Chuyện phát sinh trong nội viện Vạn Tượng sơn trang bên ngoài không ai biết, mọi người còn đang bàn luận trời đất, đang đợi đại hội, đang đợi Tố Thất công tử danh chấn thiên hạ.
Ngồi xuống đã lâu Quỷ Chúc và Ly sứ giả tranh thủ lúc rảnh rỗi trao đổi tin tình báo với nhau, Quỷ Chúc nói bí mật của Thần Đường cho Ly sứ giả nghe, Ly sứ giả nói cho Quỷ Chúc bố cục Hắc Y giáo, hai người châu đầu ghé tai vô cùng vui vẻ.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện canh giờ đã đến, nhưng vẫn không thấy Tố Thất công tử xuất hiện, chỉ nghe một số người không kiên nhẫn la hét nói Tố Thất công tử hơi làm cao.
Quỷ Chúc nghe vậy nhìn mặt trởi đang từ từ lên cao, nghiêng đầu hỏi Ly sứ giả bên cạnh: “Ngươi cảm thấy Tố Thất công tử đến giờ chưa xuất hiện có lạ hay không?”
“Tất nhiên là lạ.” Ly sứ giả cười cổ quái, “Khi mới bước vào sơn trang ta thấy một người quen đi vào nội viện, có vẻ như là tìm Tố Thất công tử.”
Quỷ Chúc cười nhẹ: “Thế mà ngươi vẫn bình tĩnh?”
“Ngươi nghĩ sao?” Ly sứ giả lắc đầu cười nói, “Bình tĩnh không chỉ có một mình ta, ngươi cũng đã phát hiện ra điều gì đúng không?”
Quỷ Chúc gật đầu, thần sắc nghiêm túc: “Vừa rồi ta mới phát hiện, trong Vạn Tượng sơn trang có người Thần Đường trà trộn vào… Sợ là nhằm vào Tố Thất công tử mà đến, trong bảy ngày này, có vẻ Giang Hoắc đã đi gặp người của Hắc Y giáo, hơn nữa Thần Đường có vẻ như đã thỏa thuận điều gì đó với Hắc Y giáo, minh chủ võ lâm Tố Thất đối phó Hắc Y giáo, Thần Đường giết Tố Thất… Ly sứ giả, xem ra Hắc Y giáo tin Giang Hoắc mà không tin ngươi.”
Ly sứ giả gật đầu, không để ý cười cười: “Ta mang ngươi đi ngay trước mặt hắn, hắn không vạch trần ta trước giáo chủ mới có quỷ.”
“Ngươi không về Hắc Y giáo được nữa.” Quỷ Chúc nói ra sự thật.
“Đúng, không chỉ như thế, kế hoạch ngươi muốn thông qua ta tìm hiểu Hắc Y giáo cũng bị lão hồ ly Giang Hoắc kia làm rối loạn.” Ly sứ giả phân tích.
Quỷ Chúc cảm thấy khó hiểu trước thái độ thờ ơ của Ly sứ giả: “Không về được Hắc Y giáo ngươi không lo lắng sao? Điều này có nghĩa Hắc Y giáo đã tin lời Giang Hoắc, biết ngươi về phe ta phản bội Hắc Y giáo. Về sau… cuộc sống của ngươi có thể nói là muôn màu muôn vẻ.”
Vô cùng rực rỡ, mỗi ngày đều lo lắng bị Hắc Y giáo đuổi giết.
Ly sứ giả bĩu môi: “Ta vì giúp ngươi mới rời khỏi Hắc Y giáo, ngươi là thiên hạ đệ nhất sát thủ, bảo vệ cái mạng nhỏ của ta với ngươi mà nói không thành vấn đề.”
Quỷ Chúc lông mi khẽ chớp, người này thật đúng là giỏi tâng bốc.
Cố gắng tránh đụng tới vết thương trên người, Quỷ Chúc từ từ đứng lên, sắc mặt trắng hơn lúc nãy một chút, hắn nhẹ nhàng thở ra: “Đáng tiếc bây giờ cả người ta đều bị thương, chỉ cần vừa động thủ sợ đã bị chia năm xẻ bảy.”
“… Vì vậy?” Ly sứ giả híp hai mắt, trong lòng có một linh cảm không tốt.
Quỷ Chúc trên mặt có vẻ lo lắng, nhìn về hướng nội viện, nói khẽ: “Nếu ta không nhìn nhầm, Thần Đường cửu đại sát thủ đã vào nửa canh giờ, trong thời gian dài như vậy, cả Tố Thất vầ Thần Đường cửu đại sát thủ đều chưa ai đi ra, trận chiến trong nội viện sợ là vô cùng kịch liệt.”
Ly sứ giả nhìn gương mặt Quỷ Chúc không có một tia huyết sắc, lại nhìn Trọng Sinh đã bắt đầu ăn đến quả táo thứ tư, hắng giọng nói:
“Lại là mấy tên sát thủ này? Ngươi muốn ta đến nội viện giúp Tố Thất?”
Quỷ Chúc gật đầu không nói, mày nhíu lại.
“Đại gia ngươi lần trước sao không giết họ luôn đi…” Ly sứ giả vỗ trán thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cầm ô đi vào nội viện, đằng sau hắn, khóe miệng Quỷ Chúc hơi hơi co rúm, này này, tư thế cầm ô phong nhã của ngươi đâu rồi…
Quỷ Chúc dời tầm mắt khỏi bóng lưng Ly sứ giả, nhìn về phía Trọng Sinh vẫn đang ăn táo: “Trọng Sinh, ngươi về khách sạn trước chờ chúng ta.”
“Vâng ” Trọng Sinh cúi đầu, buông quả táo trong tay ra, đứng dậy rời đi.
Cúi đầu thở dài một hơi, Quỷ Chúc quét mắt một vòng nhìn người xung quanh, họ vẫn đang bàn luận về Hắc Y giáo tái xuất giang hồ, có người không kiên nhẫn chất vấn tổng quản của Vạn Tượng sơn trang về tung tích Tố Thất, tổng quản dường như đã phái người đi mời Tố Thất đến, chỉ là chẳng biết tại sao, người đó mãi chưa trở về bẩm báo, mà Tố Thất, vẫn không thấy bóng dáng như trước.
Hắn để lại mạng cho cửu đại sát thủ, có phải đã hại Tố Thất không?
Quỷ Chúc bất đắc dĩ nghĩ, tinh thần nô lệ sao?
Rõ ràng Vu Âm sáo đã bị hắn thu hồi, cửu đại sát thủ đã thoát khỏi sự khống chế của Giang Hoắc, nhưng không ngờ, họ vẫn cam tâm bị Giang hồ ly lợi dụng, vẫn không ngừng giết người.
Ngày trước ở Mộ Thâm viện khi hắn còn rất nhỏ, mọi người thường nói đùa rằng, Tiểu Chúc không hợp với giang hồ, với tâm tư của Tiểu Chúc không thể lý giải được suy nghĩ của những người đó, họ tàn nhẫn, họ bất thường, họ lạnh lùng vô tình.
Hắn không nghĩ ra, chỉ cảm thấy trên giang hồ rất nhiều việc hắn không hiểu nổi.
Như vậy thì không cần nghĩ nữa. Quỷ Chúc cười như trào phúng, đi về phía nội viện, trên khuôn mặt tái nhợt có tức giận, có mệt mỏi, sự mệt mỏi kia nhàn nhạt mà có vẻ khắc sâu.
Có lẽ người kia có thể cho hắn đáp án, từ nhỏ đã như vậy, người kia chưa bao giờ biết cách mỉm cười, nhưng có thể nhẫn nại giải đáp rất nhiều nghi vấn của hắn.
Lúc này, cũng như thế đúng không?
Ly sứ giả biết, bóng dáng tiến vào nội viện hắn thấy lúc mới bước vào Vạn Tượng sơn trang chính là tiểu cung chủ Minh Sơ của hắn không thể nghi ngờ, đó là lý do hắn dễ dàng đồng ý với Quỷ Chúc đến nội viện hỗ trợ.
Tiểu cung chủ của hắn, thiếu nữ từ trước đến nay luôn tùy tiện giờ cũng đã trưởng thành, chỉ là bóng dáng đó vẫn khiến người ta không thể dời tầm mắt. Hắn còn nhớ lần cuối trước khi rời đi, Minh Sơ mười bốn tuổi yên lặng rơi nước mắt đứng trước cửa tiễn hắn đi, một câu cũng không nói, chỉ quật cường cắn môi.
Giờ đã nhiều năm trôi qua, liệu nàng còn nhớ Cảnh Ly năm đó?
Ly sứ giả thở dài rất nhẹ, dừng bước lại, hắn yên lặng quan sát sân trước.
Không một bóng người, nội viện Vạn Tượng sơn trang to như vậy nhưng không có đến một thủ vệ, cũng không thấy sát thủ Thần Đường, toàn bộ nội viện yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ly sứ giả nhíu nhíu mày, nhìn về con đường mòn phía tây, hắn nhớ không lầm thì Tố Thất hiện đang ở Vu lâu.
Nhìn về phía sau cánh cửa thấy Quỷ Chúc không vào, ánh mắt Ly sứ giả híp lại, thầm nghĩ thiên hạ đệ nhất sát thủ không đến cũng tốt, với thương thế của hắn bây giờ đến đây cũng chỉ là gánh nặng. Hắn lắc đầu, cảm khái hình như mình hơi quan tâm đến tiểu tử kia rồi, chẳng lẽ mình cũng bị nhiễm bệnh?
Nở nụ cười tự giễu, Ly sứ giả đi vào đường mòn phía tây, đi về hướng cửu đại sát thủ Thần Đường đáng sợ, Tố Thất công tử trong truyền thuyết, còn có người hắn nghĩ đã chết, Minh Sơ.
Giờ phút này Minh Sơ đang đứng sauTố Thất, chăm chú xem trận chiến đấu trước mắt.
Sát thủ hành động không hề dong dài dây dưa, Minh Sơ tự nhận thị lực rất tốt nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy vài bóng đen bất ngờ tấn công Tố Thất, lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo làm ánh mắt Minh Sơ ánh hơi đau nhói, nàng cảm thấy dường như nàng đang thấy lại cuộc chém giết khi nàng mười bảy tuổi năm ấy, thi thể khắp nơi, mà cũng dường như đang trong đám cháy của Hồng Diệp trai, máu chảy thành sông.
Cố gắng vứt bỏ ảo giác trong đầu, Minh Sơ hít sâu một hơi, nỗ lực giúp Tố Thất quan sát kẻ địch bốn phía – – Tố Thất nửa người tàn tật, không thể tránh né công kích của cửu đại sát thủ, chỉ có thể đón đỡ, nhưng đối phương người đông thế mạnh, góc độ công kích khiến người ta khó lòng phòng bị, Tố Thất hai chân không thể di chuyển vốn đã yếu thế ba phần, đánh nhau trong thời gian dài như vậy hai bên đều bất lợi.
Trước mắt Tố Thất vẫn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chưa từng di chuyển chút nào, hắn vốn mặc một chiếc áo trắng tinh, khi giao thủ với cửu đại sát thủ ống tay áo rộng rãi nhẹ nhàng di chuyển như đang nhảy múa, xác thực phong dật tiêu sái như phi tay áo phất mây mưa. Mà sắc mặt của hắn không hề thay đổi, vẫn nhàn nhạt hờ hững như trước, dường như công kích của cửu đại sát thủ trước mắt hắn chỉ là mưa phùn ngày xuân, mà hắn đứng thẳng trong mưa, như trước bình yên.
Đây là phong thái của Tố Thất công tử sao?
Minh Sơ lơ đãng cười, cuối cùng cũng tin nam tử đạm mạc trước mắt này chính là nam tử được xưng tụng truyền thuyết trên giang hồ, hắn có khí độ núi Thái Sơn sụp xuống trước mắt cũng không hoảng hốt, cùng với sự lạnh nhạt khiến người ta thán phục.
Chỉ là…
Vào thời điểm này những thứ như khí độ lại không thể khiến đám sát thủ trước mắt buông đao đầu hàng. Minh Sơ lý trí nghĩ, mà nàng cũng nhìn ra, mặc dù sắc mặt Tố Thất không thay đổi, nhưng mồ hôi rịn ra hai bên thái dương đã tiết lộ hắn mệt mỏi. Dù sao hắn cũng bị tàn tật nửa người, không thể so sánh với người binh thường.
Minh Sơ cảm thấy đau đầu, ở thành Dương Châu đợi nhiều ngày như vậy mới gặp được Tố Thất, không nghĩ tới chuyện còn chưa nói xong đã bị ám sát, cũng không biết vận khí của hắn quá kém hay Tố Thất đắc tội quá nhiều người.
Mà bây giờ quan trọng nhất là – – nàng không giúp được gì.
Tuy nhiên Minh Sơ cũng không buồn quá lâu, ngay lúc nàng rút kiếm từ tay áo chuẩn bị sát nhập cuộc chiến thử thời vận, một bóng dáng đỏ với khí thế lực bạt thiên quân thẳng tắp từ ngoài cửa sổ lướt vào, nó mang theo nội lực đâm vào một sát thủ áo đen, rơi xuống đất trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm rất lớn, trên sàn xuất hiện một vết nứt, mà bóng dáng đỏ cắm xuống đất kia, đúng là một cái ô màu đỏ.
Đột ngột có một chiếc ô đỏ làm gián đoạn cuộc vây giết của sát thủ áo đen, phản ứng của mỗi người đều không giống nhau.
Nhóm sát thủ áo đen gần như đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó đánh úp về phía Tố Thất càng thêm tàn nhẫn, họ đã gặp chủ nhân cái ô đỏ này, hắn chắc chắn ở cùng Quỷ Chúc, nếu Ly sứ giả đến đây, như vậy Quỷ Chúc chắc chắn cũng đã đến!
Vẻ mặt của Tố Thất cuối cùng cũng thay đổi, hắn khẽ nhíu mày nhìn lướt qua cái ô đỏ, nhưng không có thời gian để suy nghĩ, vì ám khí của đám người mặc áo đen đã ở ngay trước mắt, tay áo Tố Thất nhẹ phẩy ngăn ám khí đúng lúc, sau đó lại bắt đầu giao thủ với sát thủ ngay phía sau ám khí.
Chỉ có Minh Sơ vẫn ngơ ngác nhìn cái ô đỏ kia, dường như cuộc chiến trước mắt đều không tồn tại, chỉ còn lại cái ô đỏ.
Là người đó, Minh Sơ biết người đó đã đến.
Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói khá bất mãn: “Thật đau lòng, ngay cả vũ khí tại hạ cũng ném vào rồi, thế mà không ai thèm hô tên tại hạ.” Tiếng nói vừa dứt, một người áo trắng tóc dài xuất hiện tại cửa, do ngược sáng nên dáng vẻ hơi mơ hồ, diện mạo cũng không xuất sắc, chẳng qua đôi mắt luôn híp lại khiến không ai có thể coi thường.
“Cảnh Ly ca ca.” Giọng Minh Sơ hơi khàn khàn.
Ly sứ giả cười cười, đi qua an ủi nàng: “Tiểu cung chủ, đã lâu không gặp. Chúng ta lát nữa ôn chuyện…” Hắn vỗ vỗ đôi vai đang khẽ run rẩy của Minh Sơ, quay đầu nhìn cửu đại sát thủ và Tố Thất đang đánh nhau quên mình, trong giọng nói có trêu tức: “Xem như tại hạ không tồn tại sao, chín vị đại gia?” Trong nháy mắt giọng nói vừa dứt, bóng dáng của hắn lướt đi, nhặt ô dưới đất lên, giao thủ với cửu đại sát thủ.
Vẫn luôn đứng sau Tố Thất, Minh Sơ nhìn sát thủ áo đen đang tranh đấu với Tố Thất và Ly sứ giả, không hiểu sao lại muốn rơi lệ.
Mà nàng không biết, Quỷ Chúc giờ đây đang đứng ở đường mòn bên ngoài, xa xa nhìn cuộc chiến đấu, nhìn người trong phòng, vẻ mặt vừa mừng vừa lo, khuôn mặt vốn không có chút huyết sắc nào giờ phút này lại càng trắng bệch như tờ giấy. Mà phía sau hắn, một người đứng giơ kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo để trên cổ hắn, cắt qua da hắn, một dòng máu đỏ tươi từ cái cổ thon dài chậm rãi chảy xuống.