Đại hội chiêu đãi chẳng phải chuyện một hai ngày, Bạch gia đã mất công tổ chức một đại hội như vậy thì đương nhiên quy mô sẽ không nhỏ, trong ba ngày đó Bạch Hoàng Chúc không thể không trưng ra dáng vẻ mặc y phục đen lạnh lùng thận trọng, cứ như vậy khiến quần chúng võ lâm đã học thuộc lòng hình tượng Bạch đại thiếu gia lạnh lùng hờ hững sâu không lường được.
Đến ngày thứ ba, đại hội cuối cùng cũng sắp kết thúc, Bạch gia tổ chức ra đại hội này mục đích cũng chỉ vì ngày thứ ba.
Mục đích của hôm đó rất đơn giản, đó là muốn gỡ bỏ hiểu lầm trong nhiều năm qua với tam môn của tam môn thất phái, sau đó liên hợp lại giữa thời kì khó khăn của võ lâm để đối phó với Hắc Y giáo.
Đương nhiên nhân vật chính là Bạch Hoàng Chúc và đại diện của Tam môn.
Môn chủ Tam môn có lẽ không ngờ Bạch gia sẽ làm như vậy nên đều không đến, ở đây người có địa vị cao nhất của Nam môn là Phương Diệu Phương thiếu hiệp đã từng tỷ thí võ công với Bạch Hoàng Chúc, Đông môn là một ông lão, còn Bắc môn… lại là… một vị cô nương.
Khi Bạch Hoàng Chúc một thân hắc y, sắc mặt lạnh lùng đứng giữa đại sảnh tuyên bố muốn gỡ bỏ hiểu lầm với tam đại môn phái cùng nhau kháng địch, phía chỗ ngồi của Nam môn vang lên giọng nói của một nữ tử: “Nếu chúng ta không chấp nhận thì sao?”
“Hửm?” Bạch Hoàng Chúc quay đầu nhìn về phía giọng nói cất lên.
Một nữ tử mặc nam trang màu nhạt đứng dậy, diện mạo nàng không tinh tế như nhiều cô nương khác, thoạt nhìn hơi giống nam tử, nhưng nàng lại có một đôi mắt rất xinh đẹp, linh động như nước, hấp dẫn người khác. Khi thấy Bạch Hoàng Chúc nhìn lại, nàng nở nụ cười rồi: “Bạch đại thiếu gia, ân oán của tam đại môn phái và Bạch gia của ngươi, ngươi nghĩ là chỉ cần một câu nói của ngươi là có thể hóa giải sao?”
“Như vậy thì…” Bạch Hoàng Chúc ý bảo nàng nói tiếp.
Nàng gật đầu, trong ánh mắt hơi có khen ngợi, nàng nói: “Bạch thiếu gia phải biết muốn gỡ bỏ hiểu lầm, tất nhiên phải có lời giải thích đúng không?”
“Xin hỏi quý danh của cô nương? Cô nương muốn ta giải thích như thế nào?” Bạch Hoàng Chúc thản nhiên nói.
Nàng khẽ nói: “Trưởng nữ của Bắc môn môn chủ, Diêu Thanh Thanh.”
Bạch Hoàng Chúc gật đầu, không nói gì thêm, hắn đang chờ nữ tử này nói hết.
Diêu Thanh Thanh nhìn Bạch Hoàng Chúc, vô cùng hứng thú nói: “Nếu ta nói muốn ngươi chịu một kiếm của ta để chứng tỏ thành ý, ngươi có chịu không?”
Bạch Hoàng Chúc mặt không đổi sắc, nhưng Minh Sơ bên cạnh sắc mặt đã rất khó chịu, Bạch Hoàng Chúc nhìn lướt qua nàng, hắn cảm thấy Minh Sơ sẽ lập tức bổ nhào qua đè nữ tử tên Diêu Thanh Thanh kia xuống đất. Tuy nhiên Minh Sơ vẫn còn lý trí, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cô nương làm như vậy, ta nghĩ không phải là để gỡ bỏ hiểu lầm giữa hai bên đúng không?”
“Bạch thiếu phu nhân.” Diêu Thanh Thanh liếc nhìn Minh Sơ, quái dị nói: “Nếu ta nói không thể không như thế thì sao?”
“Như vậy ta sẽ tới đó đầu tiên.” Ánh mắt của Minh Sơ càng ngày càng nguy hiểm.
Bạch Hoàng Chúc chen ngang trước khi Minh Sơ nói ra lời nào đó manh động: “Vậy cô nương nói thật sao?”
“Giả.” Diêu Thanh Thanh không thèm nhìn Bạch Hoàng Chúc một cái nào, ánh mắt vẫn dừng trên người Minh Sơ, nàng nói.
“… ” Bạch Hoàng Chúc cảm giác mình bị đùa bỡn, thê thảm nhất chính là hắn vẫn phải vẫn duy trì dáng vẻ bí hiểm không để cho người ta phát hiện hắn đang bị sức ép về tâm lý. Sau khi im lặng nửa ngày hắn lặp lại: “Giả ư?”
Diêu Thanh Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, mục đích gia phụ muốn ta tới tham gia đại hội chính là tìm thời cơ hòa giải với Bạch gia. Hiện tại Bạch đại thiếu gia đã chủ động, sao ta phải từ chối?”
“Như vậy… ” Trong lòng Minh Sơ đã nội thương.
Diêu Thanh Thanh nhún vai, cười khẽ: “Trêu các ngươi thôi.”
Minh Sơ sâu sắc cảm nhận được, giờ khắc này không chỉ một mình nàng muốn khinh bỉ Diêu Thanh Thanh.
Hít sâu một hơi, Minh Sơ mở miệng nói: “Cô nương quyết định thật chính xác.”
“Nhưng mà” khi mọi người ở đây đều nghĩ chuyện cứ như vậy là xong, Diêu Thanh Thanh lại tiếp tục phát tác cơn động kinh. Minh Sơ rất muốn hỏi nàng ta có thể nói xong trong một lần hay không, nàng trợn mắt nhìn Diêu Thanh Thanh hỏi: “Cô nương còn muốn nói gì nữa?”
Diêu Thanh Thanh không nhìn Minh Sơ nữa mà ý vị thâm trường nhìn Bạch Hoàng Chúc rồi nói: “Ta muốn ở Bạch gia nửa tháng, để cảm nhận hoàn cảnh ở Bạch gia, điều kiện này các ngươi có đồng ý không?”
“Bạch gia vô cùng hoan nghênh.” Bạch Hoàng Chúc lập tức nói. Nhưng sau khi nói xong, hắn bắt đầu hối hận, bởi vì hắn thấy cái lườm đáng sợ của Minh Sơ bên cạnh.
Minh Sơ cười khẽ với hắn: “Được lắm.”
Giờ khắc này, Bạch Hoàng Chúc rất mờ mịt.
Nhưng nhiều ngày sau chuyện này, khi Bạch Hoàng Chúc nhớ lại chuyện đã xảy ra, hắn không cảm thấy mờ mịt nữa.
Bạch gia mở đại hội đã qua năm ngày, lúc ấy Bạch Hoàng Chúc mặt không thay đổi đứng giữa đại sảnh, đang đàm phán với người của tam đại môn phái, giọng điệu cứng rắn nhưng không cố chấp, cơ trí nhưng không quá phận, vì vậy nhận được rất nhiều lời khen của võ lâm nhân sĩ, điều này khiến Minh Sơ và mọi người đều rất ngạc nhiên. Mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng, địa vị của Bạch gia trên giang hồ đã được đề cao, mà quan hệ của tam đại môn phái và Bạch gia đã hoàn toàn thay đổi.
Điều duy nhất khiến người ta mất hứng, đó là vị trưởng nữ của bắc môn môn chủ, Diêu Thanh Thanh.
Lúc ấy Bạch Hoàng Chúc chỉ cho là Diêu Thanh Thanh muốn ở lại xem cách quản lý của Bạch gia, nhưng vài ngày sau, Bạch Hoàng Chúc phát hiện hoàn toàn không phải thế.Mục đích của Diêu Thanh Thanh dường như không phải Bạch gia, mà là Bạch Hoàng Chúc.
Ngày đầu tiên sau khi kết thúc đại hội chiêu đãi, Bạch Hoàng Chúc cuối cùng cũng trút được gánh nặng, lại tiếp tục cuộc sống trong hậu viện trò chuyện, cãi nhau và trêu chọc Trọng Sinh, nhưng sự nhàn nhã đó nhanh chóng bị phá hủy.
Diêu Thanh Thanh thậm chí không thèm qua hạ nhân thông báo mà đi thẳng vào tiểu viện, đúng lúc Bạch Hoàng Chúc đang cãi nhau câu được câu chăng với Cảnh Ly, bên cạnh hai người là Trọng Sinh đang đứng im. Diêu Thanh Thanh tràn đầy sức sống đi đến trước mặt ba người, mở miệng hỏi một câu: “Bạch đại thiếu gia đang thảo luận chuyện gì với hạ nhân thế?”
Giờ khắc này, Bạch Hoàng Chúc giống như nhìn thấy quỷ.
Lúc này Bạch Hoàng Chúc vẫn đang khoác lỏng lẻo một chiếc áo màu xanh, tóc vẫn chưa buộc lên, chỉ tùy ý lấy một cây trâm cài lên, khi thấy Diêu Thanh Thanh xuất hiện, ý nghĩ đầu tiên của Bạch Hoàng Chúc là hình tượng mình khổ công gây dựng trong ba ngày diễn ra đại hội đã sụp đổ. Nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Diêu Thanh Thanh, Bạch Hoàng Chúc phát hiện điều nàng ta chú ý căn bản không phải hình tượng của hắn, mà là chủ đề nói chuyện của hắn và Cảnh Ly. Nhưng hắn không thể nói thật cho nàng biết, thật ra họ đang tranh luận xem sáng nay lúc Minh Sơ đi đến phòng thu chi thì mặc trang phục màu gì.
Cảnh Ly hiểu ý, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vì nguyên nhân nào đó vẫn viện ra một lý do: “Chúng ta… đang thảo luận tình hình chiến đấu của Hắc Y giáo và bát đại thế gia.”
“Ồ? Hai vị có cao kiến gì?” Diêu Thanh Thanh có vẻ như vô cùng hứng thú.
Bạch Hoàng Chúc tiếp tục đau khổ nhìn Cảnh Ly, Cảnh Ly nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ có thể bịa đến đây. Bạch Hoàng Chúc thấy Diêu Thanh Thanh đang tò mò nhìn mình thì khó khăn ho nhẹ một tiếng nói: “Lần chiến đấu này, có sự khác biệt rất lớn với nhiều năm trước. Nếu bát đại thế gia thiếu một, khả năng thắng lợi của Trung Nguyên chính đạo một tòa thành cũng không có.”
“Nếu bát đại thế gia đủ toàn bộ thì sao?” Diêu Thanh Thanh tiếp tục hỏi.
“Năm thành.” Bạch Hoàng Chúc nói.
Diêu Thanh Thanh truy vấn: “Vì sao?”
“Bởi vì Trung Nguyên” Bạch Hoàng Chúc bí hiểm cong khóe miệng, hai canh giờ tiếp theo, Diêu Thanh Thanh ở trong viện nghe Bạch Hoàng Chúc nói chuyện thiên hạ cả buổi sáng. Trong quá trình đó Cảnh Ly đứng lên đi nhà xí hai lần, Minh Sơ đã trở lại một lần, quản gia Bạch Luyện rót trà tám lần. Chỉ có Trọng Sinh, vẫn đứng im tại chỗ.
Sau hôm ấy, Bạch Hoàng Chúc nhìn thấy Diêu Thanh Thanh lần nào trốn lần đó.
Nhưng Diêu Thanh Thanh, dường như đã nghiện việc bám lấy Bạch Hoàng Chúc.
Đối với tình huống này, Minh Sơ thấy nàng ta thật táo bạo.