CHƯƠNG 25
– Người đâu, đưa tất cả tên lang băm đến đây cho bổn vương!
Mấy ngự y vừa đến, nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Hách Liên Quyết liền quỳ sụp xuống:
– Tham… tham… tham… tham kiến Vương gia!
– Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Đã hơn một tháng rồi, tại sao hắn vẫn chưa nói được! Bổn vương đã mặc kệ dược gì cũng đều dùng qua, vậy mà kết quả các ngươi đưa cho bổn vương là thế này hả? Các ngươi ăn không ngồi rồi quá nhỉ! – Hách Liên Quyết giận dữ quát tháo.
Mấy ngự y nhìn nhau rồi van xin:
– Hạ thần ngu dốt! Vương gia tha mạng!
– Ngu dốt cái rắm! – Hách Liên Quyết đập bàn. – Chỉ toàn một lũ vô dụng, vô ích! Ta đường đường là Vũ Thân vương mà toàn nuôi dưỡng một đám phế vật! Ta gia hạn…… ba ngày cho các ngươi, nếu hắn không nói, các ngươi cứ mang đầu đến mà gặp ta!
Vừa nghe xong, mấy lão ngự y mặt trắng bệch:
– Vương gia khai ân… Vương gia khai ân……
– Khai ân cái gì? Quý phủ của bổn vương chứa chấp mấy tên làm không nên chuyện như các ngươi làm gì hả?!
– Vương gia. – Rốt cuộc cũng có một ngự y đủ bình tĩnh nói. – Vết thương ở lưỡi công tử thật sự là đã khỏi hẳn rồi. Theo lý mà nói, hẳn là phải nói được rồi. Chính là……
Vị ngự y kia vô tình nhìn lướt qua Vũ Văn Anh một cái, nhưng y, ngược lại, nửa điểm cảm xúc cũng không có.
Nghe ngự y nói, Hách Liên Quyết có chút đăm chiêu nhìn Vũ Văn Anh, sau đó nói:
– Tất cả mau lui xuống. Nhớ đấy, bổn vương chỉ cho các ngươi ba ngày thôi đấy.
Nhìn mấy ngự y lui hết ra ngoài rồi, Hách Liên Quyết quay lại nhìn Vũ Văn Anh, một câu cũng không nói. Vũ Văn Anh tựa hồ đã quen ngồi trầm mặc như thế, tuy rơi vào khoảng lặng lâu như vậy nhưng vẻ mặt một chút cũng không đổi. Thế nhưng một người thiếu kiên nhẫn như Hách Liên Quyết cơ hồ không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn tiến về phía trước, áp sát Vũ Văn Anh từ phía sau, hơi thở phả vào lỗ tai y, thanh âm hết sức ôn nhu:
– Anh nhi, ngươi không muốn nói chuyện với ta sao? Được, nếu vậy, ba ngày nếu ngươi không chịu nói, mỗi ngày ta sẽ giết một tên ngự y, cho đến khi nào ngươi chịu nói thì thôi. – Hách Liên Quyết đột nhiên cười lớn. – Anh nhi của ta chẳng phải là người vô cùng lương thiện hay sao? Những người đó đều là những người cố gắng cứu ngươi khi ngươi bị thương, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn bọn họ bỏ mạng vì mình hay sao? – Như dự đoán, cả người Vũ Văn Anh bắt đầu run lên, Hách Liên Quyết lại tiếp tục dùng thanh âm mê hoặc dụ dỗ y. – Để ta xem nào, chẳng may giết tất cả bọn họ mà ngươi vẫn không nói thì sao nhỉ? Hay là giết đến Lai Niệm, cả Diệu Ngôn nữa……
– Đủ rồi! – Vũ Văn Anh đột nhiên quát lên, ánh mắt tuyệt vọng. – Rốt cuộc ngươi muốn ta thê thảm đến mức nào nữa mới chịu buông tha? Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Ta còn có gì để ngươi lợi dụng thì ngươi cứ mặc sức lợi dụng, làm gì ta cũng không ý kiến, như vậy đối với ngươi chẳng phải rất thuận lợi hay sao? Hách Liên Quyết, ngươi được lắm, ngươi được lắm, ngay cả đến quyền được chết cũng đoạt mất của ta, ngươi còn muốn ta thế nào nữa? Ngươi muốn ta thế nào nữa…… – Vũ Văn Anh đột nhiên lớn tiếng. Bởi áp bức đến cùng cực, y liền phun ra một bụm máu.
Hách Liên Quyết hoảng sợ, vội vàng ôm lấy y, theo bản năng che mắt y lại. Từ sau khi biết y mắc bệnh sợ máu, nên mỗi lần nhìn thấy máu, hắn luôn dùng tốc độ nhanh nhất che mắt y lại, không nghĩ rằng hành động đó đã trở thành thói quen. Vũ Văn Anh đột nhiên cười ha hả, khóe miệng vẫn còn chút máu tươi, nhìn qua trông thật thê lương:
– Hách Liên Quyết, ngươi cho là, qua bao nhiêu chuyện như vậy, ta vẫn còn sợ máu sao? Ta đã từng thấy nhiều máu hơn đây gấp vạn lần.
Vũ Văn Anh đưa tay gạt bàn tay của Hách Liên Quyết ra, thấy hắn lộ vẻ đau xót, y mỉm cười mỉa mai. Tới giờ vẫn còn diễn trò trước mặt y ư?
– Lúc Nhị ca cắt đứt ngón tay ta, ta đã suy nghĩ, tại sao chỉ cắt một ngón tay lại có thể chảy nhiều máu như vậy? Tứ ca rơi xuống vách núi như thế hẳn cũng sẽ chảy rất nhiều máu, hắn nhất định sẽ rất đau, đau hơn cả việc chỉ bị cắt đứt một ngón tay…… – Vũ Văn Anh vừa nói, vừa làm động tác cắt ngang bàn tay mình, thế mà vẻ mặt vẫn hiện ra nụ cười. Hách Liên Quyết trong lòng cảm thấy run sợ, trái tim cũng thắt lại, đầy đau đớn.
Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt gầy gầy, đáng thương của Vũ Văn Anh lên:
– Anh nhi, đừng cười nữa, muốn khóc thì hãy khóc đi. Ta sẽ đáp ứng ngươi… không bao giờ…… uy hiếp ngươi nữa.
Hách Liên Quyết càng nói, càng ôm chặt lấy Vũ Văn Anh. Anh nhi, ta thề… kiếp này… không bao giờ… để kẻ khác tổn thương ngươi nữa.