• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chư Nhị đứng thở dốc trước cửa, ánh mắt ngân ngấn nước của cô chằm chằm vào người đàn ông đang cười tà mị ngồi trên giường bệnh kia. Không hề chú ý đến việc ngoài hắn ra thì trong phòng vẫn còn một người nữa.

Nghe hắn gọi, cô mím môi, nút nước bọt nghẹn ngào xuống cổ họng. Chư Nhị chầm chậm tiến vào phòng.

Thoạt Hiển trơ mắt khi thấy cô bé vừa mới tới, ông quay sang chớp chớp ngơ ngác với Hạc Lập Duân: “Đây… đây là?”

Hắn cong môi, “Xin lỗi, tôi có việc bận rồi, hôm khác lại tới tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Thoạt Hiển hết ngó hắn lại ngó cô, tò mò lắm vì từ trước đến nay ông ta chưa từng thấy phụ nữ bên cạnh hắn, nhỏ tuổi đến lớn tuổi, chưa có loại nào.

Ông đứng lên, khẽ ho khan: “Vậy được, hôm khác tôi tới. Coi như cậu nói đúng, tôi ra ngoài chưa xem lịch hoàng đạo, đáng lí nên mua vé số luôn.”

Chư Nhị nghe thấy Thoạt Hiển luyên thuyên rất nhiều nhưng cô không quan tâm, ánh mắt chưa từng dời khỏi người Hạc Lập Duân.

Đợi cho Thoạt Hiển ra khỏi cửa, lịch sự đóng kín giúp cô và hắn.

Bấy giờ hắn mới hắng giọng: “Nói đi.”

Tim Chư Nhị đập rầm rầm như trống hội, hai gò má phớt hồng, môi mấp máp run run: “Cháu… cháu thích chú… cháu cũng muốn ở bên cạnh chú!”

Hai mắt cô nhắm tịt, chỉ có vài câu tỏ tình mà khó khăn vô cùng. Trái tim thiếu nữ lần đầu biết yêu, chỉ hy vọng hắn không nhạo báng cô.

Chư Nhị im lặng chờ đợi kết quả, lại giác ngộ dường như lòng bàn tay bịn rịn mồ hôi của mình được ai đó nắm lấy. Hắn kéo cô dịch sát tới giường bệnh, vòng tay còn lại ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô.

“Mở mắt ra đi.” Giọng hắn trầm thấp, lúc này nghe còn có đôi phần dịu dàng.

Chư Nhị chậm rãi hé mi, đồng thời nhìn thấy khoé miệng cong vuốt của hắn.

Hạc Lập Duân đẩy cô vồ nhào nằm gọn vào lòng hắn, cho Chư Nhị tựa đầu vào vai mình.

“Đứa trẻ ngốc, em thấy đấy, rõ ràng em cũng yêu tôi, tại sao ban đầu nhất quyết không ở bên tôi?” Hắn trách móc.

Chư Nhị sãi tay ôm qua bụng hắn, nước mắt còn rơi lã chã thấm ướt tay áo hắn.

“Cháu nghĩ lại rồi…”

Hắn lau mắt cho cô, từ tốn đặt lên đồng tử sưng đỏ một chiếc hôn nhẹ nhàng, “Ừm. Chỉ cần em nói thôi, tôi không ngại mang em đi khỏi căn nhà còn giữ thứ truyền thống khiến em đau khổ đó.”

Lòng Chư Nhị như được rót mật, cô mỉm cười, “Phần bụng chú có đau không?” Vừa nói cô vừa xoa lấy xoa để chỗ vết thương đang băng bó của hắn.

“Nhìn số tiền em vừa tiêu, đau hơn.” Hắn dõng dạc trả lời.

Chư Nhị giật mình, ngước mắt nhìn hắn: “Sao chú…?”

“Sao tôi biết phải không? Từ sáng đến giờ điện thoại tôi cạn cả pin vì tin nhắn rút tiền.” Hắn nhếch mép, vẻ mặt khinh khỉnh.

Chư Nhị ngượng khiếp khủng, vùi mặt vào ngực hắn, hương thơm nam tính thân quen lại xộc vào mũi giúp cô dễ chịu, dây thần kinh như được thư giãn.

Hạc Lập Duân vuốt tóc cho cô, vén mấy sợi tóc con ra sau mép tai. Cúi thấp đầu, hắn thì thầm vào tai cô: “Nhớ tôi đến mức nào mới có thể mua cả đống vest rồi lại chạy tới đây xâm chiếm cơ thể tôi?”

Hơi thở từ miệng hắn ấm nóng làm vành tai Chư Nhị đỏ tay táy, từng ngón tay trắng trẻo bấu chặt gấu áo hắn: “Vâng, rất nhớ!”

Sau đó, cô mặc kệ hắn làm gì, nằm trong vòng tay của hắn thiếp đi. Đối với Chư Nhị, một chữ nhớ không thể diễn tả hết cảm xúc của cô. Cô yêu hắn, là một tình yêu thanh thuần nhưng không kém phần mãnh liệt. Hắn với cô giống như hình với bóng, một phút tách rời liền cảm giác dài mấy năm.

Chư Nhị quyết định là người chăm sóc chính cho hắn, sáng trưa chiều tối đều ở cùng Hạc Lập Duân.

Cô gọi điện nhờ người giúp cô xin tạm nghỉ học nhưng nàng bạn thân Ngưng Á lại không ngừng chê trách.

“Mấy hôm trước cậu xin nghỉ một ngày. Thế nào đấy lại lôi cả tuần, bây giờ còn xin nghỉ thêm tuần nữa?”

Qua đường dây điện thoại, giọng của Ngưng Á vẫn phát ra rõ ràng với cường độ lớn. Chư Nhị thở dài, ríu rít xin lỗi: “Thêm tuần nữa thôi! Sau đó tớ sẽ chăm chỉ cày cuốc!”

“Không có cậu thật sự buồn chán. Nhưng Tiểu Nhị à, tin tớ đi nếu cậu không tranh thủ, thầy thể dục sẽ không vớt vác cho cậu đâu!”

Nghĩ đến bộ môn hành hạ thể xác mà cô mãi không qua môn kia, người cô lại tê tái, “Được được! Tớ biết rồi, ngắt máy đây!”

Cúp điện thoại, Chư Nhị ủ rũ nhìn hắn. Hắn nhướng mày: “Sao thế?”

Cô cắn môi, chạy tới ôm hắn một cách tủi thân: “Cháu muốn ở bên chú! Nhưng e là nghỉ học quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thành tích.”

Hắn xoa đầu cô, an ủi: “Tôi chưa từng đòi hỏi thành tích của em phải xuất sắc hơn người. Cứ làm những gì em thích đi.”

Cô mở to mắt chăm chăm hắn, bật cười. Phải, cô đã nghĩ, chỉ cần sau này và mãi mãi có thể được ở bên cạnh hắn, thành tích có đều hay không không quan trọng!

Một tuần ở cạnh hắn, đối với cô là một tuần cực kì chan hoà. Chư Nhị thường ra ngoài mua đồ ăn sáng cho hắn, lúc về đến còn chăm chỉ đút cho hắn. Khi đó, cô lại nhớ tới hồi còn nhỏ, cứ mỗi lần cô bị sốt liệt giường thì hắn sẽ tận tuỵ mớm cháo cho cô ăn giống thế này.

Đến trưa, cô ngồi ôm sách học còn hắn nằm trên giường đọc báo. Lâu lâu còn nói chuyện với nhau vài câu.

“Tiểu Nhị, em ở trường học giỏi nhất môn gì?” Hắn hỏi.

Cô đang chăm chú đọc bài, nghe thế thì suy ngẫm: “Cháu không chắc nhưng môn học có thành tích cao nhất của cháu là các môn tự nhiên.”

Các môn khoa học tự nhiên điểm của Chư Nhị rất đều và bằng phẳng, nhưng lại là những cột điểm cao nhất.

“Tại sao em lại thích ban tự nhiên?”

“Nhờ đống sách cháu đọc được trong thư viện ở nhà. Ngoài sách khoa học ra không còn gì, lâu ngày khá hứng thú.” Cô kể.

Hạc Lập Duân ngáp ngắn ngáp dài: “Đống đó từ nhỏ là ta bị ép học, thú thật không phải rất khô khan à?”

Cô gật đầu: “Vâng, khô khan. Nhưng đỡ hơn những môn vận động.”

Hắn cười: “Em chăm vận động một chút, sau này tập cùng tôi đỡ bỡ ngỡ.” Lời nói và cách cười của hắn rất gian tà.

Chư Nhị nheo mắt: “Sao ạ?”

Và từ đó, cô thề không bao giờ nói chuyện về môn thể dục cùng hắn nữa.

Đến tối tối, Chư Nhị có ý định nhờ người mang thêm vào phòng một chiếc giường nữa nằm ngủ cạnh hắn. Nhưng Hạc Lập Duân hắn bảo không cần thiết. Mặt cô nghệch ra.

Hoá làm sao đến giờ ngủ, hắn lôi cô nằm chung trên một cái giường cùng hắn, rất tự nhiên ôm cô say giấc.

Nhưng hai người không ngủ thẳng, còn phải tâm sự cả đêm mới được.

“Chú, tại sao trước đây chú muốn làm xã hội đen?” Cô thì thầm.

Hắn vùi đầu vào hỏm cổ cô, tự nhiên kể: “Trước đây tôi từng được cha dạy dỗ và cho học những loại kiến thức cao siêu, với giấc mộng sau này tôi có thể trở thành một người tai to mặt lớn trên thương trường.”

Cô bất ngờ, “Nếu nói vậy, chú chắc chắn học rất giỏi phải không ạ?”

Nghĩ lại thì, Hạc Lập Duân cũng là một công tử hào hoa, có điều hắn đã rời nhà sống tự lập từ rất lâu rồi.

“Ừm, cũng được. Nhưng tôi là con riêng của cha, vậy nên sớm chiều đều bị anh em cùng cha khác mẹ trong nhà khinh thường. Mẹ và tôi sống trong cảnh thân có phú quý cũng như hoàng cung gà bay chó sủa. Không ngừng đấu đá với vợ chính của cha tôi.”

Chư Nhị giật mình, cảm thấy quá khứ của hắn đông đặc những điều chưa ai từng biết.

Hắn vuốt ve gương mặt non nớt của cô, con ngươi thăng trầm: “Mẹ tôi bị đầu độc mà chết nhưng ngay cả một tang lễ cũng không được phép tổ chức do mẹ kế nằng nặc không chịu, linh hồn mẹ tôi được các thầy pháp phán là chưa siêu thoát. Do đó càng không có lý do để tôi ở lại căn nhà đấy nữa.”

“Đầu độc ư? Không siêu thoát?” Chư Nhị hốt hoảng. Sao có thể kinh khủng tới mức đó?

Hắn gật đầu: “Tôi bỏ nhà ra đi vì ấm ức, được một người đàn ông tên Lưu Giang nhận nuôi. Ông ấy dạy tôi học võ, dạy tôi cách cầm súng, dạy tôi cách nhìn nhận lòng người đầy rẫy mưu mẹo, khó lường. Bảo rằng khí chất của tôi rất phù hợp. Về sau tôi mới biết ông ấy là trùm xã hội đen. Nhưng tôi vẫn cảm kích gọi một tiếng sư phụ.”

“Chú, chú có hận mẹ kế của mình không?” Cô thấp thỏm hỏi han.

Hắn bình thản đáp: “Có. Nhưng giờ không còn nữa, bà ấy rất độc ác nên sống không lâu.”

Hắn sợ cô buồn chán, hôn nhẹ lên má cô mấy cái.

Nhưng đối với vấn đề quá khứ của hắn, cô rất lấy làm quan tâm, chẳng hề buồn ngủ nữa: “Chú trông rất máu lạnh… có phải chú gặp nhiều biến cố từ lúc làm xã hội đen?”

Hắn cười hiền, ôm chặt cô vào lòng: “Ừ, nhiều. Người muốn hại tôi vì tôi là đồ đệ của Lưu Giang rất đông. Người muốn gϊếŧ tôi vì tôi làm nên quá nhiều việc lớn cũng vô số kể. Thời thế bắt con người phải trở nên máu lạnh thôi.”

Trong đáy mắt hắn loáng thoáng một nỗi đau xót xa, cũng loáng thoáng nỗi cô đơn tiềm tàng. Dường như hắn đã ém đi rất nhiều tình tiết kinh khủng khác trong quá khứ vì sợ cô đau lòng.

“Tiểu Nhị, thế giới của kẻ như tôi vốn toàn màu đen. Nhưng từ khi gặp em, tôi nhận ra em chính là ánh sáng đẹp nhất của tôi, cũng là ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời tôi…” Hắn thấp giọng, thủ thỉ: “Vậy nên, em hãy ở bên tôi nhé? Để tôi mỗi ngày đều có thể thấy em, biết rằng em vẫn là của mình.”

Con tim cô xốn xan, cô nhẹ gục gật. Hắn nhìn có vẻ rất vui, mặt mày tươi tắn.

Suy cho cùng, cả tuổi thơ của hắn hay của cô đều có phần bi đát mà mỗi lúc nhớ lại đều nghẹn ngào như lần nữa nuốt lại dư vị chua chát ấy.

Nhưng hắn nói đúng, những chuyện lúc trước đều không còn đáng bận tâm, chỉ cần cô và hắn cùng nhau tạo nên một hạnh phúc như lúc này, là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK