Phương Hân Ngữ mạnh mẽ đemanhtraiđẩy ngã xuống giường, cưỡi lên ngườianh, cố hết sức nắm lấy áoanhxé mở, nhưng khí lực của cô thực sự quá nhỏ, chỉ giật bung được một cái cúc áo, đành dùng tay cởi mấy cúc còn lại.
Cuối cùng đemáoanhmở ra, thân thể Phương Tử Ngôn cường trángdưới ánh sáng mờ nhạt càng thêm lộng lẫy hấp dẫn. Phương Hân Ngữ đưa tay lần xuống vật nam tính củaanh, phát hiện nó đang trong tình trạng 'ngủ say' mềm nhũn, trong cơn tức giận cô càng có can đảm, đemquầnanhtraitụt xuống, trên tay cầm cự vật mềm nhũn, làm sao có thể nhét vào, cô phải nghĩ cách làm 'nó' cứng lên, cô bắt đầu thử xoa nắn, nhưng một chút tác dụng cũng chẳng có.
Còn Phương Tử Ngôn vẫn chăm chú nhìn mọi động tác củaemgái, tia nhìn nóng rực thiêu đốt mặt cô đỏ bừng. Phương Hân Ngữ thật không muốn bịanhtrainhìn như vậy, vừa định đứng lên tắt đèn. Phương Tử Ngôn cười khẽ nói
" Tắt đèn tối thui,emthấy được à? "
Nói cũng phải, nhưng bịanhtrainhìn chằm chằm như vậy, cô thật không cách nào tiếp tục được, cũng không thể vui vẻ cưỡng bứcanhtrai. Phương Tử Ngôn liếc nhìn tủ đầu giường, Phương Hân Ngữ cũng nhìn theoanh, đột nhiên nhớ lại cái gì, mở ngăn kéo lấy ra mảnh vải màu hồng.
Đó là trước đây mỗi lầnanhtraidụ dỗ, đùa bỡn cô đều dùng, hiện tại đến phiên cô làm chủ, Hân Ngữ lẩm bẩm tự nói ...
" Nhắm mắt lại! "
Phương Hân Ngữ hung hăn đemmảnh vải che hai mắtanhrồi cột lại, quả thựcanhcó hé ra nhìn cũng chỉ thấy mờ mờ không rõ lắm. Hân Ngữ mới thả lỏng tâm tình đemđồ lót thoát ra.
"Emhiện tại cường bạoanh,anhlà đồ chơi củaem, là nô lệ,anhdám ngỗ nghịch vớiem,anhsẽ không có kết cục tốt, biết chưa? "
Phương Hân Ngữ dùng chỗ kín nhẹ nhàngmasát lên cự vật đang 'ngủ', mới qua vài cái, cự vật rố cục 'tỉnh' lại, gân xanh nổi lên dữ tợn, giật giật liên hồi.
Hân Ngữ cảm thấy thật vi diệu, phảng phất đã đemanhtraiđùa bỡn trong lòng bàn tay.
Phương Hân Ngữ tiếp tục lấy hai chân kẹp lại, không cho cự vật đang phồng lớn tiến vào động nhỏ, âm thanh khiêu khích nói
" Có muốn đi vào? Nếuanhcầuem,emcó thể đáp ứng "
Hai mắt Phương Tử Ngôn bị bịt kín, khó nhịn bật ra âm thanh rên rỉ "Emgái, cầuem, choanhhai đi vào "
Phương Hân Ngữ nắm cự vật bóp mạnh " Gọiemnữ vương! "
Phương Tử Ngôn nhếch miệng lên, kiềm lại nụ cười muốn tràn ra " Nữ vương đại nhân "
Phương Hân Ngữ cúi người hôn lên môianhmột cái" Kêu rất đúng, nô lệ của ta "
Phương Hân Ngữ đemhai chân mở lớn, nắm cự vật thô to chống lên khe huyệt ướt át, làm cho quy đầu đẩy ra hai cánh từ từ tiến vào.
Còn chưa vào hết, miệng huyệt đã căn phồng không chịu nổi, nhưng nhìn đến biểu tình khó chịu dồn nén củaanhtrai, cô cảm thấy dị thường hưng phấn cùng thoả mãn, thân thể càng dùng lực ép mạnh xuống, tận đến khi hai người kết hợp chặt chẽ không một khe hở.
" Ừm..." Hai người cùng một lúc rên rỉ.
Phương Hân Ngữ thở hắt một hơi, mật dịch ẩm ướt, bắt đầu động cái mông nhỏ nhắn lên xuống phập phồng.
Khe huyệt phun ra nuốt vào cự vật đỏ sẫm, mảnh lông xanh theo tiết tấu đánh vào vùng kín trắng nõn của cô,masát lên cánh hoa mềm mịm gây ra ngứa ngáy khó nhịn. Phương Hân Ngữ nắm tayanhtrai, đểanhxoa bóp hai ngực
"Anhbiểu hiện tốt, đây là thưởng choanh"
Chỗ kếp hợp mật dịch chảy ra không ngừng, rơi thẳng xuống vùng lông xanh củaanhtrai, một mảnh ướt nhẹp. Dần dần, Phương Hân Ngữ ngày càng vô lực, động tác cũng từ từ chậm lại, sau cùng nằm lên ngườianhtraikhông động đậy. Nhưng cự vật của Phương Tử Ngôn vẫn còn ngóc đầu hùng dũng,anhcười chế nhạo
" Nữ vương đại nhân, không tiếp tục à? "
Phương Hân Ngữ bị kích thích phải ngước đầu lên, xiết chặt hai viên đậu đỏ trước ngựcanhtrainói. " Nô lệ sao lại không động, việc gì cũng để chủ nhân làm sao? "
" Tuân lệnh, nữ vương đại nhân "
Cuối cùng Phương Tử Ngôn cũng nắm giữ quyền chủ động, giữ chặt lấy eo nhỏ của Hân Ngữ, dùng lực đemmông thúc về phía trước, thiếu chút nữa đemhồn phách cô đụng phải bay đi. Phương Hân Ngữ thở dốc liên tục, hơi sức cạn kiệt, trong miệng thì thầm nói. " Dừng, dừng, không làm nữa "
Phương Tử Ngôn giả vờ vô tội nói. " Nữ vương đại nhân, đã nói ra không thể nuốt lời "
Phương Tử Ngôn vẫn nắm hôngemgáitiếp tục đâm vào rút ra, thẳng đến khi lên đỉnh cao trào phun ra tinh dịch nóng rực, mới đỡ Hân Ngữ xuống, để cô nằm lên khuỷu tay mình. Phương Tử Ngôn đưa tay cởi mảnh vải ra, ôm lấy Hân Ngữ đang mê man, ở khoé miệng cô hôn nhẹ nói.
"Emnói không sai,anhtốt vớiemchính là để sau đóemkhông có cách nào rời khỏianh,emcuối cùng cũng thông minh một lần ..."
Đáng tiếc Phương Hân Ngữ nghe không được lờianhnói, đầu tựa ở trong ngựcanhngủ thật say ...