• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: TrangQA830810
Thiếu niên bước chân nhẹ nhàng chạy xuống lầu, ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm Hân Ngữ, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Phương Hân Ngữ hướng về phía tầm mắt của thiếu niên, không khỏi nổi lên nghi ngờ, thiếu niên này thoạt nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, cũng khá cao lớn, còn gọi mình là chị, nhưng cô không nhớ rõ mình còn có em trai.
Mẹ Phương cưng chiều xoa xoa đầu thiếu niên nói " Thằng bé tên là Phương Nhất Nặc, được ba mẹ nhận nuôi ở bên Mỹ, cũng là em trai của các con "
Con của mình thì bỏ mặc không quan tâm, còn ở nước ngoài nuôi con người khác, Phương Hân Ngữ càng nghĩ càng tủi thân, uỷ khuất gục đầu vào lòng anh trai cố nén nước mắt.
Phương Nhất Nặc ngẩng đầu hỏi ba mẹ Phương " Chị bị làm sao vậy "
Ba Phương và mẹ Phương đều lắc đầu tỏ vẻ không biết. Phương Tử Ngôn chỉ im lặng, một tay dịu dàng ôm lấy Hân Ngữ, tay còn lại an ủi vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô.
Phương Hân Ngữ lau khô nước mắt, nặn ra nụ cười nói " Em không sao, chỉ có chút khó chịu thôi "
Phương Nhất Nặc bèn bước lại gần, ngôn ngữ tràn đầy vẻ thân thiết nói " Chị có phải đói bụng hay không, vậy chúng ta đi ăn cơm đi "
Ba mẹ Phương lần này trở về ngoài em trai Phương Nhất Nặc còn dẫn theo một hầu gái họ Du, chỉ chốc lát đã làm xong một bàn cơm tối phong phú đầy màu sắc ngon miệng, Phương Hân Ngữ ăn cơm lại thấy giống như đang nhai sáp, cô đã quen ăn các món do anh trai làm, mới nuốt vài miếng cô liền không ăn nổi. Phương Nhất Nặc giành ngồi bên cạnh Hân Ngữ, khéo léo gắp thức ăn cho cô, bát vừa trống Phương Nhất Nặc liền ân cần thêm vào, Hân Ngữ ngượng ngùng từ chối không nhận.
Phương Tử Ngôn ngồi kế bên, liền giơ đũa đem thức ăn trong chén của em gái gắp hết vào chén mình, ôn hoà nói " Em ấy không muốn ăn "
Phương Nhất Nặc liếc nhìn Phương Tử Ngôn, lại nhìn sang Hân Ngữ, lời nói đầy thâm ý " Hai anh chị tình cảm thật tốt, em nhìn rất ngưỡng mộ "
Mẹ Phương cười nói " Vậy con phải cùng anh chị ở chung hoà thuận đó "
Phương Nhất Nặc cầm lấy đôi đũa, có chút bướng bỉnh gõ lên chén rồi nói " Con ở nước Mỹ lúc nào cũng mong gặp được chị Hân Ngữ, nay nguyện vọng đã thành hiện thực "
Ba Phương nói vào " Không phải con muốn có chị để quan tâm chăm sóc con sao "
" Nào có, phải là con chiếu cố chị ấy mới đúng " Phương Nhất Nặc cầm lấy tay Hân Ngữ, hướng cô cười giả lả " Chị, em nói có đúng hay không "
Phương Hân Ngữ ấp úng, dưới ánh nhìn thiêu đốt của Phương Nhất Nặc, cô không biết đối đáp thế nào. Phương Tử Ngôn đưa mắt nhìn bàn tay Hân Ngữ đang bị Phương Nhất Nặc nắm lấy, quay qua nói với em gái
" Không có khẩu vị thì đừng ăn, trở về phòng làm bài tập, làm xong đi ngủ sớm một chút "
Phương Hân Ngữ ngoan ngoãn gật đầu rồi trở về phòng, còn Phương Tử Ngôn phải ở lại tiếp tục ứng phó với ba mẹ Phương. Phương Hân Ngữ đi thẳng lên thư phòng lần hai, lấy tập sách ra bắt đầu làm bài, chưa được bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài
" Chị, em có thể vào không "
Xem ra em trai ở nước ngoài nhưng cũng rất lễ phép, còn biết gõ cửa hỏi ý kiến mới bước vào.
Phương Hân Ngữ trả lời " Vào đi "
Phương Nhất Nặc vươn đầu nhỏ nhìn vào phòng, sau đó dè dặt ôm theo quyển sách bước vào trong " Chị, em có chỗ không hiểu lắm, chị có thể chỉ giúp em được không "
Phương Hân Ngữ có chút không bằng lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói " Được rồi "
Đề thi này được viết bằng tiếng Anh, kỳ thực cũng chẳng có gì quái lạ, dù sao Phương Nhất Nặc vốn học bên Mỹ. Phương Hân Ngữ mất hơn mười phút để dịch ra xem đề bài yêu cầu cái gì, lại tốn thêm nửa tiếng giải bài, rốt cục mất không biết bao nhiêu tế bào não mới khai thông, sau đó giải thích cho em trai một lần nữa.
Phương Nhất Nặc bày ra vẻ mặt bừng tỉnh " Thì ra là như vậy nha, chị thật thông minh "
Dứt lời, Phương Nhất Nặc đưa người qua, ở trên má Hân Ngữ hôn một cái thật mạnh. Cả người Phương Hân Ngữ cứng ngắt, hồi lâu mới giật mình tỉnh táo. Chưa quen biết bao lâu liền trực tiếp thân mật như vậy, hay là bị ảnh hưởng theo lối sống bên Mỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK