Lúc này chỗ của Thẩm Bích Nguyệt đã loạn cào cào, cảnh tượng khi Bạch tiểu thiếu gia Bạch Hoàng Lân tới đó là một đám người bận rộn đi tới đi lui, Bạch Hoàng Quyết đang canh giữ ngoài cửa phòng Thẩm Bích Nguyệt. Thấy Bạch Hoàng Lân tới, ánh mắt Bạch Hoàng Quyết hơi biến đổi, đi lên trước: “Hoàng Lân, đệ đến rồi à?”
Bạch Hoàng Lân mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn thoáng qua trong phòng thì thấy Thẩm Bích Nguyệt đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường, tuy nhiên chỉ nhìn vào tường ngẩn người. Bạch Hoàng Lân định chuẩn bị đi vào thì lại nghe thấy Bạch Hoàng Quyết khẽ nói: “Đệ vừa từ chỗ Hoàng Chúc đến đây sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Hoàng Lân gật đầu, vẻ mặt vẫn không chút biểu tình.
Lúc này cảm xúc của Bạch Hoàng Quyết cũng rất khó đoán, sau một lúc trầm ngâm hắn mới tiếp tục hỏi: “Hoàng Chúc lúc này… đã …”
Bạch Hoàng Lân nhìn chằm chằm vào Bạch Hoàng Quyết, rất lâu sau hắn nói: “Là ngươi đúng hay không?”
Bạch Hoàng Quyết ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Đệ đang nói gì vậy?”
“Là ngươi phái người giết đại ca, đúng hay không?” Bạch Hoàng Lân lạnh lùng lặp lại lần nữa.
“Ngươi” Bạch Hoàng Quyết cười nhạt, “Bạch Hoàng Lân, ngươi đừng cắn bậy người khác.”
“Chẳng lẽ không phải ngươi sao? Chúng ta biết ngươi đã làm rất nhiều chuyện vì Bạch gia, nhưng ngươi không phải con trai ruột của cha ta, vì vậy ngươi ghen tị với đại ca, ghen tị hắn không làm gì vừa về đã có thể kế thừa vị trí gia chủ Bạch gia. Ta nói sai sao?” Bình thường Bạch Hoàng Lân rất ít khi mở miệng, nhưng một khi đã nói thì cực kỳ gay gắt.
Bạch Hoàng Quyết thu lại nụ cười nhạt trên mặt, trầm giọng nói: “Nói ta, vậy ngươi thì sao? Ngươi nghĩ ta không biết mấy năm nay ngươi ở bên ngoài đã làm những việc gì sao? Nếu có người nào muốn giết Hoàng Chúc thì chắc chắn ngươi sẽ là người đầu tiên, Bạch Hoàng Lân. Ngươi dám nói từ ngày ngươi trở về ngươi không muốn giết hắn sao?”
Đồng tử trong mắt Bạch Hoàng Lân chợt co rút, sau đó im lặng.
Hai người giằng co một lúc lâu, không ai chịu nhường ai, chỉ hờ hững nhìn chăm chú vào đối phương. Khi nói chuyện hai người đều hạ giọng nói rất nhỏ, trong phòng Thẩm Bích Nguyệt vẫn đang ngẩn người, căn bản không nghe thấy gì, mãi cho đến khi Bạch Hoàng Lân hừ lạnh một tiếng quay người đẩy cửa phòng Thẩm Bích Nguyệt ra.
“Mẹ.” Bạch Hoàng Lân mở miệng.
Thẩm Bích Nguyệt lúc này mới có phản ứng, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Bạch Hoàng Lân đang đi tới gần nàng, định mở miệng nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng. Bạch Hoàng Lân biết Thẩm Bích Nguyệt muốn hỏi điều gì, hắn nghĩ những người khác đã nói chuyện hắn đến tiểu viện của Bạch Hoàng Chúc, Thẩm Bích Nguyệt hẳn nên hỏi về tình huống của Bạch Hoàng Chúc mới đúng.
Thẩm Bích Nguyệt cười nhẹ, nhàn nhạt mở miệng gọi: “Hoàng Lân.” Nói xong, nàng lại quay đầu nói với Bạch Hoàng Quyết ngoài cửa: “Hoàng Quyết, con cũng vào đây đi, có một số việc ta muốn nói cho các con nghe.”
“Vâng, mẹ.” Bạch Hoàng Quyết coi như chưa từng xảy ra trận tranh cãi vừa rồi, nhanh chóng đi vào phòng, ngồi xuống cái ghế bên giường, sóng vai với Bạch Hoàng Lân hướng về phíaThẩm Bích Nguyệt.
Khuôn mặt Thẩm Bích Nguyệt tái nhợt, tiều tụy không còn là Bạch phu nhân gọn gang chỉn chu ngày thường. Trong nháy mắt dường như nàng đã già đi khiến người ta nhìn mà không đành lòng. Bạch Hoàng Lân thậm chí muốn quay đầu đi chỗ khác không nhìn nàng nữa, nhưng hắn không làm được, bởi vì giây phút này đôi mắt của Thẩm Bích Nguyệt khiến người ta không thể dời mắt.
Thẩm Bích Nguyệt từ từ nắm lấy tay hai huynh đệ, sau đó khẽ nói: “Có phải các con vẫn trách ta, từ khi Hoàng Chúc trở lại chỉ dồn hết tâm tư lên người Hoàng Chúc không?”
Bạch Hoàng Lân không nói, hắn không biết mình nên nói gì. Chỉ có Bạch Hoàng Quyết mở miệng: “Chúng con sao lại trách mẹ được, Hoàng Chúc và chúng ta đã xa cách nhiều năm, mẹ yêu thương đệ ấy cũng là chuyện đương nhiên.”
“Hoàng Quyết, con rất biết cách nói chuyện.” Thẩm Bích Nguyệt thở dài một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Hai huynh đệ cũng rơi vào trầm mặc, sau đó Thẩm Bích Nguyệt mở miệng lần nữa: “Ta nhớ ngày trước, khi các con mới chỉ là những đứa bé mấy tuổi. Lúc đó, Hoàng Chúc là đứa luôn khiến người khác không thể bớt lo. Nó chưa hiểu chuyện, rất thích quấn quít lấy ta, thích trêu người khác nhưng lại rất nhát gan. Mỗi lần ta mắng nó, nó sẽ trốn sau lão gia mở to mắt nhìn ta. Bây giờ nghĩ lại, trước kia nó còn là một đứa trẻ tinh quái, bây giờ lại trở nên hiền lành hiểu chuyện.”Thẩm Bích Nguyệt nói vậy nhưng không hề biết thực ra tính cách của Bạch Hoàng Chúc chưa bao giờ thay đổi.
Sau một lát im lặng nàng lại nói: “Sau đó Hoàng Chúc bị bắt cóc, chúng ta đã lật tung toàn bộ Trung Nguyên cũng không tìm được nó, khi ấy gần như ta đã nổi điên. Nhưng khi nhìn thấy các con, lòng ta mới có thể bình tĩnh lai một chút. Khi đó ta đã nghĩ, ta còn có các con, may mà còn có các con.”
Những lời này từ trước tới nay Thẩm Bích Nguyệt chưa bao giờ nói, vì vậy bây giờ bất kể là Bạch Hoàng Quyết hay Bạch Hoàng Lân đều không nhẫn tâm chen vào.
Thẩm Bích Nguyệt tiếp tục nói: “Trước đây ta nghe thầy bói nói, Hoàng Chúc đứa nhỏ này vận mệnh nhiều bất trắc, phải chăm sóc cho cẩn thận. Lúc ấy ta không tin, về sau mới ân hận. Sau khi Hoàng Chúc mất tích, mỗi lần nhìn thấy các con ta lại nhớ đến đứa bé số khổ kia, ta nghĩ về sau nếu nó trở lại, ta sẽ đối xử với nó thật tốt như đã làm với các con, bù đắp tất cả tổn thương trong nhiều năm qua.”
“Sau này đúng là nó đã về, ta cũng tận lực bù đắp, nhưng ta thật không ngờ.”
Thẩm Bích Nguyệt không nói được nữa, mà Bạch Hoàng Lân cũng không thể nghe tiếp.”Mẹ, đủ rồi.” Bạch Hoàng Lân ngắt lời nàng.
Thẩm Bích Nguyệt quả nhiên không nói nữa, Bạch Hoàng Lân mím môi nhìn nàng. Còn Bạch Hoàng Quyết lặng lẽ ngồi một bên, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Sau một lúc lâu im lặng, Bạch Hoàng Quyết mới nói: “Mẹ, vì sao đột nhiên lại nói những lời này với chúng con?”
“Không vì sao cả, chẳng qua ta cảm thấy, nên cho các con biết mà thôi.” Thẩm Bích Nguyệt nở nụ cười chua xót.
Đôi mắt Bạch Hoàng Quyết hơi nheo lại.
Bạch Hoàng Lân đứng lên.
Thẩm Bích Nguyệt cuối cùng kết thúc bằng tiếng thở dài: “Thật ra với ta bồi thường cho Hoàng Chúc chỉ là muốn cho hắn một cuộc sống tốt nhất, cho dù mãi mãi cưng chiều như vậy cũng được. Hoàng Chúc dù sao rời khỏi Bạch gia đã lâu như vậy, vì toàn bộ Bạch gia ta cũng không thể để nó trở thành gia chủ được. Chỉ là không hề nghĩ đến, sự yêu thương của ta chỉ khiến nó một lần nữa bị để mắt tới, một lần nữa bị tổn thương.”
Trong nháy mắt những lời này vừa nói ra, ánh mắt của Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân đồng thời biến đổi.
“Mẹ biết.” Bạch Hoàng Quyết trầm giọng nói.
“Ta biết.” Thẩm Bích Nguyệt gật đầu, vẻ mặt có sự chua xót không nói nên lời. Sau đó, nàng khẽ nói: “Ta không trách con, không trách Hoàng Lân, ai ta cũng sẽ không trách. Cho dù thật sự muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính ta là một người mẹ không biết cách bảo vệ con mình.”
Thẩm Bích Nguyệt biết tất cả, chỉ là nàng chưa từng nói. Sau khi biết điều này, Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân mới hiểu ra.
“Rốt cuộc…”.
Tiếng “rốt cuộc” này, không phải Bạch Hoàng Quyết nói, cũng không phải Bạch Hoàng Lân mở miệng, mà là đến từ ngoài cửa. Ba người trong phòng kinh ngạc, đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài, Bạch Hoàng Chúc đang được Minh Sơ dìu ngơ ngác nhìn ba người. Bạch Hoàng Chúc đã từng nghĩ tới, nghĩ Bạch Hoàng Quyết muốn giết hắn, Bạch Hoàng Lân chán ghét hắn, nhưng khi hai người thừa nhận, hắn vẫn cảm thấy không chấp nhận nổi.
Minh Sơ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai huynh đệ trong phòng, trong lòng thì trầm xuống, đây mới là cuộc sống danh môn thế gia, ngươi lừa ta gạt, ngay cả khi Bạch Hoàng Chúc vốn không hề có tâm tư tranh giành với huynh đệ mình.
Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc, nhưng ba người trong phòng còn kinh ngạc hơn cả Bạch Hoàng Chúc. Vẻ mặt Bạch Hoàng Quyết vốn sóng to gió lớn cũng không sợ hãi trong nháy mắt nháy mắt trở nên rất quái dị, còn Bạch Hoàng Lân lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào Bạch Hoàng Chúc. Thẩm Bích Nguyệt là người bình tĩnh nhất, nàng nhìn Bạch Hoàng Chúc rồi nhàn nhạt cười: “Còn sống… còn sống là tốt rồi.”
“Mẹ, con không sao.” Từ lúc khi Thẩm Bích Nguyệt kể lại chuyện lúc hắn còn bé hắn đã đứng ngoài cửa nghe, hiện tại chính thức đối mặt với Thẩm Bích Nguyệt, trong nháy mắt có rất nhiều cảm xúc.
Thẩm Bích Nguyệt chỉ gật đầu, làm một người mẹ, nàng chỉ cầu con cái bình an, thế là đủ.
Bạch Hoàng Chúc không còn lòng dạ nào để hỏi thêm, chỉ mỉm cười với Thẩm Bích Nguyệt. Nhưng Minh Sơ không định bỏ qua như vậy, nàng giúp Bạch Hoàng Chúc đi vào phòng, tầm mắt đảo qua Bạch Hoàng Quyết và Bạch Hoàng Lân, nhíu mày nói: “Xem ra, tất cả đều đã rõ, phải không?” Trong lúc Thẩm Bích Nguyệt nói chuyện, Minh Sơ đã hiểu hàm ý trong đó. Hai huynh đệ Bạch gia, ai cũng mang tâm tư của riêng mình, còn trong lòng Thẩm Bích Nguyệt cái gì cũng hiểu, chẳng qua nàng không muốn nói mà thôi.