Người từ đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: “Lưu Hải càn quét gần hết tài sản của ngài ấy, giờ đã bỏ đi rồi. Nếu muốn Lưu Giang tự tay trừng trị kẻ trác táng như Lưu Hải thì cần một khoảng thời gian nữa. Ngài ấy nói, trong khoảng thời gian này rất cần một người thân chăm sóc, tất nhiên không thể phiền hà đến lão đại.”
Hạc Lập Duân vươn tay lên day day ấn đường. Song, hắn di tầm nhìn về phía Chư Nhị đứng bên cạnh nhưng rất nhanh sau đó đã lảng tránh: “Ừm, đặt vé máy bay đi. Lưu Giang đã nói là muốn thì chắc chắn phải làm rồi.”
Bảo một người quyền lực và cao ngạo như Lưu Giang xin xỏ, khẩn cầu chính là chuyện hoang đường nhất. Ông ấy nói với hắn đưa Sở tiểu thư nào đấy về nước, cốt cũng chỉ là báo cho hắn một tiếng lịch sự thôi. Hắn có thể từ chối sao?
Cúp máy, hắn thở dài một hơi nặng nề, ánh mắt nhìn cảnh trời mưa tầm tã đằng trước rất xa xăm. Chư Nhị cũng cảm nhận được có điều không ổn sắp xảy ra, bàn tay nhỏ nhắn vò chặt lấy chiếc áo khoác đen ban nãy hắn trùm cho mình.
“Chư Nhị, em còn muốn xem phim không?” Hắn quay sang, cuối cùng cũng mở lời để tâm đến cô.
Chư Nhị cười trừ, lắc đầu: “Không ạ. Về thôi!”
Phải công nhận, bản thể chất của Chư Nhị đúng là quá yếu. Chỉ mới dầm mưa một chút, hôm đó trở về nhà cô lại sốt li bì. Không ăn, không uống từ sáng đến tối chỉ nằm lì trên giường. Hạc Lập Duân có mang cháo trắng vào phòng ý đút cô ăn, nhưng Chư Nhị mệt tới độ bảo với hắn đặt bát cháo bên cạnh, chừng nào cô có sức lực hơn sẽ ăn.
Hạc Lập Duân biết cô không thoải mái, ngoại trừ cho cô uống thuốc hạ sốt thì cũng làm theo lời.
Khi Chư Nhị tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đầu cô có hơi đau buốt nhưng thân thể đã đỡ mệt hơn. Nhìn bát cháo đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi lại nhìn căn phòng ngay cả một chút hơi người cũng không có, một nỗi thất vọng tràn trề ập đến.
Chư Nhị theo thói quen cũ, có ý định đi xuống nhà tìm người trước. Bước chân yếu ớt nhấc nhẹ từng dặm trên bục cầu thang màu gỗ sẫm. Khi chỉ còn cách vài bục nữa là chân cô tiếp đất thì từ ngoài sân, mấy tiếng xe ô tô gầm ghì lên đánh động vào sự chú ý của cô.
Chư Nhị theo tiếng âm thanh kia nhìn ngó, vừa hay cánh cửa dẫn vào nhà đột ngột mở ra. Cô nghĩ là Hạc Lập Duân vừa từ bên ngoài trở về nhưng lạ thay, người đi vào là một phụ nữ.
Tròng mắt Chư Nhị rung lên ngỡ ngàng. Người phụ nữ xa lạ đó mặc một chiếc áo cao cổ màu mức dâu, bên dưới là chiến quần tây đã thấm nước mưa lên tới đầu gối, vì vậy mà cô vén ống quần rất cá tính mà cũng có chút cam khổ.
Mái tóc dài bồng bềnh thả tự do, ẩm vài tia nước từ thượng đế. Điều đáng nói, cô gái này không hề trang điểm, trên gương mặt tự nhiên chẳng lấy nỗi một chút phấn hay một chút son.
Cô ấy không thấy Chư Nhị, tay xách va li kéo thẳng về phía phòng khách. Đặt va li yên vị ở một góc tường, còn rất tự nhiên rút cả mớ khăn giấy lau lau tay và mặt mũi.
Thú thật, Chư Nhị từ nãy đến giờ đều không thích hành động quá mức tự nhiên của cái người từ phương trời nào tới kia. Dù sao đây cũng không phải nhà cô ấy, có thể lịch sự một chút?
Chư Nhị nhăn mặt, còn đang suy nghĩ kế tiếp mình phải làm gì, chợt từ phía cánh cửa ra vào, Hạc Lập Duân phong thái uy nghiêm, cao cao tại thượng nhưng rất hùng hổ đã đứng trước tầm mắt cô.
Cô giật mình lặng im. Vậy càng rõ, người phụ nữ kia lẽ nào là bạn của hắn?
Bạn của hắn? Câu hỏi này khiến Chư Nhị phải xem xét lại. Đầu cô rít lên từng hồi co giật.
Cô để ý, hình như hắn còn đang định mở miệng nói chuyện với cô gái đó lại tự dưng ngừng giữa chừng.
“Chư Nhị.” À, hắn không giống cô gái kia, hắn thấy cô rồi.
Hạc Lập Duân nhanh chóng trút bỏ chiếc áo khoác nâu đã ướt của mình ra treo lên cây móc quần áo. Chư Nhị theo quán tính lùi chân về sau vài mi-li mét.
Nhưng biết bản thân không trốn được, “Chú!”
Hắn chạy tới bên cạnh cô, điều đầu tiên hắn làm là đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Hơi lạnh tay hắn vừa từ bên ngoài trở về khiến toàn thân Chư Nhị run rẩy, rét như đá mà!
Cô nhíu mày, tránh mặt khỏi cách tiếp xúc chênh lệch về tứ nhiệt giữa cô và hắn.
“Cũng đỡ rồi, đã ăn cháo chưa?” Hắn gật đầu khá hài lòng, song hỏi tiếp.
Chư Nhị hé môi khó khăn, vừa định trả lời, cái con người đang bị bỏ lơ đằng nào đấy bất chợt cắt ngang.
“Duân?”
Cô sựng người. Duân? Khỏi nói cô cũng biết là cô ta đang gọi ai. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người dám gọi hắn cộc lốc như vậy.
Chư Nhị không nhanh nhìn người phụ nữ đó, chỉ khẽ mở to mắt chằm chằm hắn.
Hạc Lập Duân hắn không dễ chịu gì mấy, đột ngột nắm lấy cổ tay cô lôi tới bên cạnh mình. Chư Nhị hoang mang ngơ ngác, “Chú? Có chuyện gì thế ạ?”
“Hình như sáng nay tôi và em chưa làm rõ một việc? Đó là nói chuyện đàng hoàng, rành mạch.” Hắn dõng dạc trả lời.
Bấy giờ Chư Nhị mới nhớ ra, cô chỉ khẽ “à” lên cho có rồi im bặt.
Cô gái kia vốn chỉ gọi có mình hắn, chắc cũng không ngờ từ đâu ra hắn lôi thêm một cô bé như cô tới gần.
“Duân? Còn đây là?”
Mặt mũi cô sa sầm. Chư Nhị nhướng mày. Mở miệng ra là cô ấy lại gọi hắn Duân này Duân nọ, làm ruột gan cô cứ gợn hết lên còn hơn sóng thần.
Không đợi hắn trả lời, tay cô vẫn còn giữ chặt trong lòng bàn tay hắn, Chư Nhị cười nhẹ với người phụ nữ đối diện: “Cháu là Chư Nhị.”
Cô ta cũng bật cười, lại chuyển tầm mắt qua hắn: “Chư Nhị? Con gái anh à?”
Cả cô và hắn đều rơi vào trạng thái trời không có sấm cũng có mây mù. Mặc dù đúng là trong hai người họ có phần nào đấy chênh lệch nhưng sao lần này nghe người khác gọi cô là con gái hắn lại đau thế nhỉ?
Hắn lắc đầu cự tuyệt nhưng cách nói chuyện không mấy lạnh lùng giống như kiểu nói với những người khác: “Tôi không thể có con khi mới mười tuổi được.”
Câu này là giải thích cho việc, hắn và cô chỉ lệch nhau mười năm, đơn giản thế thôi nhưng Hạc Lập Duân cứ phải tìm cách ẩn dụ cho người trước mặt đau đầu.
Nhìn mười ngón tay của cô và hắn vẫn còn đan chặt không buông. Cô gái kia gật gù cho có lệ, song lập tức bổ đến kéo Chư Nhị ra khỏi cái nắm tay của Hạc Lập Duân. Đè vai cô, bắt cô ngồi xuống ghế sô pha ngay cạnh mình, Chư Nhị bất ngờ, lúng túng nhìn hắn.
Hắn cau mày rất khẽ rồi lại dãn ra, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Chào cháu! Vậy cháu mới học cấp ba à? Cô tên là Sở Nhị, mới từ nước B trở về. Cô làm quen với cháu được chứ?”
Hai từ “Sở Nhị” ngay lập tức đánh trúng vào tâm lý của Chư Nhị. Cô giật phắt, ngó kĩ ngũ quan của người con gái cô chỉ vừa biết được một, hai ngày.
So với bức ảnh, Sở Nhị bây giờ đã trưởng thành hơn, tướng tá và nét mặt cũng đa phần thay đổi. Có điều, Sở Nhị rất tự tin về sắc thái dung nhan của mình, quả đúng là chút phấn cũng không đánh. Nhờ vậy mà cô mới thấy, cô ấy vẫn đẹp rất kiểu mộc mạc, trong sáng.
Tự dưng người xa ơi là xa, ngỡ là đã xa cả chân trời bỗng chốc lại ở ngay trước mắt cô, người bằng xương bằng thịt, Chư Nhị tức khắc cảm thấy bản thân đang lép vế. Lép vế không phải về ngoại hình mà lép vế về vị trí ở trong tim hắn.
“Ừm… vậy cháu là gì của Duân thế?” Sở Nhị tinh ý hỏi.
Chư Nhị hơi chần chừ, còn thấy hắn sắp mở miệng trả lời rồi, cô đành lên tiếng trước: “Là cháu nuôi ạ.”
Hạc Lập Duân khựng ngay động tác vừa định làm, nhìn cô chằm chằm, hình như còn không hài lòng. Chư Nhị liếc sơ hắn rồi đảo mắt đi. Cô biết, hắn chắc chắn sẽ nói mấy lời dễ gây hiểu lầm. Cô chưa giải đáp được rốt cuộc trong tâm hắn có ai nhưng Sở Nhị về rồi, nếu bây giờ hắn còn muốn lựa lời cho vừa lòng cô nữa. Chư Nhị muốn đáp lại là không cần thiết.
“Hửm? Hai người quái thật! Phải gọi là cha nuôi chứ nhỉ? Vậy nếu Duân đã làm cha nuôi của cháu rồi, để cô làm mẹ nuôi của cháu nhé? Dù sao cô cũng đã hết sức nài nỉ, anh ấy mới bất đắc dĩ cho cô ở cùng!”
Chư Nhị như một chú mèo nhạy cảm, dựng đứng hết lông tơ lên, ánh mắt ghét bỏ, phòng ngừa đối đầu với Sở Nhị.
Mẹ nuôi? Nực cười thật, cô không cần! Chư Nhị định cất lời hồi âm. Hắn phía đối diện đã lạnh giọng: “Lưu Sở Nhị!”
Mặc dù hắn đang hắng giọng với Sở Nhị nhưng ngay cả cô cũng bị dọa cho hết hồn.
“Cái gì? Em nói không đúng sao?” Sở Nhị không ngờ là người thuộc tuýp ương bướng, cãi lại rất nhanh. Hay là vì giữa họ đã quá thân quen, không cần khách khí nữa?
“Con bé đã có bố mẹ rồi, không cần tôi làm cha, cũng không cần em làm mẹ!” Hắn đối với vấn đề này lại đột dưng có chút gắt gỏng.
“Có bố mẹ rồi? Vậy sao anh còn nhận nuôi con bé, em tưởng anh bất ngờ rộng lượng, từ bi… Anh cướp con người ta à?”
Hắn trầm mặc, một chút biểu cảm cũng không để lộ, chẳng biết là đang có suy nghĩ gì.
“Ừ.”
“Anh bị điên chắc?” Sở Nhị nhướng mày, không tin vào tai mình.
“Cướp gì thì Hạc Lập Duân này đều có lý do cả! Không mượn em quan tâm.” Vừa nói câu đấy, hắn không hề dời mắt khỏi khuôn mặc hốc hác của Chư Nhị.
Sở Nhị lòng đầy khó hiểu, Chư Nhị còn khó hiểu hơn gấp bội.