Về phần lừa gạt mà Hoàng Hậu nói là cái gì, Yến An Quân không nghe rõ, bởi một tiếng “rầm” vang lên trên đầu, ngay sau đó nàng được Thiệu Tuyên Đế ôm vào lòng, chân di chuyển rời sang chỗ khác.
Nhất thời mọi người trong đại điện đều hoảng loạn, nhất là phi tần trong cung, người nào người nấy ngây ra như phỗng, thân thể cứng nhắc không động đậy nổi. Những người này đều là tiểu thư quan gia từ nhỏ không ra đường nửa bước, xác suất thấy hắc y nhân chưa tới một phần nghìn, nay nóc nhà bị người ta bục thế kia không hét ầm lên là tốt lắm rồi.
“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì…”
Yến An Quân còn chưa hết hoảng hồn, vỗ vỗ ngực.
Thiệu Tuyên Đế bảo vệ nàng trong lòng, hôn lên giữa hai hàng lông mày của nàng, ánh mắt nhìn nàng sáng ngời: “Ở bên trẫm đừng nhúc nhích. Bảo Nhi, trẫm không muốn nàng gặp chuyện giống hai lần trước, hiểu chưa? Nàng hứa với trẫm đừng lộn xộn, lần này trẫm nhất định có thể bảo vệ hai mẹ con.”
Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Yến An Quân không thể không gật đầu.
Thật ra nàng cũng biết, hiện giờ nàng đang mang thai mà, nhất định sẽ không rời khỏi Thiệu Tuyên Đế. Dù có Thẻ Giữ Thai của hệ thống nhưng nếu trúng tên như lần trước cũng là tự tìm đường chết, vẫn cảm thấy sẽ làm bé con bị thương… Nhưng… Thật ra nếu lần này nàng vẫn biết trước Thiệu Tuyên Đế gặp nguy hiểm, nàng sẽ làm thế nào?
Dẫn theo bé con sống tạm trong cuộc sống không có Thiệu Tuyên Đế, hay liều mạng một xác hai mạng chắn tên cho Thiệu Tuyên Đế?
Ước chừng, nếu cho nàng chọn… vẫn sẽ là lựa chọn thứ hai.
Tư duy của Yến An Quân bắt đầu khuếch tán vô biên vô hạn, đột nhiên cảm thấy đứa bé trong bụng mình đá một cước, ước chừng vì vừa rồi nàng quá căng thẳng. Nàng xoa xoa bụng, trong lòng cực kỳ mềm mại.
Bất kể thế nào, bé con và Thiệu Tuyên Đế đều quan trọng như nhau.
Từ trên mái nhà rơi xuống không phải thích khách, thật ra là nửa thích khác, nói cách khác chính là thi thể của thích khách, tay của gã áo đen này còn đút trong quần, cong lưng, động tác đáng khinh đến cực điểm, cứ thế bị người ta cắt cổ, chỗ cổ và bên môi còn có vết máu.
Hoàng Hậu “bịch bịch” lùi về sau vài bước, coi như phản ứng nhanh nhất trong số phi tần, không ai phát hiện nàng mang thai mà còn chạy nhanh hơn cả người không mang thai.
Hoàng Hậu mở to hai mắt, hoảng sợ chỉ vào thi thể kia không nói nên lời.
Thiệu Tuyên Đế liếc nàng một cái, thầm nghĩ bản lĩnh diễn trò của Hoàng Hậu ngày càng tiến bộ, số người chết nàng gặp tuyệt đối không ít, giờ cần gì phải làm bộ làm tịch?
Ngược lại là cô bé trong lòng này…
Thiệu Tuyên Đế nhìn Yến An Quân, thầm nghĩ Bảo Nhi vừa mới hết nôn nghén, lúc này nhìn thấy thi thể có khi nào không thoải mái không? Thiệu Tuyên Đế nghiêng mình ngăn cản tầm nhìn của nàng về phía gã áo đen.
Yến An Quân hơi sửng sốt, giây lát sau đã hiểu được suy nghĩ của hắn.
Nàng ôm thắt lưng hắn cười nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp không sợ, năm đó thần thiếp từng đi qua một vòng trên chiến trường, sao lại sợ một hai người chết thế này được?”
Yến An Quân trấn an Thiệu Tuyên Đế đồng thời cũng tự an ủi bản thân, hít sâu một hơi, nàng nhắm mắt lại.
Người chết cái gì, nàng không thèm sợ…
Hơn nữa còn là thích khách, chết là đúng tội, nàng càng không sợ, đúng không?
Khóe môi Thiệu Tuyên Đế gợi lên nụ cười, lấy tay điểm chóp mũi nàng, Bảo Nhi tỏ vẻ kiên cường sao lại đáng yêu nhường này? Lại nhìn Hoàng Hậu làm bộ hoảng sợ ở bên cùng phi tần hét chói tai trong điện, Thiệu Tuyên Đế lạnh nhạt dời mắt…
Thật sự kém quá xa.
…
Một toán người áo đen đến tập kích thất bại không phải chấm dứt của toàn bộ sự kiện, ngay trong lúc trong điện lòng người hoảng sợ, ngoài điện lại vang lên tiếng đánh nhau. Trong mắt Thiệu Tuyên Đế tuôn ra hơi lạnh, tốt, tốt lắm, chuẩn bị đã lâu rồi, quả nhiên một đám đều chuẩn bị cho hôm nay!
Thị vệ đeo đao bốn phương tám hướng chạy về phía Thiệu Tuyên Đế, nhóm phi tần thấy thế cũng vội vàng chạy tới. Quá nhiều thích khách có lẽ một mình Thiệu Tuyên Đế không bảo vệ được các nàng, nhưng có những thị vệ này, tính mạng bọn họ có thể đảm bảo.
Tiếng đánh nhau ngoài điện dần giảm nhỏ, cửa điện bỗng bị thi thể một thị vệ ném tung ra, người này lăn lông lốc một lúc mới dừng, cái đầu đầy máu đập vào chân Quách Uyển Nghi, vị phi tần vốn sợ tới mức mặt mày xanh mét này trực tiếp trợn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Cửa trước cửa sau đều bị người ta đẩy ngã.
Ai cũng nghĩ người từ ngoài tràn vào cũng là thích khách áo đen như tên rơi từ trên nóc nhà xuống, không ngờ người đầu tiên mang theo huyết đao bước vào điện lại là tướng sĩ hộ thành một thân giáp sắt, những người này áo đen giáp đen, xem cách ăn mặc đúng là quân đội Cao Thú.
An Đức Lễ bảo vệ bên cạnh Thiệu Tuyên Đế, giọng nói the thé có vẻ cực kỳ chói tai tại nơi đằng đằng sát khí này, hắn vươn cổ hét lớn một tiếng: “Thân là người Cao Thú hẳn phải hiểu được đạo lý loạn thần tặc tử người người tru sát! Nếu ngay lúc này ngươi buông vũ khí có thể xử lý khoan hồng!”
Trong không trung bắn ra một đám tro bụi đập lên mặt An Đức Lễ, nổ thành một đóa hoa đất.
Thiệu Tuyên Đế quay mặt đi, ôm Yến An Quân nghiêng người sang bên kia, thành công né tránh tro bụi đầy người An Đức Lễ. An Đức Lễ ngẩn mặt rồi phun phì phì một đám cát nâu ra khỏi miệng, sau đó vẻ mặt đau khổ chậm rãi dùng phất trần dọn dẹp quần áo trên người một lượt.
“Bảo vệ Hoàng Thượng!”
Ngoài điện lại có một đám thị vệ đeo đao xông vào, những thị vệ đeo đao này đều nhận lệnh thuyên chuyển trực tiếp từ Hoàng Thượng, chỉ thuộc về hoàng cung, không nghe điều khiển của bất cứ kẻ nào, thậm chí… cả Từ Phúc Thái Hậu năm đó có được ý chỉ của Tiên Đế cùng một nửa ảnh vệ cũng hoàn toàn không thể sai bảo.
Đây mới là lực lượng chỉ thuộc về Hoàng Thượng.
Bởi ảnh vệ hoàng thất chỉ có rất ít người biết nên thị vệ đeo đao này là con át chủ bài lớn nhất mà Thiệu Tuyên Đế thể hiện cho người ngoài xem.
Ngoài điện, một người chậm rãi đi đến, hắn chắp tay sau lưng, mặc một bộ áo bào tím thêu kim long, mặt chữ điền, vành tai lớn, mặt mày mang vẻ dũng mãnh, có điều đôi mắt chuyển động xung quanh luôn toát ra vài phần tà ý.
“Hoàng Thượng, đã lâu không gặp nhỉ.”
Thiệu Tuyên Đế hơi nheo mắt lại.
Người này, chính do hắn thân phong, Phá Lỗ Tướng Quân… Tiếu Tự Hổ.
“Vừa mới chia tay trên quốc yến, Tiếu ái khanh đã không đợi kịp mà chạy tới, hay là biên cương có chuyện gì quan trọng nóng lòng bẩm báo với trẫm?”
Thiệu Tuyên Đế đi ra từ sau lớp thị vệ đeo đao trùng trùng, một mình đứng trước mặt Tiếu Tự Hổ, ánh mắt hai người gặp nhau lóe lên những tia sáng lạnh.
Thiệu Tuyên Đế là đế vương, trước giờ chỉ cần đứng đó đã có khí thế kinh người, nay hắn đối mặt với Tiếu Tự Hổ, một người cao lớn một người dũng mãnh vốn không phân cao thấp, ai cũng không ngờ rằng một so một như vậy mới càng thể hiện khí chất lạnh giá vô song của Thiệu Tuyên Đế.
Khí của Thiệu Tuyên Đế là chính khí, trong trẻo như nhật nguyệt, tử khí đông lai. Mà Tiếu Tự Hổ làm ra trò bức cung bất trung bất kính này, bản thân đã rơi xuống thế hạ phong, khí thể tuyệt nhiên không bằng.
Bởi Tiếu Tự Hổ có ý đồ riêng, hắn không có lý.
Nhưng trên đời này, trước giờ không cần cái lý.
“Hoàng Thượng, thần nhớ khi Tiên Đế còn trẻ từng nói, trên đời này, nắm tay của ai mạnh, quyền lực của kẻ đó càng lớn.” Tiếu Tự Hổ lạnh lùng cười: “Thần làm Tướng Quân nhiều năm như vậy, vì Hoàng Thượng làm trâu làm ngựa vất vả hơn mười năm, một chút quyền lợi trong tay hiện nay còn chưa đủ, Hoàng Thượng ngài nói xem, thần nên làm thế nào bây giờ?”
“Theo trẫm thấy, sợ là nên soán-vị!”
Từng chữ một truyền vào trong tai mọi người khiến mọi người cảm thấy trong lòng rét lạnh.
Khóe môi Thiệu Tuyên Đế nhếch lên một nụ cười lạnh, hiểu rõ ràng tâm tư của Tiếu Tự Hổ. Trên thực tế, Tiếu Tự Hổ xuất hiện ở đây lúc này người trong đại điện cũng đã hiểu được.
“Ha ha, nếu Hoàng Thượng đã nói vậy thì thần đành tuân chỉ!” Tiếu Tự Hổ rốt cuộc không nhịn được cười to.
Âm thanh hai bên tranh đấu dần dần lặng xuống.
Thị vệ đeo đao võ nghệ bất phàm, bình thường lấy một địch trăm, có điều đặt bọn họ ở quân đội vạn người cuối cùng chỉ có thể táng thân, không có khả năng thứ hai. Tiếu Tự Hổ đến đây đã chuẩn bị vạn toàn, những cổng quan trọng của hậu cung đều bị hắn mua chuộc, cho nên lãnh binh vào cung đối với hắn thật sự dễ dàng.
Hơn mười năm thẩm thấu chỉ chờ phá vỡ trong một đêm.
Cho nên dần dần có xu thế thất bại là người của Thiệu Tuyên Đế, tiếng “leng keng” của đao kiếm chạm nhau giảm bớt, mà thị vệ đeo đao cũng giảm bớt theo.
“Đại ca…”
Thục Phi run run môi tránh trong đám người, nắm chặt tay Đại Hoàng Tử, trước giờ nàng chưa từng nghĩ đại ca mình lại có tâm tư như vậy?! Đại ca luôn yêu thương mình sao có thể đột nhiên bức cung? Làm như vậy… rốt cuộc hắn để muội muội như nàng ở chỗ nào?
Thiệu Tuyên Đế dù không sủng ái nàng cũng không thể thay đổi sự thật nàng là phi tử của Thiệu Tuyên Đế! Huống hồ… bọn họ có con trai là Đại Hoàng Tử, có lẽ đợi khi Thiệu Tuyên Đế chết đi, Đại Hoàng Tử trưởng thành kế vị, đến lúc đó chẳng phải đại ca cũng có được quyền lực hay sao?!
Đại Hoàng Tử bị nắm đau, cau mày rút tay ra, quay đầu ngọt ngào cười với Tiếu Tự Hổ, kêu to: “Cữu cữu, vừa rồi có rất nhiều thích khách, cháu rất sợ, người tới cứu cháu cùng phụ hoàng à?”
Trẻ con thường hướng tới kẻ mạnh, nhất là đứa trẻ tầm Đại Hoàng Tử lại càng sùng bái vị đại anh hùng như bác mình. Cho nên Đại Hoàng Tử nhỏ tuổi chỉ thấy sau khi Tiếu Tự Hổ đến đám người kia không còn kích đấu mãnh liệt nữa, tự cho rằng Tiếu Tự Hổ tới cứu giá.
Nhưng Tiếu Tự Hổ có thật thế không?
“Hoàng nhi mau im miệng!” Thục Phi vội vàng kéo hắn lại gần mình, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, không ngờ lúc này Đại Hoàng Tử sẽ nói vậy… Thục Phi ngẩng đầu nhìn Thiệu Tuyên Đế lại chỉ thấy hắn đưa lưng về phía mình, hoàn toàn không có ý định nhìn lại.
Thục Phi cảm thấy sống mũi cay cay, đã nhiều năm rồi mà người này chưa từng thực sự chú ý đến nàng.
“Cháu trai ngoan, chờ cữu cữu giải quyết xong người xấu sẽ dẫn ngươi đi ăn kẹo hồ lô ngươi thích nhất được không?”
Tiếu Tự Hổ tuy muốn giết Thiệu Tuyên Đế nhưng đối với Đại Hoàng Tử thật sự không có thành kiến gì, bình thường cũng rất yêu thích cháu trai này.
“Được!”
Đại Hoàng Tử bỏ bàn tay đang che chính mình của Thục Phi ra, hưng phấn gật đầu, có điều sau đó lại do dự nhìn thoáng qua Thiệu Tuyên Đế, “Nhưng cữu cữu… Phụ hoàng có đồng ý không?”
“Phụ hoàng ngươi nhât định sẽ đồng ý.”
Huyết đao trong tay Tiếu Tự Hổ dựng thẳng lên, một ánh sáng lạnh chói mắt đảo qua mặt Thiệu Tuyên Đế, hắn xoa thân đao lẩm bẩm nói: “Chỉ sợ… tương lai ngươi sẽ không còn phụ hoàng nữa.”