Có điều, cho tới ngày ông nội nhắm mắt xuôi tay, thì người kế thừa chiếc ghế gia chủ của ông chắc chắn là bác cả của Chư Nhị, Tư Đồ Vực. Nghĩ đến đây khiến lòng bàn tay Chư Nhị siết chặt, dễ dàng như vậy à? Sao có thể dễ để một kẻ mình đầy tội lỗi như Tư Đồ Vực ngang nhiên có thời có thế?
Ông ta gϊếŧ chết mẹ cô, đánh đuổi cha cô, để cha cô bị ông nội nghĩ xấu tới lúc sắp lìa đời vẫn không thể chứng minh mình trong sạch. Một kẻ như gã ta mà được hưởng phúc lợi thừa kế?
“Nhân tiện, sao anh cả hôm nay không tới vậy?” Đột nhiên chú út lên tiếng hỏi, chú ta tên Tư Đồ Vũ, tuy trình độ ăn chơi cũng phải trác táng nhưng tiền đồ của Tư Đồ Vũ khá sáng lạng. Ít nhất nếu chú ta là người thừa kế thì sẽ đỡ hơn Tư Đồ Vực.
“Lão đó thì quan tâm cái gì? Ngay cả nhà mình còn không ở liệu sẽ rắc chút lương tâm đến thăm cha ư?” Cô ba trả lời, giọng điệu của cô vô cùng chán ghét khi liên tưởng đến Tư Đồ Vực.
Chư Nhị bỗng nhiên thất thần, nghĩ lại thì Tư Đồ Vực làm sao có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ? Theo như những gì cô biết thì ông ta vẫn còn bị nhốt đã hai ba tháng trong cơ sở làm việc của băng đảng mà Hạc Lập Duân trị vì. Đến giờ người chồng nào đấy của cô vẫn chưa chịu thả gã.
Mà hình như tần suất ở nhà của Tư Đồ Vực không cao lắm nên mọi người cứ xem việc gã biến mất là một lẽ thường tình?
Bà nội ngồi bên cạnh đầu đau như búa bổ, bà nhíu mày, trừng mắt với đám con ngỗ nghịch: “Trật tự đi! Rốt cuộc mấy đứa đến đây làm gì? Thăm cha bây ư? Nếu lấy lý do đó thì không biết chột dạ à? Trưng cái bản mặt ủy khuất đó ra như chỉ chờ cho ta bảo chúng bây về! Nếu đến đây cho có thì không cần đâu! Thà cứ như anh bây, không thích thì không tốn thời gian!”
Bà nội tức giận, giọng điệu vô cùng đáng sợ, khí thế giống như một con sư tử gầm gừ. Những người kia bị mắng lập tức cúi sầm mặt xuống đất, không dám liếc nhìn.
Chư Nhị bắt đầu có nhiều điều thắc mắc về xuất phát bệnh của ông nội. Bà nói ông bị nhiễm độc, rốt cuộc là độc từ đâu mới được? Môi trường sống ở Chỉ Chân luôn tốt chứ đừng nói đến Tư Đồ gia, cây xanh um tùm. Nếu là ngộ độc do tẩm trong thức ăn thì lẽ nào có người mua chuộc cả đầu bếp và bộ phận dinh dưỡng của Tư Đồ gia? Đông thế luôn à?
Chư Nhị cau mày, “Bà nội, cháu ra ngoài một chút.” Thủ thỉ qua tai bà xin phép.
Bà nội gật nhẹ đầu, Chư Nhị đành rón rén trốn ra khỏi phòng trước, dù sao bầu không khí bên trong cũng quá ngột ngạt rồi.
Cô lần mò khắp bệnh viện, hỏi từ người này sang người khác mới đến được văn phòng của bác sĩ điều trị chính cho ông nội.
Hít thở một hơi thật sâu, trong đầu cô tự khắc đã dàn lên một loạt kiểu câu hỏi, từ tốn đẩy cửa đi vào.
“Xin lỗi? Cháu phiền một chút được không ạ?”
Từ chiếc ghế xoay màu đen, một vị bác sĩ nữ lớn tuổi, mắt đeo kính đang tập trung xem tài liệu. Vừa thấy cô đến, vị bác sĩ nọ liền bỏ đồ đạc cầm trên tay xuống, tươi cười niềm nở.
“Mời vào! Mời vào!”
Chư Nhị gục gật, cẩn thận kéo chiếc ghế đối diện với bác sĩ ra. Sau khi an tọa, cô không trì hoãn thêm thời gian, hỏi luôn vào vấn đề chính.
“Cháu nghe bảo cô là bác sĩ điều trị chính cho bệnh nhân phòng ba lẻ chín? Cháu có thể hỏi kĩ hơn về vấn đề nhiễm độc của ông ấy không?”
Bác sĩ nghiêng đầu, suy nghĩ một lát cuối cùng “ồ” lên: “Được chứ! Đợi ta chút!” Nói rồi, bà ấy đứng dậy, tìm kiếm xung quanh phòng làm việc một tập hồ sơ bệnh án đưa cho Chư Nhị xem, còn cặn kẽ thuyết trình.
“Loại độc mà bệnh nhân ba lẻ chín tiếp xúc không được truyền qua thức ăn thông thường mà có thể ở bất cứ đâu trên đồ vật mà ông ấy tiếp xúc hằng ngày.”
Chư Nhị lật xem bệnh án, dòng chữ kết quả khám nghiệm do độc dimethylmercury đập vào đôi đồng tử to tròn của cô. Chư Nhị nhìn loại độc có cái tên này rất quen, dường như cô đã đọc qua nó ở đâu trong gác sách từ thư viện nhà Hạc Lập Duân.
Vị bác sĩ tiếp tục giải thích: “Dimethylmercury là chất độc gây chết từ từ, tuy nhiên, các triệu chứng ngộ độc bắt đầu biểu hiện phải qua vài tháng tiếp xúc. Cho đến hiện tại, cũng có nghĩa là quá muộn đối với bất kỳ loại điều trị nào.”
Chư Nhị nuốt nước bọt nặng nề trong cổ họng. Nghiêm trọng tới như vậy? Cũng có nghĩa ai đó đã đổ một lượng nhỏ độc này vào đồ dùng sinh hoạt của ông nội trong nhà với âm mưu gϊếŧ chết ông từ vài tháng trước!
“Chúng ta có thể biết ông ấy đã tiếp xúc với chất độc được bao lâu rồi không ạ?” Chư Nhị gặn hỏi, chỉ cần thêm chút thông tin nho nhỏ cũng đủ để cô ngầm đoán được thủ phạm.
“Sáu, bảy tháng rồi.” Bác sĩ nhẹ giọng, bày tỏ sự thương tiếc.
Hơi thở của Chư Nhị bắt đầu mất bình tĩnh hơn: “Có ai trước cháu biết về vấn đề này chưa ạ?”
Vị bác sĩ lắc đầu: “Gần như những người thân của ông ấy đều chỉ nhìn vào kết quả, cháu là người đầu tiên hỏi kĩ đến thế.”
Cũng phải thôi, bà nội chắc chắn là người sốc tâm lý nhất sau vụ việc, còn những người còn lại, cô bác của Chư Nhị, tất cả bọn họ chỉ chăm chăm vào khối tài sản và quyền thừa kế chết da chết dẫm kia. Nào có ai sẽ nghĩ tới việc độc mà ông nội nhiễm là chất gì!
Ắt có lẽ không lâu sau một lượng lớn cảnh sát và thanh tra sẽ tham gia vào cuộc điều tra. Vì theo cô biết, dimethylmercury là hỗn hợp chất độc từ thủy ngân vốn do con người tạo ra, nếu được bán phải có đơn vị cấp phép đàng hoàng. Không dùng để nghiên cứu mà lại gϊếŧ người thì sớm hay muộn chuyện này cũng inh ỏi.
Chư Nhị chào hỏi vị bác sĩ rồi rời khỏi văn phòng. Vì phòng bệnh ông nội vẫn trong trạng thái bất tỉnh và có cả một dàn người đứng lù lù, nửa giây lại ném ánh mắt như lựu đạn về phía cô nên Chư Nhị không ở lại lâu. Hẹn bà nội hôm sau sẽ tới thăm song lẳng lặng về nhà.
Trên đường về Chư Nhị không thôi suy nghĩ, mãi tới lúc bánh xe hơi đã dừng lại trước cổng biệt thự Hạc gia cô mới nhận ra đã chiều tà. Vệ sĩ phụ trách đưa cô tới bệnh viện chậm rãi mở cửa xe cho cô, cúi người chín mươi độ, một tay hướng về phía trong, giọng điệu cung kính: “Phu nhân!”
Chư Nhị giật mình. Đầu óc cô cứ đâu đâu trên mây. Cô bước xuống xe mang theo tâm tư nặng nề vô nhà.
Chư Nhị vừa đẩy cửa đi vào, một cánh tay thon dài, săn chắc đã vồ tới ôm trọn lấy cơ thể cô. Chư Nhị không để ý, lảo đảo ngã nhào vào lòng người đằng trước.
Hương thơm từ áo hắn phảng phất xộc thẳng vào mũi cô, xoa dịu trạng thái đờ đẫn của Chư Nhị. Chư Nhị méo môi, vòng tay đáp lại cái ôm của Hạc Lập Duân, cảm động muốn khóc: “Chồng ơi!!”
Hạc Lập Duân bật cười, vén chút tóc con qua tai cho cô: “Sao thế? Ai làm em buồn?”
Chư Nhị vội lắc đầu: “…Chỉ là em cảm thấy thế giới này thật đáng sợ! Dù gì cũng là máu mủ nhưng họ không ngại gϊếŧ chết cha mình…”
Hạc Lập Duân chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng qua đôi lời cô lẩm bẩm cũng đoán được phần nào vấn đề nghiêm trọng. “Có việc gì?”
Chư Nhị áp má vào ngực hắn, kể lể: “Ông nội em bị ngộ độc. Nguyên nhân là vì tiếp xúc với chất độc có trong một đồ dùng sinh hoạt của ông ấy. Anh nói xem, khi không trong nhà lại có độc, còn không phải có người cố ý?”
Hạc Lập Duân nhíu mày: “Tư Đồ Lữ Vân?”
Chư Nhị gật gật đầu. Hắn cũng biết, người ngang tàng không kém cạnh như Tư Đồ Lữ Vân sẽ có chẳng ít kẻ thù, chỉ có việc dựa vào lời Chư Nhị nói, hắn cũng bất ngờ vì kẻ thù đó lại có thể là một trong những con cháu ông ta.
“Vì muốn mau chóng được thừa kế à?” Hắn hỏi.
“Em cũng nghĩ vậy.” Chư Nhị chùn lòng. Thê thảm thật, trước đây có nghe bao nhiêu người truyền tai nhau bảo Tư Đồ gia có truyền thống thừa kế vô cùng nhẫn tâm. Nhưng cô đâu có nghĩ bọn họ tuyệt tình đến thế.
“À, phải rồi! Anh vẫn còn giam giữ bác cả của em?” Cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông ngũ quan rạng ngời, xác nhận.
Hắn đáp: “Ừ. Em muốn gặp ông ta à?”
Chư Nhị quay mặt đi cười nhạt: “Không đâu. Em đoán vụ này ít nhiều cũng liên quan đến ông ta. Chúng ta cho ông ta được tự do đi.”
Hạc Lập Duân xoa cằm suy ngẫm: “Em chắc chưa? Vì chỉ cần em muốn, anh đều chấp thuận. Nên phải nghĩ kĩ đấy.”
Cô gật đầu tới tắp: “Ừ ừ! Thời gian mà anh nhốt ông ta và thời gian ông nội bắt đầu nhiễm độc không trùng khớp. Cứ thả ông ta ra, nếu chúng ta tiếp tục bắt ổng thì cũng coi như cho ông ta một chỗ ẩn trốn.”
“Được.” Hắn có vẻ rất tin tưởng cô, ngay sau đấy đã rút điện thoại từ trong túi, gọi cho thuộc hạ phụ trách việc gác ngục.