• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 67

Cổng thành Tư Dương đóng chặt, kế hoạch chiếm thành trong năm ngày của Vũ Văn Bỉnh lại bị Hách Liên Quyết phá hỏng. Binh lực chuẩn bị nhiều ngày, chưa bao giờ lại hoàn hảo như thế, đột nhiên một nhóm người ngựa tự dưng phát điên, đi khắp nơi phóng hỏa, đại đa số binh lính đều không kịp phản ứng, những người phản ứng kịp cũng vội vàng xách nước đi cứu lương thảo. Những kẻ điên kia vẫn cầm đuốc chạy như rồ như dại, binh lực bảo hộ lương thảo cũng không nhiều, đại quân cũng không tập hợp được mà chỉ lo chạy loạn, rốt cuộc cũng chẳng ai thèm ngăn cản đám người điên đó lại.

Sau đó mật thám về báo lại, binh lực thành Tư Dương đã được gia tăng. Binh lực thành Tư Dương vốn chỉ có mấy ngàn binh lính của Vũ Văn Hàm, tuy rằng thành Tư Dương dễ thủ khó công, nhưng chỉ với mấy ngàn người thì dù có bản lĩnh ngang trời cũng không chọi lại được mấy vạn binh lính. Vốn chỉ cần Vũ Văn Du Dương không đồng ý xuất binh, hoặc cố tình kéo dài mấy ngày, thành Tư Dương chắc chắn nắm trong tay.

Với sự trợ giúp của Hách Liên Quyết, Vũ Văn Bỉnh muốn khai chiến cũng không thể, nên chần chờ kéo dài thời gian đến khi lương thảo tiếp tế đến. Ai ngờ đường vận chuyển lương thảo bị Hách Liên Quyết phong tỏa ba phía, chỉ chừa lại đường thủy, mà ai chẳng biết Hách Liên Quyết am hiểu thủy chiến, chỉ cần chạm chân xuống nước thì không kẻ nào trốn thoát, Hách Liên Quyết làm vậy cũng là bức hắn phải chọn đường thủy. Nếu hắn chọn đường thủy, thì Hách Liên Quyết sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống; nhưng nếu không, chỉ sợ mấy vạn quân sẽ chết đói mất.

Vũ Văn Bỉnh tức đến hộc máu, vốn nghĩ Vũ Thân vương sẽ đứng ngoài cuộc, ai dè không chỉ tham gia xuất binh bảo vệ dãy Bạch Long nữa, mà giờ còn thân chinh đến thành Tư Dương.

– Nhanh lên! Nhanh lên!…… – Trên tường thành Tư Dương, binh lính hò nhau đẩy những tảng đá to nặng lên.

Vũ Văn Anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hách Liên Quyết, nhưng nhiều người hỗn độn, khiến y không nhìn thấy hắn đâu.

Vũ Văn Du Dương tóm một người lại hỏi:

– Cửu vương gia ở đâu? – Người nọ liền chỉ đến một chỗ khá yên tĩnh trên tường thành. Vũ Văn Du Dương và Vũ Văn Anh liền đi đến đó, vừa tới nơi liền nhìn thấy một cảnh tượng khiến cơ mặt cả hai co giật liên hồi. Cửu vương gia mặc quần áo thêu hoa, dáng vẻ chẳng giống người lâm trận chút nào, mà rất giống khách mời đến tiệc rượu. Chỗ hắn đang ngủ còn có ô che nắng, chiếc bàn bên cạnh còn la liệt hoa quả, thức nhắm với bánh ngọt.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hách Liên Quyết nhíu mày rồi tỉnh giấc, đầu tiên là thấy vẻ mặt đầy bất mãn của Vũ Văn Du Dương, sau đó mới nhìn thấy Vũ Văn Anh đi đằng sau, sắc mặt liền chuyển giận, nhìn Vũ Văn Du Dương nói:

– Ai cho ngươi đưa y đến đây?

Vũ Văn Du Dương trừng mắt nhìn hắn rồi nói:

– Y muốn đến, ta không cản được!

Hách Liên Quyết đứng lên, vẻ mặt không còn chút yêu chiều như bình thường, mà lạnh lùng đến cực điểm:

– Đi về!

Đột nhiên, có tiếng kèn vang lên từ dưới cổng thành, Hách Liên Quyết càng thêm tức giận, nói với Khang Tề An đứng đằng sau:

– Khang Tề An, đưa công tử trở về!

– Rõ! – Khang Tề An đáp.

Vũ Văn Anh thấy Khang Tề An đi tới, vội vàng chạy đến bên người Hách Liên Quyết, nắm chặt lấy tay áo hắn, vẻ mặt kiên định:

– Ta không trở về! – Thấy Hách Liên Quyết nhíu mày, vội vàng nói thêm. – Ta sẽ không làm loạn, chỉ đứng một bên xem thôi.

Lúc này, một tên lính chạy tới báo:

– Bẩm Cửu vương gia, loạn quân đã đánh đến sát cổng thành.

– Truyền lệnh ta, tất cả binh lính chuẩn bị nghênh chiến. – Hách Liên Quyết bình tĩnh nói.

– Rõ! – Tên lính kia tuân lệnh rồi lập tức chạy xuống dưới cổng thành.

Vẻ mặt Vũ Văn Anh cũng khẩn trương, dù gì y cũng là kẻ bôn ba chiến trường, hiển nhiên biết được thời khắc trọng yếu nhất đã đến. Một bàn tay to dịu dàng xoa đầu y, Vũ Văn Anh ngẩng đầu nhìn Hách Liên Quyết. Hách Liên Quyết nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của y, cũng đành bất đắc dĩ, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:

– Theo sát ta, đừng có chạy loạn, nếu không ta đánh gãy chân ngươi!

Vũ Văn Anh vội vàng gật đầu.

Vừa bước được mấy bước, Hách Liên Quyết quay đầu nhìn Vũ Văn Du Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ:

– Ngươi không tới nhìn à?

– Không thích. – Vũ Văn Du Dương lười biếng ngồi dưới ô che nắng, thuận tay cầm một miếng bánh lên miệng cắn. – Bọn họ đều là lính của ta, ngươi không quan tâm, nhưng một người chết cũng khiến ta đau lòng. Giờ bắt ta tận mắt chứng kiến, còn không bằng giết ta đi!

Trên tường thành, đâu đâu cũng thấy người miệng hô ‘giết’ đầy khí thế, binh sĩ đứng bờ thành giơ khiên phòng vệ cho lớp cung thủ đứng sau chuẩn bị nghênh chiến. Chờ tới khi loạn quân tiến gần cổng thành, mệnh lệnh chỉ một chữ ‘Phóng!’, mưa tên rơi xuống đám quân giặc, từng đợt từng đợt người ngã xuống, những kẻ sống sót vẫn xông thẳng đến tường thành.

Không khí căng thẳng khiến hơi thở Vũ Văn Anh trở nên nặng nề. Lúc này, Ân Thiên Hòa đi đến, nhìn thấy Vũ Văn Anh đứng bên cạnh Hách Liên Quyết, kinh ngạc hỏi:

– Thiên Tường, sao đệ lại ở đây?

– Mọi người đều ra trận giết địch, bắt đệ một mình ở Vương phủ, ở đâu cái lý đấy – Vũ Văn Anh không cam lòng nói. – Chẳng ai thèm nói với đệ một tiếng.

Ân Thiên Hòa xấu hổ cười xòa, lúc ấy Hách Liên Quyết nói Vũ Văn Anh vẫn đang ngủ, nên không cho bất cứ kẻ nào đánh thức y dậy. Còn hắn thật ra cũng không muốn y đến một nơi nguy hiểm thế này, nên cũng không ý kiến gì.

– A, đúng rồi. – Ân Thiên Hòa nói, lấy chiếc cung khoác trên lưng xuống, đưa cho Vũ Văn Anh. – Cung của đệ này. – Cung của Vũ Văn Anh vẫn do hắn giữ, lúc khởi hành cũng đoán y sẽ chẳng chịu ở yên trong phủ, nên mới mang theo.

Vũ Văn Anh nhận lấy cung, Ân Thiên Hòa liền đi nơi khác ứng chiến. Vũ Văn Anh ngẩng đầu nhìn Hách Liên Quyết đầy đáng thương, Hách Liên Quyết cũng cúi đầu nhìn y, cuối cùng bất đắc dĩ nói:

– Khang Tề An, đi lấy mấy mũi tên cho công tử chơi.

– Rõ, Vương gia.

Vũ Văn Anh lập tức vui sướng đến mức tay chân múa loạn, Hách Liên Quyết trách móc nhéo mũi y, kéo y đến đằng sau một tấm khiên:

– Chỉ được đứng ở đây, cấm lởn vởn ra chỗ khác!

– Rõ, Vương gia! – Vũ Văn Anh bắt chước Khang Tề An.

Khang Tề An cầm hộp tên đến đưa cho Vũ Văn Anh. Hách Liên Quyết liền hạ lệnh:

– Ngươi đứng ở đây trông coi y.

– Rõ. – Khang Tề An đáp.

Lúc này, Hách Liên Quyết mới toàn tâm toàn ý điều khiển chiến cục. Phía dưới đã có kẻ phá vỡ được vòng vây, bắc thang lên tường thành, lập tức một đám giặc tranh nhau trèo lên. Hách Liên Quyết cười khẽ, gật nhẹ đầu, lập tức người bên cạnh truyền lệnh:

– Thả đá!

Binh sĩ đứng đằng sau lập tức lăn đá đến, hàng cung thủ nhanh chóng nhường lối. Từng khối đá lớn lăn xuống, đè nát cả tên đứng giữ thang. Quân giặc dưới tường thành vừa trông thấy, khí thế bừng bừng, tất cả buông cung, rút đao ra giết địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK