Chư Nhị giật mình. Không phải vì Diệp Diên Thâm bỗng chốc nghĩ lại về khả năng Hạc Lập Duân liệu có phải là bố của cô hay không. Mà giật mình vì từ lúc cậu bạn tốt này ngồi cùng bàn ăn với cô đã có biết bao nhiêu nữ sinh liếc mắt dòm ngó.
Chư Nhị rất ngại ồn ào, cô vốn chỉ muốn yên thân đi học thôi. Nhất định không thể tạo thêm tin đồn nhảm trong trường. Cô cũng không phải đóng phim thần tượng hay thanh xuân vườn trường được nam thần theo đuổi. Tuyệt đối không dính vào mấy lời đồn thổi tạp nham đó. Nhưng cá nhân không thể vác loa rồi oan oan giữa trường biết cô và Diệp Diên Thâm chỉ đơn giản là bạn!
Cô nhìn vào đôi mắt của Diệp Diên Thâm, ẩn hiện lên vô vàn nỗi lo lắng. Chư Nhị cũng đoán được cậu ta đang âu nghĩ chuyện gì, hắn sớm trông đã không giống cha cô, sợ cô nảy sinh quan hệ mờ ám với người đàn ông rất đỗi hút người kia.
Mà bắt nguồn của câu hỏi này chắc là chuyện ban sáng…
Chư Nhị vừa nghe thấy cái kiểu gọi “cậu bạn học thư sinh họ Diệp” phát ra từ đầu môi hắn liền sững sờ, bần thần. Cô nghiêng người, nheo mắt nhìn từ cửa sổ dòm ra. Không thể thấy rõ, chỉ mơ hồ một bóng dáng nhàn nhạt cùng chiếc xe đạp cũ có phần gỉ sét vẫn đứng dưới tán cây trước cổng như hôm trước.
Chư Nhị vội thu lại ánh mắt tìm tòi kia quay ra nhìn hắn. Quả nhiên tâm trạng của Hạc Lập Duân sau đó đã trở nên u ám, đồng tử đen tuyền không bao chứa bất cứ cảm xúc gì khiến cô không đoán được nhiều suy nghĩ trong lòng hắn.
Cô nhoẻn miệng cười trừ, vòng hai cánh tay thon thả ôm lấy eo hắn, dỗ ngon dỗ ngọt: “Em kệ cậu ta, kệ cậu ta là được đúng không? Hôm nay chú chở em đi học là được rồi?”
Hạc Lập Duân lập tức nhếch mép, mi mắt tràn ngập ý cười, hắn vươn tay vuốt tóc cô, nhưng lại không nói không rằng đột ngột nắm lấy cổ tay Chư Nhị lôi đi. Chư Nhị ngơ ngác chưa hiểu chuyện, luôn miệng hỏi: “Sao vậy ạ? Chú?”
Hắn đẩy cửa chính nắm tay cô cùng bước ra sân, Chư Nhị trơ mắt xem hắn mang bộ dạng hung hăng đối diện với Diệp Diên Thâm. Còn Diệp Diên Thâm, một tay huơ huơ, cười chào cô vẫn cẩn trọng khi thấy Hạc Lập Duân cũng đi tới chỗ cậu.
“Nói đi.” Hắn hất cằm lệnh cho cô.
Chư Nhị nhướng mày, ngẫm ba giây mới thở dài một hơi: “Diệp Diên Thâm, cậu đi học trước đi. Hôm nay tôi không đi cùng cậu đâu.”
Diệp Diên Thâm lát sau ngẩn ngơ, chắc cậu ta cũng định mời gọi cô thêm nhưng bắt gặp con ngươi lạnh giá đứng ngay bên cạnh của Hạc Lập Duân thì đành thôi. Cậu gục gật, leo lên chiếc xe đạp của mình, chào hỏi rồi rời khỏi: “Vậy tôi đợi cậu ở trường nhé!”
Chư Nhị mím môi. Sao còn cả vụ đợi sẵn ở trường nữa?
Mặc dù Hạc Lập Duân đã dùng chiêu chính chủ lên tiếng nhưng câu cuối Diệp Diên Thâm gây sát thương khá mạnh. Trên đầu hắn mây đen còn chưa tản ra nổi.
Hắn siết chặt cổ tay cô, hắng giọng: “Không phải bảo tháng này chỉ lên trường luyện thi thôi sao? Còn kéo cả một tiểu hoàng tử trong truyện cổ tích về nhà?”
Chư Nhị bị hắn nắm giữ quá chặt, cổ tay đau nhói, cô nhăn mặt: “Đúng là luyện thi mà! Cậu ấy cũng ở lớp luyện thi của em, có điều em chắc chắn không liên quan đến cậu ấy!”
Hạc Lập Duân từ từ thả lỏng, đăm chiêu chằm chằm vào mặt cô. Chư Nhị chậc miệng, vô tình mắng nhiếc: “Chú hung dữ thật đó!”
Hắn trợn mắt, khinh khi đáp lại: “Cứ nói đi, tháng sau là sinh nhật em rồi. Có cần tìm hiểu sâu hơn tôi hung dữ đến cỡ nào?”
Chư Nhị ớn lạnh, hai bả vai run run, tự khắc dẹp chuyện này qua một bên: “Không nói nữa!”
…
“Cậu ngẩn ra đó vậy? Không định trả lời tôi à?” Chư Nhị còn đang gieo mình lên chín tầng mây, rơi vào vòng hồi tưởng dài vô tận thì bị Diệp Diên Thâm làm cho thức tỉnh. Cậu ta lấy đốt ngón tay gõ gõ hai ba cái lên mặt bàn.
“Ừm, đúng là không phải bố tôi.” Cuối cùng, cô vẫn đành xác thực cho cậu ta biết. Dù gì Hạc Lập Duân ngoại hình vẫn còn rất rất trẻ, đâu thể nào bị nhầm thành cha cô được.
Diệp Diên Thâm nghệch mặt, rõ ràng ban nãy cậu ta là người muốn cô xác thực, đến lúc biết sự thật liền hỏi tới hỏi lui như muốn phủ nhận: “Thật ư?! Nhưng tại sao hôm ấy hai người lại bảo có quan hệ cha con chứ?”
Chư Nhị bật cười, lắc lắc đầu: “Chỉ là phối hợp diễn cho cậu xem thôi.”
Diệp Diên Thâm vô cùng thất vọng, mặt mũi đen hơn, dường như cậu ta cũng nhận ra giữa cô và hắn có một sự thân mật rất đậm.
“Vậy ông ta và cậu là gì của nhau?” Giọng của cậu ấy trở nên nhỏ hơn, rất khẽ, còn nhuốm cả một nỗi buồn vời vợi.
Câu hỏi này Chư Nhị phải nghĩ đi nghĩ lại thật chắc chắn mới dám đưa ra kết luận. Lúc sáng hắn đã thông báo cho cô biết, cô sắp tròn mười tám tuổi, cũng có nghĩa lời hứa năm sinh nhật lần thứ mười lăm mà Chư Nhị vẫn nhớ như in sắp diễn ra.
Nên bảo cô là người của hắn hay chỉ đơn giản xa cách hơn bảo hắn là chú của cô?
Chư Nhị đau đầu, xoa bóp hai bên thái dương: “Cậu nghĩ ông ấy là gì của tôi, thì sẽ là như vậy. Tuyệt đối không phải bố mà thôi!”
Diệp Diên Thâm lại tiếp tục chau mày, điệu bộ càng lúc càng căng thẳng: “Vậy nếu tôi nghĩ người đàn ông đó là người cậu yêu hay chồng của cậu thì đúng như vậy ư?”
Chư Nhị vừa đưa hộp sữa tươi lên miệng uống đã bị Diệp Diên Thâm làm cho phụt sặc. Cô che môi ho sù sụ, “Khụ… khụ!” Tay còn lại liên tục rút khăn giấy ra lau chùi.
Diệp Diên Thâm ngỡ ngàng không kém, cậu ta sợ mình lỡ lời, xin lỗi ríu rít: “Đừng để ý! Đừng để ý! Tôi đa nghi quá, phiền cậu rồi!”
Chư Nhị im lặng không trả lời. Đa nghi như cậu ta cũng không phải không đúng. Hắn và cô chính là kiểu quan hệ ái muội như thế mà?
Một tháng sau đó trôi qua cũng rất nhanh, từ ngày Diệp Diên Thâm biết được Hạc Lập Duân không phải cha cô, cũng không biết rõ hắn có thân phận gì thì mỗi hành động gần gũi của hai người cậu ta đều nghĩ khác đi.
Riêng Chư Nhị, mặc dù cảm thấy hơi có lỗi nhưng nhận ra Diệp Diên Thâm không còn ngày ngày dắt xe qua nhà cô đợi trước cổng thì cũng tốt. Ở trường hai người vẫn nói chuyện bình thường, như tâm sự của những người bạn mà thực chất toàn là vấn đề bài vở.
Đến tối về nhà thì cô sẽ lại chui rúc vào lòng hắn, ngồi trước màn hình ti vi trong phòng khách. Cảm nhận tứ nhiệt ấm áp tỏa từ cơ thể hắn và tình yêu bình yên trôi rồi lại thiếp đi lúc nào không hay. Để hắn bế cô vào phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, kéo chăn, bật đèn ngủ mới lẳng lặng ra ngoài.
Ngày Chư Nhị đi thi, vì tâm lý không đặt nặng điểm số nên cô khá bình thản. Tới lúc nhận được điểm tốt nghiệp, điểm của những môn xã hội thì cũng chỉ qua trung bình nhưng điểm ba môn tự nhiên lại trội vượt bậc.
Chư Nhị không lấy làm lạ, vì một tháng ở lớp luyện thi cũng chỉ rèn toán, lý, hoá mà chẳng đả động nhiều tới các môn khác. Có điều nếu cô muốn học tiếp đại học thì chỉ với ba môn này cũng đủ cho cô kha khá sự lựa chọn.
Ngày Chư Nhị tốt nghiệp, cô mặc một bộ cử nhân lấy xanh biển là tông màu chủ đạo với kiểu dáng uy nghiêm, long trọng và đầy tri thức. Các chị giúp việc cứ luôn miệng khen lấy khen để cô xinh nhưng Chư Nhị chỉ thích mặc nó ở điểm nó rộng và khá thoải mái thôi.
Trong khi để chị giúp việc chải chuốc lại tóc, chị cười tươi như hoa, bảo: “Tiểu thư, cô đã lớn thật rồi! Mới ngày nào ông chủ còn đưa cô về với thân hình gầy gò, yếu ớt. Mà nay cô đã xinh đẹp thế này!”
Chư Nhị ngớ người. Phải nhỉ? Cô đã sống với hắn năm năm rồi. Năm năm trôi qua thật nhanh… cũng có rất nhiều chuyện vui, buồn đan xen. Song, tình cảm đó của cô dành cho hắn cứ lớn dần. Chỉ nay mai thôi, ai mà nghĩ được Chư Nhị sẽ tiếp tục ở lại ngôi biệt thự này với một danh xưng khác?