“Vị phu nhân này, tuy ta không phải người Cao Thú, nhưng thân là thánh nữ, nếu ở Cao Thú không có nổi phi vị chỉ sợ sẽ tỏ vẻ Hoàng Thượng không coi trọng Minh Linh Quốc ta.” Vị công chúa Minh Linh Quốc này hiển nhiên không biết gì về tình hình hiện nay, lời này vừa nói ra đã khiến Nhị Hoàng Tử ngồi bên dưới tức khắc biến đổi sắc mặt.
Hắn vội vã đứng dậy đi tới bên cạnh Yến Du Ti, kéo nàng tới sau khom người hành lễ: “Quốc quân thứ tội, xá muội không hiểu lễ giáo Cao Thú, nếu có chỗ nào đắc tội xin được bao dung.”
Hắn hơi dừng rồi lại nhìn về phía Yến An Quân, cau mày nhưng vẫn cười nói: “Có điều, Hoàng Đế Minh Linh Quốc chúng ta có ý tặng tiểu muội cho quốc quân, đương nhiên, về phần thân phận sau khi vào cung thế nào quốc quân ngài cứ tùy ý là được.”
“Nhưng…” Công Chúa Minh Linh Quốc ở sau giậm chân, có chút không đồng ý cách nói của ca ca nhà mình, Nhị Hoàng Tử xoay lại thấp giọng nói với nàng: “Đừng lắm miệng, đây không phải Minh Linh!”
Gương mặt kiều diễm của Yến Du Ti hơi tái đi, giờ mới nhớ tới thực lực lớn mạnh của Cao Thú, nàng nén cơn tức trong lòng, quỳ xuống đất nói: “Du Ti vô lễ, xin quốc quân thứ tội.”
Tĩnh Phi ở bên giật giật khóe miệng, trong mắt bắn ra mong muốn đuổi người ra ngoài ngay lập tức, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vừa rồi nàng làm khó dễ chỉ vì công chúa này tự xin làm phi chọc tới điểm giận của nàng, nay nàng đột nhiên tỉnh táo lại, trong trường hợp long trọng thế này nàng vốn không nên phát tác. Đồng thời, nàng càng sợ hình tượng xinh đẹp tĩnh lặng của mình trong lòng Hoàng Thượng trở nên hỏng bét, vậy nên lúc này một núi lời nói muốn phun ra bị nàng vùi xuống thật sâu.
Yến An Quân cười khẽ một tiếng: “Hoàng Thượng, vị công chúa này quả là sắc nước hương trời.”
Thiệu Tuyên Đế quay đầu nhìn nàng, không rõ vì sao nàng đột nhiên khen nữ nhân khác. Yến An Quân ngồi thẳng lưng nhìn Nhị Hoàng Tử, chậm rãi nói: “Hay là một cô gái tùy tiện nào đấy, chỉ cần đẹp chút là có thể ở bên cạnh Hoàng Thượng? Dù đối phương là công chúa một nước e là cũng phải hỏi ý Hoàng Thượng đúng không?”
Lời nói thản nhiên của nàng quanh quẩn trong đại, thần kỳ là tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Ở trong góc phòng, Tô Văn Ca đang một mình uống rượu ngon cầm lấy chén rượu dốc cạn, rượu ngon chảy giữa miệng lưỡi, hắn nhắm mắt lại tựa vào cây cột màu đỏ son, nghe lời nói này không khỏi lẳng lặng cười.
Xuân về hoa nở, không ngờ lúc này nàng đã trưởng thành đến mức này.
Một mỹ nhân sinh động ngày nay quả thật đẹp hơn nhiều hình ảnh chật vật ngày ấy.
Nàng mở to đôi mắt, dưới ngọn đèn cánh môi khẽ mở lại đóng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Nhưng nếu Hoàng Thượng thích nàng, muốn nàng vào cung, thần thiếp sẽ ghen.”
Trong mắt Thiệu Tuyên Đế tản ra tia ấm, nữ nhân âu yếm vì mình mà ghen với nữ nhân khác, cố tình tính tính thế này… càng khiến Thiệu Tuyên Đế cảm động hơn bất cứ một lời tâm tình nào khác. Có thể nói ra những lời như vậy trước mặt hơn trăm người trong đại điện, đủ để chứng minh trong mắt nàng chỉ có một mình hắn.
Hắn sao có thể khiến nàng thất vọng đây?
Thiệu Tuyên Đế cao giọng cười, uống một chén rượu mà vẫn không kìm nén được tâm trạng vui sướng: “Vì Bảo Phi, trẫm tuyệt đối không nạp công chúa làm phi tần.”
“Nhị Hoàng Tử, mỹ nhân rất nhiều, nhưng trẫm chỉ cần một người trong lòng là đủ rồi!”
Cái gọi là “một người trong lòng” đương nhiên là chỉ Bảo Phi.
Thiệu Tuyên Đế nói ra những lời này khiến đám cung phi đủ tư cách tới đại điện phải cắn móng tay, trong lòng thầm hận, Bảo Phi… nữ nhân vào cung chưa tới một năm này rốt cuộc có mị lực gì khiến Hoàng Thượng yêu thương đến thế?
Lúc này, ngay cả Nhàn Phi cũng không dám vọng ngôn.
Ngồi phía dưới Tĩnh Phi, Nhàn Phi nhắm mắt lại, trong lòng cực loạn. Hoàng Thượng tuyệt đối không động tình, nhất định chỉ là biểu hiện với một món đồ chơi xinh đẹp mà thôi.
“Nếu Hoàng Thượng không có ý với tiểu muội…”
“Khoan đã!”
Nhị Hoàng Tử không dám đắc tội Thiệu Tuyên Đế nên đang chắp tay định nói, ai ngờ lúc này một tiếng hô vang lên phía sau ngắt lời hắn.
Công Chúa Minh Linh Quốc Yến Du Ti đẩy Nhị Hoàng Tử ra, toàn thân run run, nàng giận đến đỏ bừng mặt, ngực kịch liệt phập phồng, khi nhìn rõ người ngồi sau bàn còn nheo mắt lại. Ngón tay nàng chỉ thẳng Yến An Quân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi là sủng phi của quốc quân? Bản công chúa hỏi ngươi, ngươi có dám tỷ thí với bản công chúa hay không?!”
“Không biết công chúa muốn tỷ thí cái gì?” Yến An Quân nghiêng đầu hỏi, nàng có chút khó hiểu, nói đến mức đấy rồi công chúa kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc?
“Tỷ thí… cưỡi ngựa!” Yến Du Ti hất cằm, đây là thứ nàng tinh thông nhất, ở Minh Linh Quốc bất kể nam nữ đều rất thạo cưỡi ngựa, dùng sở trường của mình tấn công sở đoản của địch, cho dù Yến Du Ti chưa từng lãnh binh chưa từng đánh giặc, đối với loại chiến thuật nghe nhiều quen tai vẫn có thể vận dụng linh hoạt.
Nàng nhếch môi nở nụ cười kiêu ngạo, nữ nhi Minh Linh Quốc đều hơn người.
“Làm càn! Trẫm không cho phép!”
Có điều Yến Du Ti không ngờ người phản ứng lớn nhất đối với hạng mục tỷ thí này không phải Yến An Quân mà là Thiệu Tuyên Đế…
Thiệu Tuyên Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến Du Ti nói: “Bảo Phi đang có thai, sao có thể chịu được xóc nảy? Hôm nay ngươi đưa ra tỷ thí cưỡi ngựa không phải muốn mưu hại hoàng tự của trẫm đấy chứ?!”
Hừ! Bảo Nhi của hắn đang có thai, hắn cả ngày thương nàng còn không kịp, ở đây còn có kẻ chán sống dám cưỡi ngựa với nàng?! Thích chết rồi chắc?!
Công chúa ngoại bang thì sao?
Nếu ép hắn nổi nóng, cùng lắm thì hắn đánh hạ Minh Linh Quốc như đánh Đại Cật mà thôi!
Yến Du Ti hoảng sợ lùi về sau một bước, nàng thật sự không ngờ vị sủng phi xinh đẹp này có thai, dù sao bụng nàng chưa lớn, biểu hiện bên ngoài tuyệt đối không nhìn ra.
Chuyện Bảo Phi có thai Thiệu Tuyên Đế không cấm khẩu, loại chuyện như cung phi có thai giấu được nhất thời nhưng không giấu được lâu, nếu bụng Bảo Phi hiện ra thì người khác vẫn biết. Cho nên Thiệu Tuyên Đế càng tăng thêm nhân số bên cạnh Bảo Phi, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.
Tin tức này không bị che giấu nên người trong cung chỉ cần cẩn thận hỏi thăm là biết.
Một khi cất giấu sẽ khiến người ta có ấn tượng hắn không tự tin với thực lực của mình, cho nên khi người ngoài đều cho rằng hắn không bảo vệ được Bảo Nhi thì sao không ra tay thử xem? Nay, hắn quang minh chính đại thông báo trước mặt những người này, Bảo Nhi của hắn có thai, nếu trong số các ngươi có kẻ nào dám động thủ…
Thì chờ trẫm “báo đáp” đi!
Thân thể Tĩnh Phi lắc lắc, đã nhiều ngày nàng chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng, không ngờ Bảo Phi đã có thai mà nàng không hề hay biết?
Thục Phi bưng chén trà nhấp một ngụm. Lần này mang ơn Bảo Phi, nàng không ra tay cũng được. Có điều nếu đứa trẻ trong bụng Bảo Phi tương lai cản đường Đại Hoàng Tử…
Thục Phi bấm móng tay, không hề ra tiếng.
“Quốc quân bệ hạ thứ tội, Du Ti không biết chuyện này….”
Yến Du Ti lắc đầu, nhưng muốn nàng bỏ cuộc thì vẫn có chút không cam lòng, vì vậy nàng đảo mắt sửa miệng nói: “Bảo Phi nương nương có thai, không thi cưỡi ngựa cũng được, chúng ta thi cái khác. Bản công chúa tuy không phải người Cao Thú nhưng những gì nữ tử Cao Thú các ngươi biết bản công chúa đều biết. Cầm kỳ thi họa, Bảo Phi nương nương, ngươi chọn một cái đi.”
Yến Du Ti vừa dứt lời trong điện liền ầm ầm lên.
Các đại thần châu đầu ghé tai, cảm giác rất mới mẻ, sủng phi của đế vương giao chiến văn nghệ với công chúa ngoại bang, rốt cuộc bên nào thắng bên nào thua?