“Phụ hoàng…” Đại Hoàng Tử mơ mơ màng màng mở mắt.
Thiệu Tuyên Đế mấp máy môi, nhìn con trai mới sáu tuổi đã trở thành vật hy sinh cho cung đấu, trong lòng cũng khó chịu. Có phải hắn quá mức dễ dãi với hậu cung không? Cho nên những nữ nhân này dám ra tay với cả hoàng tự mà hắn che chở?!
“Hoàng Thượng, việc này nhất định phải tra xét nghiêm khắc mới được, không thể để Đại Hoàng Tử vô cớ chịu khổ.” Hoàng Hậu cong ngón tay mang theo bảo vệ móng, sờ trán Đại Hoàng Tử, thở dài: “Đứa trẻ nhỏ thế này không chịu nổi nhiều lần hành hạ, nên chuyển Đại Hoàng Tử đến nơi khác tu dưỡng cẩn thận thì thỏa đáng hơn.”
“Đa tạ Hoàng Hậu tỷ tỷ lo lắng, cũng may chủ điện của thần thiếp không có chuyện gì, Đại Hoàng Tử có thần thiếp ở bên chăm sóc, cũng không phiền những tỷ muội khác.” Tiếu Thục Phi nghe Hoàng Hậu nói vậy vội vàng đáp lại.
Nếu Đại Hoàng Tử bị dời đi cung điện khác, Hoàng Thượng muốn thăm Đại Hoàng Tử sẽ không tới Tụ Hà Cung nữa. Nhưng nếu để Đại Hoàng Tử ở lại chủ điện Tụ Hà Cung, tuy Hoàng Thượng không thể ngủ lại nhưng nàng có thể nhân cơ hội này bồi đắp tình cảm, hoặc dùng chút thủ đoạn nâng cao địa vị của Đại Hoàng Tử trong lòng Hoàng Thượng.
Đại Hoàng Tử nàng mang nặng đẻ đau mười tháng, không thể để người khác được lợi.
Đại Hoàng Tử bị dời vào chủ điện Tụ Hà Cung, Tiếu Thục Phi cầm khăn lau nước mắt, đang định nói gì đó thì Thiệu Tuyên Đế phất tay ngăn cản, xa xa truyền đến vài tiếng bước chân.
“Hoàng Thượng, đây là cung nữ Bích Hà hầu hạ Đại Hoàng Tử điện hạ, người duy nhất may mắn còn sống.” Thị vệ đeo đao quỳ một gối xuống, hai tay đè nữ nhân hắn dẫn tới trên mặt đất, bộ xiên y bằng sa tanh trên người cung nữ này đã bị cháy hơn một nửa, có điều toàn thân đang nhỏ nước, nhìn đã biết khi xảy ra cháy, nàng ta không quan tâm đến sự an nguy của chủ tử mà một mình chạy trốn, hẳn là trên người bắt lửa nên nhảy vào hồ nước, vừa từ trong hồ bò ra đã bị thị vệ mang đến đây.
“Ngươi chạy trốn quả là nhanh! Khi chạy trốn sao không nhớ dẫn theo chủ tử của ngươi!” Tiếu Thục Phi oán hận nhìn cung nữ Bích Hà hầu hạ bên cạnh con trai. Người này còn do chính nàng chọn cho Đại Hoàng Tử, không ngờ sợ chết như thế.
“Nương nương thứ tội, lúc đó nô tỳ chỉ thấy nóng đến mức quên hết tất cả, nếu không nô tỳ có một vạn lá gan cũng không dám bỏ lại chủ tử một mình chạy trốn, nô tỳ biết tội, xin nương nương thứ tội…”
“Được rồi, không cần nói nữa. Trẫm hỏi ngươi, lúc đó ngươi canh giữ bên cạnh Đại Hoàng Tử, có nhìn thấy ai vào trắc điện không?” Thiệu Tuyên Đế vô cảm nói.
Ngọn lửa này rõ ràng bắt nguồn từ bên trong trắc điện, tuyệt đối không phải từ bên ngoài. Hiện tại, khả nghi nhất là cung nữ chạy trốn rất nhanh này, có điều nhìn trên người cung nữ này cũng bị cháy đen kịt, thậm chí cánh tay cùng đùi đều bị bỏng, nếu cung nữ này phóng hỏa, sao lại để bản thân bị bỏng?
Có điểm đáng ngờ, nhưng không thể loại trừ khả năng cung nữ này có cống hiến cho một chủ tử khác hay không.
“Có… ai khác…” Bích Hà cau mày cố gắng nghĩ, ngửi không khí đầy mùi khói, trái tim nàng đập ngày càng mạnh, có ai ra vào trắc điện?
Chờ một chút…
Hình như trước khi lửa bùng lên, nàng từng gặp một cung nữ, đồ mặc trên người hình như là…
“Nô tỳ, nô tỳ nghĩ ra rồi, là phương pháp thêu hoàng mai!” Bích Hà nhớ lại nói: “Lúc đò nô tỳ đang sắp xếp quần áo cho Đại Hoàng Tử, từng thấy ngoài cửa sổ có một cung nữ áo lam đang nhìn chằm chằm trắc điện, vì cách quá xa nên nô tỳ không rõ mặt mũi nàng, chỉ sau đó nghe Minh Y nói cung nữ Quán Y Tư phái tới lấy quần áo hôm nay đổi thành một cung nữ mặc áo lam tướng mạo thanh tú, trên quần còn thêu bằng phương pháp thêu hoàng mai gia truyền nhà nàng, nàng còn cảm thấy rất kỳ quái.”
Nói đến đây, ánh mắt Bích Hà đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Yến Quý Nhân đang vội vã tới, tay giơ lên chỉ về một hướng: “Chính là loại thêu trên người nàng này, a… áo lam… là, là nàng!”
Lần này bất kể là Thiệu Tuyên Đế hay Từ Phúc Thái Hậu luôn không quá quan tâm đều quay đầu lại, thấy gương mặt xinh đẹp của Yến Quý Nhân rất ngơ ngác, còn cung nữ bên cạnh nàng đang mặc một bộ áo lam, đường thêu trên đó dù bắt mắt nhưng không quá tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tự nàng thêu lên, phía trên thậm chí còn có hai chữ thêu nho nhỏ: Lộc Nhi.
“Yến Quý Nhân, hôm nay bản phi còn có ý tốt mới người tới làm khách, vì sao ngươi lại hại Đại Hoàng Tử của ta!” Tiếu Thục Phi hiện giờ hận không thể ném Quý Nhân nho nhỏ vốn rất hợp ý mình này vào trong biển, nàng quả thật đã quá lơi lỏng, còn tưởng rằng một Quý Nhân vị phân thấp sẽ không dám dở trò gì, không ngờ lá gan quá lớn!
“Thục Phi, đừng kết luận quá sớm.” Thiệu Tuyên Đế lạnh giọng quát lớn.
Yến An Quân: “…Hả.”
“Hoàng Thượng, có chuyện gì vậy ạ?” Yến An Quân quyết định đổi một đối tượng khác để hỏi, có điều Thiệu Tuyên Đế lại chỉ dùng ánh mắt tối tăm nhìn cung nữ Bích Hà quỳ trên mặt đất.
An Đức Lễ không nhịn được, hỏi ra tiếng: “Bích Hà, lửa này buổi chiều mới bốc lên?”
“Không sai.” Bích Hà ngẩn ra, vội đáp lời.
“Bởi vì cách thêu hoàng mai gia truyền của nhà Minh Y cực kỳ hiếm thấy, nên ngươi hoài nghi là Lộc Nhi bên cạnh Yến Quý Nhân phóng hỏa?” An Đức Lễ tận lực hỏi, lời ít ý nhiều.
“Vâng.” Bích Hà gật đầu.
An Đức Lễ nheo mắt lại.
Nếu lửa này bốc lên từ sớm thì không nói, cung nữ này nói vậy Yến Quý Nhân tự nhiên sẽ là nghi phạm lớn nhất, nhưng mà… Cố tình lần này không ai biết, hắn cùng Hoàng Thượng tới trắc điện Tú Ngọc Cung từ giữa trưa, thậm chí luôn ở chỗ Yến Quý Nhân cho tới lúc buổi chiều xảy ra hỏa hoạn.
Bởi vậy, ai cũng có khả năng phóng hỏa, chỉ có Yến Quý Nhân cùng Lộc Nhi là không thể!
Thiệu Tuyên Đế hiển nhiên cũng hiểu điểm này, ánh mắt hắn thoáng qua tia sáng lạnh giá, xem ra phóng hỏa mưu hại hoàng tử là giả, có người muốn hãm hại Yến Quý Nhân mới là thật. Đương nhiên, nếu thị vệ tới muộn, hoàng tử có lẽ đã không còn mạng nhỏ mà sống, càng thỏa mãn tâm ý của kẻ mưu hại.
Một tên trúng hai đích, quả là tính toán tốt.
Lửa trong trắc điện dần tắt, thị vệ đeo đao lại vội vã đến, đưa cho Thiệu Tuyên Đế một cái khăn tay, gương mặt của đế vương trẻ tuổi thoáng cái đã tối đen, áp suất giảm xuống trong nháy mắt.
Tiếu Thục Phi tới gần, mắt thấy trên khăn tay thêu một chữ “Quân” nho nhỏ.
Tiếu Thục Phi nhắm mắt lại, bỗng quỳ xuống: “Hoàng Thượng, nhân chứng vật chứng đều ở đây, thần thiếp chỉ mong Hoàng Thượng trả lại công bằng cho Đại Hoàng Tử.” Nàng loáng thoáng nhận ra, Hoàng Thượng muốn che chở Yến Quý Nhân. Một Yến Quý Nhân nho nho lại có thể khiến Hoàng Thượng hao hết tâm tư che chở, thậm chí không để ý đến sự an nguy của Đại Hoàng Tử sao? Nàng đã quá coi thường những nữ nhân có địa vị thấp này?
Nghe đến đó, nếu Yến An Quân còn không hiểu ý của những người này thì nàng đúng là ngu, nay thanh đao hãm hại còn đang sáng loáng treo trên cổ nàng kia kìa.
“Tỳ thiếp bái kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương.” Yến An Quân thi lễ, bỗng quay người nói với Tiếu Thục Phi: “Thục Phi nương nương, có thể để tỳ thiếp giải thích vài câu không?”
“Ngươi còn gì để nói.” Tiếu Thục Phi lạnh lùng nói.
Nữ nhân trong cung luôn như vậy, có lẽ một giây trước các ngươi còn là bạn, một giây sau đã thành kẻ thù xung đột vũ trang. Trước tình huống hiện tại, Yến An Quân chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào thét, kết hận thù không phải ta mong muốn, ta chỉ bị hãm hại thôi nhá!
“Thứ nhất, chuyện cách thêu, cách thêu hoàng mai tuy ít người biết, hoài nghi Lộc Nhi cũng không quá đáng, có điều trước khi theo tỳ thiếp, Lộc Nhi làm việc tại Hiến Y Tư, quần áo nàng làm phân tán khắp nơi trong cung, người có cung trang màu lam thêu bằng cách thêu hoàng mai không phải số ít.”
“Thứ hai, hôm nay Thực Phi nương nương từng mời tỳ thiếp tới Tụ Hà Cung, nhưng từ giữa trưa tỳ thiếp có việc trì hoãn nên chưa từng tới Tụ Hà Cung, cũng chưa từng ra khỏi Tú Ngọc Cung, đương nhiên Lộc Nhi cũng chưa từng ra ngoài, điểm này tất cả cung nữ, nội thị Tú Ngọc Cung có thể làm chứng…”
“Trẫm cũng có thể làm chứng.” Thiệu Tuyên Đế lạnh mặt nghiêm túc nói với Tiếu Thục Phi: “Từ giữa trưa, trẫm luôn ở cùng Yến Quý Nhân.” Ở cùng một chỗ làm gì, Thiệu Tuyên Đế không nói rõ, nhưng ở đây có ai không hiểu?
Yến An Quân than thầm, nàng không muốn gây chú ý mà Hoàng Thượng, ngài nói chuyện này ra làm gì…
“Hoàng Thượng, ngài… không phải ngài ở Dưỡng Tâm Điện sao, Hoàng Thượng… vì sao che chở Yến Quý Nhân, ngài không định trừng trị người làm Đại Hoàng Tử bị thương sao?!” Tiếu Thục Phi than thở khóc lóc.
Khi trắc điện cháy, khi tính mệnh của Đại Hoàng Tử còn chưa rõ, Hoàng Thượng đang được một nữ nhân hầu hạ. Loại giải thích này càng khiến tâm trạng của Tiếu Thục Phi chấn động, huống hồ mỗi ngày đều có cung nữ báo với nàng Hoàng Thượng đang ở Dưỡng Tâm Điện… Vì vậy, phản ứng đầu tiên của nàng là Hoàng Thượng đang nói dối, đang che chở Yến Quý Nhân!
“Trẫm ở đâu, Thục Phi ngươi quả là tin tức linh thông nhỉ.” Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng, Tiếu Thục Phi sợ đến tái mặt, nàng đã quên, Hoàng Thượng ghét nhất bị nữ nhân hậu cung tìm hiểu hành tung của hắn.
“Hoàng Thượng, nếu Thục Phi nương nương không tin sự trong sạch của tỳ thiếp, có thể để tỳ thiếp tự mình hỏi vài câu không?” Yến An Quân mỉm cười, nếu dám hại nàng, nàng phải khiến người đó biết, ra ngoài tiệm tạp hóa quẹo phải là viện dưỡng lão hay bệnh viện tâm thần!