù chăm chỉ, lại rất thật thà, không thể sơ sảy để dẫn đến vấn đề mất an toàn vệ sinh thực phẩm được.
Đi qua chỗ ngồi ăn, Lê Diệp vào cánh cửa nhỏ, còn chưa đẩy cửa thì người ở trong đã lao ra như gió, “Đến đây đi, cùng lắm thì chết chung! Đừng tưởng là tôi sợ các người!”
Một luồng gió lạnh ập vào mặt, Lê Diệp nghiêng đầu, người kia hẵng còn đang cầm một con dao phay. Cô nhíu mày, nhìn Hạ Tiểu Chước cùng với mái tóc rối tung như bờm sư tử.
“Chị đến đây làm gì?” Hạ Tiểu Chước trừng mắt với cô, “Đến để chế giễu hả?”
“Bỏ dao xuống đi!” Lê Diệp hơi nổi nóng, “Xảy ra chuyện gì cũng phải dùng đầu óc để nghĩ cách giải quyết, em cầm dao chém lung tung, có lý lẽ gì cũng phải vào tù!”
“Dù sao cũng không cứu được anh tôi ra, tôi vào đấy làm bạn với anh ấy luôn!”
“Đừng nói bậy!” Lê Diệp khẽ quát cô ấy, lại hỏi, “Chuyện ngộ độc thực phẩm là thế nào vậy?”
“Không phải thế! Tôi không bán cửa hàng nên bọn họ đến hãm hại tôi đấy.” Hạ Tiểu Chước nắm chặt con dao, ánh mắt đưa về phía chiếc đồng hồ treo tường, “Chị đi đi, họ sắp đến đập quán, hôm nay tôi sẽ liều mạng với họ!”
Lê Diệp đang định nói thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập.
Đám người đó không đi cửa sau, mà là cắt xích sắt ở cửa lớn mà vào, quang minh chính đại, tiến quân thần tốc.
Hành động của họ khiến Hạ Tiểu Chước điên lên, lập tức xông ra ngoài. Lê Diệp thấy thế, cũng vội quay xe lại đi ra theo.
Đi đầu tiên là một người đàn ông nhã nhặn, mắt đeo kính. Anh ta rút ra một bản hợp đồng và nói, “Là cô Hạ Tiểu Chước sao?…Chào cô, tôi được ủy ban về quyền tài sản của phố Thanh Sơn ủy thác đến bàn với cô chuyện thu hồi cửa hàng. Đây là hợp đồng vay nợ cô ký năm ngoái, hiện giờ đã qua kỳ hạn, chúng tôi yêu cầu thu cửa hàng thay cho số tiền nợ.”
Hạ Tiểu Chước nắm chặt dao, lẫn trong vẻ phẫn nộ là một chút bối rối. Chủ nhiệm Vương – người đã ký hợp đồng với cô trước đây – cũng đến. Ông ta đứng ở một bên, vẻ mặt máy móc, một chút vẻ thân quen lâu năm cũng không có.
Nhìn thấy chủ nhiệm Vương, Hạ Tiểu Chước liền giấu dao ra sau, “Chú Vương, xin chú…cho cháu một thời gian nữa, cháu đã tìm được người bảo lãnh cho anh cháu rồi, sau này anh ấy ra ngoài là sẽ ổn cả thôi, bọn cháu sẽ cùng kiếm tiền trả lại cho chú!”
“Đừng nói gì nữa, chúng tôi đã quyết định đổi lấy cửa hàng rồi, cô dọn dẹp rồi nhanh nhanh chuyển đi đi.” Chủ nhiệm Vương xua tay, “Cô cũng đừng ném tiền vào cái động không đáy làm gì, chẳng phải ngày xưa là do anh cô đắc tội với người ta nên mới phải vào đấy à, đâu có dễ dàng gì mà ra được nhanh thế.”
Nhìn thấy Lê Diệp bị đẩy đến bước đường cùng, trong lòng Lê Diệp căng lên. Thì ra cô ấy gán cửa hàng lấy tiền là vì muốn cứu Hạ Tùng Đào, sao cô ấy lại ngốc thế…
“Phạm pháp thì phải vào tù, một ngày cũng không thiếu được.” Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân thong thả, người đàn ông ung dung tiến vào, khuôn mặt sắc lạnh mang theo vẻ ngang ngược tàn ác. Anh ta lấy điếu thuốc đang cháy bên khóe miệng xuống, bóp rụi bằng đầu ngón tay rồi búng đi xa.
Lê Diệp và Hạ Tiểu Chước cùng nhìn về phía người vừa tới. Chỉ một cái chớp mi, đôi mắt của cả hai cùng bắn ra ánh nhìn thù địch.
Người mới tới dửng dưng, đưa mắt nhìn Hạ Tiểu Chước, “Tôi khuyên cô, đừng uổng phí công sức.”
Hạ Tiểu Chước nghiến răng nghiến lợi, “Là mày! Đồ súc sinh, tao chém chết mày!”
Có thể khiến Hạ Tiểu Chước hận đến nỗi muốn chém muốn giết, trên đời này chỉ có hai người. Một là Lê Diệp cô, một là gã đàn ông bị đánh đồng thành cá mè một lứa với cô, Doãn Chính Đạc…
Chương 34: Cô ta còn nợ tôi
Hạ Tiểu Chước cầm dao xông lên, Lê Diệp liền bám theo, “Tiểu Chước, em đứng lại!”
Bị Lê Diệp kéo đến nỗi lảo đảo, Hạ Tiểu Chước tức tối quay đầu lại, giáng một phát tát xuống, “Quả nhiên chị với hắn ta cùng một loại! Giả mù sa mưa, hại anh trai tôi, giờ còn muốn phá cái quán này!”
Lê Diệp trúng đòn của Tiểu Chước, khóe miệng lập tức sưng đỏ lên, nhưng cô vẫn trừng mắt nhìn, giọng nói cao lên, “Em đứng sang một bên đi, có nghe thấy không?”
Hai cô gái cãi nhau, Doãn Chính Đạc tìm một vị trí trong phòng rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, xem cảnh náo nhiệt.
Hạ Tiểu Chước cầm dao, trừng mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Vẻ bình tĩnh nơi đầu mày khóe mắt anh là sự khiêu khích lớn nhất với cô ấy, anh càng tỏ ra không có gì thì cô ấy lại càng hận!
Vì con người như vậy mà anh trai thân thiết nhất của cô phải ngồi tù, đánh mất đi thời khắc huy hoàng nhất đời người! Chính anh ta là đầu sỏ gây nê, vậy mà vẫn ung dung tự tại!
Lê Diệp thấy thần sắc cô ấy không tốt, liền nắm cổ tay cô ấy rồi nói, “Hạ Tiểu Chước, nếu em muốn bố mẹ em không yên lòng, muốn nhìn anh trai em ở tù vẫn không được yên ổn, thì em cứ chém đi, chém vào tử huyệt ấy!”
Dù sao thì Hạ Tiểu Chước vẫn còn nhỏ, nghe thấy lời nói của cô liền xụ mặt, chóp mũi tràn vị chua xót.
Lê Diệp đoạt con dao lại, đẩy cô ấy, “Ngồi xuống đi!”
Há miệng thở dốc, Hạ Tiểu Chước lui về sau hai bước, ngoan ngoãn ngồi xuống theo lời cô nói.
Nghĩ đến việc chính mình phá hỏng gia sản cuối cùng của gia đình, Hạ Tiểu Chước ảo nảo cúi đầu, ra sức gạt nước mắt. Cái gì cô ấy cũng không làm tốt, trăm phương nghìn kế đi cầu cạnh người ta, thầm nghĩ để anh trai được giảm hình phạt mà sớm ra ngoài. Nhưng tất cả đều tan tành, cô ấy không dám đi gặp anh trai. Nếu cô phải chém người, người đầu tiên cô muốn chém chính là mình…
Lê Diệp nhìn chủ nhiệm Vương, “Có thể thư thả vài ngày không? Tiền Tiểu Chước nợ, tôi có.”
Chủ nhiệm Vương nhìn cô một cái, khẽ nhíu mày, “Đừng có xin tôi! Trong hợp đồng đã ghi ràng kỳ hạn, qua lâu rồi nhưng tôi không nói gì, hiện giờ có người bỏ tiền ra mua cửa hàng, mấy người không trả nổi tiền thì đừng làm chậm trễ việc làm ăn của tôi. Tôi không phải nhà từ thiện, không thể bỏ không tiền cho mấy người được!”
“Tôi đi lấy tiền ngay, Tiểu Chước nợ các ông bao nhiêu?”
“Cả gốc lẫn lãi, bảy mươi lăm vạn…Cô có không?” Chủ nhiệm Vương tỏ vẻ khinh thường.
Lê Diệp cau mày, trong lòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng mức này vẫn khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.
Hạ Tiểu Chước cúi đầu càng thấp hơn. Số tiền đó là cô ấy đi vạy, cô ấy được người ta giới thiệu cho một tay tự xưng là có tiếng tăm, có thể đưa anh trai ra tù được. Cô ấy sốt ruột, căn bản là không hoài nghi gì, ai ngờ tên kia cầm tiền xong thì cũng biến mất luôn.
Lê Diệp khẽ cắn môi, “Tôi có.”
Chủ nhiệm Vương thấy cô đồng ý một cách thoải mái liền quay đầu nhìn Doãn Chính Đạc, “Vậy thì cô thương lượng với cậu này đi. Trước đây các cô vi phạm điều khoản, tôi có quyền xử trí với cửa hàng…Cậu này với tôi cũng đã thỏa thuận chuyện chuyển nhượng cửa hàng rồi.”
Lê Diệp nhìn Doãn Chính Đạc, lăn xe đến bên cạnh anh.
Anh bắt chéo hai chân, tựa người vào ghế, đôi mắt lạnh lùng, luôn luôn mang theo vẻ thản nhiên không buồn để ý đến việc gì.
Doãn Chính Đạc nheo mắt, nhìn cô ngày càng đến gần. Chiếc xe lăn cô ngồi rất mới, nhưng kiểu dáng thì vẫn cồng kềnh như cũ. Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười trào phúng, đôi mắt biến lạnh đến kinh người.