• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sabj

Sau một hồi luống cuống tay chân Bạch Võ Sơn mới đưa được Bạch Hoàng Chúc về giường, đợi đại phu xem mạch xong mới phân phó hạ nhân đi sắc thuốc.

Trải qua lần bị hành hạ này Bạch Võ Sơn càng không muốn nói chuyện với Túc Huyền, hờ hững nhìn chằm chằm vào Túc Huyền một cái rồi mới nói: “Ngươi thấy chưa? Đây chính là hậu quả của việc năm đó ta lựa chọn chống lại Hắc Y giáo, con trai ngoan của ta đã thành như thế này rồi mà các ngươi còn muốn ta đồng ý với các ngươi, để Hoàng Chúc lại chịu khổ lần nữa sao? Sức khỏe hắn như vậy còn chịu được sao?”

Túc Huyền im lặng không nói, trong lòng tràn ngập bất lực.

Bạch Võ Sơn vốn định nói tiếp nhưng lại nghe thấy Thẩm Bích Nguyệt ở một bên nói: “Ra ngoài trước rồi nói, để Hoàng Chúc nghỉ ngơi cho tốt.”

Bạch Võ Sơn sửng sốt, lập tức dời tầm mắt hướng về phía Bạch Hoàng Chúc thoạt nhìn tái nhợt mà yếu ớt đang ngủ mê man, gật đầu nói: “Được, Túc Huyền cô nương, mời.”

Hắn đứng dậy, chỉ về hướng cửa phòng.

Túc Huyền bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn thoáng qua Minh Sơ vẫn không chịu yếu thế đang nhìn mình chằm chằm, lắc đầu nói: “Ta biết rồi.”

Dứt lời, nàng xoay người đi ra ngoài. Bạch Võ Sơn cũng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại năm người là Thẩm Bích Nguyệt, Bạch Hoàng Quyết, Cảnh Ly, Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc đang ngủ mê man. Đợi đến khi bóng dáng Túc Huyền biến mất, ánh mắt phức tạp của Minh Sơ mới nhìn thoáng qua Bạch Hoàng Chúc đang nhắm chặt mắt, không nói một câu.

Nhưng Thẩm Bích Nguyệt lại mở miệng trước: “Hoàng Quyết, hôm nay chuyện Sở gia đến đây thương lượng với chúng ta không đơn giản, con đi điều tra giúp ta vài việc.”

“Cái này…” Bạch Hoàng Quyết nhìn thoáng qua Minh Sơ, lại đem tầm mắt nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc.

Thẩm Bích Nguyệt hiểu được ý tứ của hắn, lắc đầu nói: “Hoàng Chúc không sao, nơi này giao cho Minh Sơ là được rồi.”

Những lời này khiến Minh Sơ kinh ngạc, trong suy nghĩ của nàng, bà mẹ chồng này có thể nói là vì muốn chiếm lấy Bạch Hoàng Chúc mà nghĩ đủ mọi cách tách mình ra khỏi hắn, không ngờ hôm nay lại chủ động muốn mình chăm sóc Bạch Hoàng Chúc.

Thẩm Bích Nguyệt cũng nhìn thấu tâm tư của Minh Sơ nên nói với nàng: “Con dâu của Bạch gia không những phải biết tính toán mà còn phải chăm sóc tướng công cho tốt, con hiểu chứ?”

Minh Sơ im lặng, mặc dù không rõ dụng ý của Thẩm Bích Nguyệt nhưng cũng gật đầu đáp ứng.

Thấy vậy Thẩm Bích Nguyệt mới yên tâm gật đầu, sau đó nói với Hoàng Quyết: “Hoàng Quyết, con đi theo ta.”

“Vâng “Bạch Hoàng Quyết liếc nhìn Bạch Hoàng Chúc lần cuối rồi lập tức đi theo Thẩm Bích Nguyệt ra khỏi phòng.

Mãi cho đến hai người rời khỏi Minh Sơ mới bực mình kêu một tiếng: “Bại gia tử.” Nàng đã nhìn ra vở kịch của Bạch Hoàng Chúc từ lâu, chiêu này hắn đã chơi trong nhiều năm, không muốn nhìn ra cũng khó.

Một tiếng này không được đáp lại, Minh Sơ cúi đầu nhìn Bạch Hoàng Chúc, lại thấy hắn đang mở to mắt vạn phần vô tội nhìn mình.

Minh Sơ bất đắc dĩ thở dài, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Chàng biết cô nương tên Túc Huyền kia?”

“Ừ “Bạch Hoàng Chúc cũng không phủ nhận.

Minh Sơ lại hỏi: “Thân phận của nàng là gì?” Minh Sơ tự nói với bản thân, nàng chỉ đang lo lắng thân phận nữ tử kia không rõ ràng chứ không phải đang ghen, tuyệt đối không phải đang lo lắng tướng công nhà mình bị nữ nhân khác cướp đi.

Nhưng phản ứng của Bạch Hoàng Chúc lại nhanh chưa từng thấy: “Minh Sơ… Nàng đang ghen sao?”

Minh Sơ thề thốt phủ nhận, tốc độ phủ nhân nhanh như tốc độ phản ứng của Bạch Hoàng Chúc: “Không thể nào!”

“Cái gì mà không thể nào?” Cảnh Ly đứng một bên xem kịch vui cảm thấy vui vẻ cực kỳ, hận không thể xuất hiện thêm vài nữ tử như Túc Huyền nữa để Minh Sơ tức giận cắn chết Bạch Hoàng Chúc, hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: “Nàng còn có thể có thân phận gì chứ? Tất nhiên là cô nương cùng nhau lớn lên ở Mộ Thâm Viện với hắn rồi, ta đoán đúng không?” Câu cuối cùng hắn hỏi Bạch Hoàng Chúc.

Bạch Hoàng Chúc hận không thể trừng chết Cảnh Ly, quay sang lập tức chớp chớp mắt với Minh Sơ, vẻ mặt muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội: “Ta và nàng chỉ quen biết thôi… Nàng là nương tử chưa vào cửa của Lưu Ly, ta và nàng có thể có quan hệ gì?”

Lưu Ly, đây không phải lần đầu tiên Minh Sơ nghe nói đến cái tên này.

“Ý ngươi muốn nói đến người bạn có diện mạo giống Trọng Sinh sao?” Cảnh Ly phản ứng đầu tiên.

Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng gật đầu, thì thầm: “Đó là lý do… Không thể để Túc Huyền nhìn thấy Trọng Sinh.”

Vì sao hắn lại nói những lời này, Minh Sơ và Cảnh Ly đều hiểu, nhìn cảnh khiến người thương tâm.

Thân phận Túc Huyền cuối cùng cũng được làm rõ, Minh Sơ nhanh chóng nghĩ tới một chuyện: “Chàng giả vờ ngất xỉu biến mọi chuyện thành ra thế này, Bạch lão gia hình như lai càng không muốn đồng ý với Túc Huyền cô nương.”

“Đúng vậy…” Bạch Hoàng Chúc bất đắc dĩ cười khổ.

Cảnh Ly thoạt nhìn rất vui mừng, dường như chỉ cần Bạch Hoàng Chúc xui xẻo hắn sẽ hạnh phúc, hắn cười: “Sao, bây giờ ngươi định làm gì?”

Từ Minh Sơ hắn đã biết mục đích lần này Bạch Hoàng Chúc trở lại Bạch gia là khuyên Bạch Võ Sơn hợp tác với các thế gia khác đối phó Hắc Y giáo. Mà bây giờ chuyện thành ra thế này có thể nói là đã đi ngược lại với mục đích ban đầu.

Bạch Hoàng Chúc suy tư một lát mới thì thầm: “Ta nghĩ… Có lẽ chúng ta thật sự có cách để cha phải đồng ý liên hợp với thất đại thế gia còn lại.”

“Cách gì?” Minh Sơ hỏi.

Bạch Hoàng Chúc tựa vào đầu giường ngước mắt nhìn Minh Sơ, nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời, không mang theo chút mây mù nào.

Nhưng Minh Sơ rõ ràng lại cảm thấy, Bạch Hoàng Chúc… đang hư hỏng dần.

Sau khi Bạch Võ Sơn và Túc Huyền rời khỏi viện của Bạch Hoàng Chúc, hai người đi tới lương đình. Giọng điệu của Bạch Võ Sơn không được tốt, thở dài một tiếng nói: “Ngươi cũng thấy đấy, hiện giờ Hoàng Chúc đã thành thế này rồi ta không dám mạo hiểm nữa.”

“Mạo hiểm?” Túc Huyền cười lạnh, “Vậy ngươi không đồng ý hợp tác với chúng ta thì chẳng lẽ không mạo hiểm hay sao? Bát đại thế gia không thể thiếu một, thiếu Bạch gia các ngươi khả năng chúng ta giành phần thắng trước Hắc Y giáo ít đến đáng thương, đến lúc đó… Nếu Hắc Y giáo muốn mạng của con trai ngươi thì ngươi định làm gì để cứu hắn?”

Ý của Túc Huyền rất đơn giản, dù có hợp tác hay không thì vẫn phải chống lại Hắc Y giáo.

Nhưng thái độ của Bạch Võ Sơn vẫn không thay đổi: “Hắc Y giáo chỉ cần không làm hại đến con ta thì điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng chúng.”

Ngụ ý, sẽ từ bỏ việc phản kháng.

Túc Huyền càng ngày càng bất lực, định nói thêm gì đó để tiếp tục khuyên hắn, nhưng khi quay mặt thấy Bạch Võ Sơn như vậy thì biết có nói gì nữa thì cũng chỉ tốn công vô ích.

“Túc Huyền cô nương, mời trở về đi.” Bạch Võ Sơn xoay người dời tầm mắt nhìn về một hướng khác, hạ lệnh đuổi khách.

Túc Huyền lặng lẽ nắm chặt hai tay, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào Bạch Võ Sơn lại cam chịu buông lỏng ra. Sau đó nàng rũ mắt xuống, khẽ nói: “Bạch lão gia, sớm muộn ngươi cũng sẽ hối hận.” Nói xong câu đó nàng xoay người rời đi không hề quay đầu lại.

Bạch Võ Sơn vẫn đứng tại chỗ, đến khi thấy bóng dáng Túc Huyền biến mất sau hành lang thì mới thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.

Cùng lúc đó, trong tiểu viện nơi Bạch Hoàng Chúc ở đột nhiên một tiếng hét sợ hãi vang lên.

Nghe thấy tiếng kêu đó,trong lòng Bạch Võ Sơn chợt căng thẳng, hắn nghe ra đó là tiếng của Minh Sơ, mà đợi khi Bạch Võ Sơn kịp phản ứng lại, bên cạnh đã có thêm một người, là Túc Huyền đi được một nửa rồi vội vàng quay về.

Thấy sự kinh ngạc trong mắt Bạch Võ Sơn, ánh mắt Túc Huyền trở nên kỳ quái: “Cứu người quan trọng hơn.”

Trong viện nơi phát ra tiếng hét của Minh Sơ, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK