• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 70

– Nào, nói lại ta nghe, ta là gì của ngươi nào? – Hách Liên Quyết không chịu buông tha, tiếp tục hỏi.

Nghĩ ngợi hơn nửa ngày, cuối cùng Vũ Văn Anh cũng thành thật:

– Không biết.

Vừa dứt lời, hai má liền bị nhéo, Vũ Văn Anh tức nước vỡ bờ, đá cho hắn một cước, lại bị Hách Liên Quyết dễ dàng tránh được. Mặt hắn cười gian, khuôn mặt càng lúc càng sát lại gần y, ghé vào tai y thầm thì:

– Tất nhiên là phu quân của ngươi rồi.

Mặt mũi Vũ Văn Anh liền đỏ lựng, đẩy mạnh hắn ra, giận dữ nói:

– Ta không phải là nữ nhân!

Hách Liên Quyết thấy y giận đến nỗi giương nanh múa vuốt, nhịn không được mà cười lớn. Vũ Văn Anh thấy hắn cười ha hả, càng thêm giận, nhào vào người hắn cào cấu. Hách Liên Quyết nâng mặt y lên, nhéo mũi y:

– Không phải nữ nhân thì sao, ngươi chẳng phải đã là người của bổn vương rồi sao?

Vũ Văn Anh mếu máo:

– Quyết, vừa nãy ngươi trêu ta đau quá!

– Thật không? – Hách Liên Quyết ngồi dậy. – Để ta xem nào. – Nói xong liền xốc áo y lên, ngó ngó hai viên hồng đào trước ngực, vừa nãy bị hắn giày vò giờ sưng đỏ lên.

Vũ Văn Anh thở gấp, đẩy hắn ra, kéo áo xuống:

– Không phải chỗ đó.

Tay Hách Liên Quyết liền dịch xuống xoa hai mông y:

– Ở đây à?

Vũ Văn Anh tức đến hộc máu:

– Không phải ở đó!

– Vậy thì đau ở đâu?

– Ở đây, – Vũ Văn Anh vén tay áo lên, cánh tay có một vết tím bầm. – Lúc nãy va vào giường.

– Mau, đưa ta xem nào. – Hách Liên Quyết nghe y đề cập đến cánh tay, vội vàng kiểm tra cẩn thận, thấy không có gì lo ngại, liền nhẹ nhàng xoa bóp. Vũ Văn Anh im lặng nằm trong lòng hắn, không nói gì. Nụ cười của Hách Liên Quyết càng lúc càng sâu, da dẻ Vũ Văn Anh vốn mỏng, ngã nhẹ cũng bị thâm tím, hơn nữa vừa nãy hắn cũng khống chế lực đạo, cho nên cánh tay cũng sẽ không đau lắm. Còn bộ dáng của y lúc này, chính là đang làm nũng hắn mà.

Hách Liên Quyết nhẹ nhàng khều cằm y:

– Anh nhi, đêm nay ta ngủ ở đây được không?

Vũ Văn Anh lập tức hiểu ý hắn, đỏ mặt gật đầu. Hách Liên Quyết cúi đầu xuống, Vũ Văn Anh nhắm mắt lại đón nhận.

Căn phòng vang vọng tiếng thở dốc, bên trong là một cảnh xuân diễm lệ.

Mục phi trở về phòng, thấy trời vẫn còn sớm, lại muốn đến gặp đứa con lâu ngày xa cách, nghĩ xong liền mang theo cung nữ bên người rồi tiến đến tẩm cung của Vũ Văn Anh.

Vừa mới tới, định gõ cửa, Mục phi cùng cung nữ nghe thấy một âm thanh khả nghi truyền đến, Mục phi nhạy cảm biết được đó là tiếng gì, liền xoay người nói với hai cung nữ theo sau:

– Các ngươi đứng chờ ở ngoài. – Hai cung nữ liền cúi đầu lui xuống.

Mục phi đẩy cửa bước vào, đập vào tai là tiếng *** loạn rõ nét, bà hiển nhiên biết đây là chuyện gì. Nhưng tiếng rên rỉ với nức nở kia lại là giọng của con trai mình. Một loại dự cảm xấu bao phủ khắp người bà, giống như bị giội một gáo nước lạnh, bà bước nhẹ về phía trước, vén tấm màn che lên. Hai thân thể trần trụi đang giao triền trên giường lập tức ngừng lại.

Mục phi quả thực không tin vào mắt mình, cảnh tượng này giống như cơn ác mộng. Bà tận mắt nhìn thấy đứa con của mình bị nam nhân kia đè dưới thân, hai chân bị nhấc lên đặt lên vai người kia, mông bị tính khí cực đại của người kia xuyên qua, ánh mắt mê man bất lực, hai tay không biết thẹn còn quàng cổ người kia.

Vũ Văn Anh nhìn thấy Mục phi, cả người liền đơ ra không biết phải phản ứng thế nào, còn sắc mặt Hách Liên Quyết liên tục biến đổi. Từ khi Mục phi đến trước cửa, hắn đã cảm giác được, thế nhưng vẫn cố tình không dừng lại, hay nói cách khác, hắn muốn Mục phi biết quan hệ thực sự giữa hai người.

Hách Liên Quyết rời khỏi thân thể Vũ Văn Anh, bình tĩnh kéo chăn đắp lên thân thể lõa lồ của y, còn mình thì khoác một tấm áo choàng rộng, nhìn Mục phi nói:

– Nương nương có thể chờ bên ngoài được không?

Mục phi sững sờ hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, giận dữ mắng:

– Ngươi, các ngươi! Các ngươi dám làm cái chuyện này!

Hách Liên Quyết cười lạnh:

– Thì sao chứ?

Mục phi giận đến run người:

– Các ngươi đều là nam nhân!

Hách Liên Quyết quay đầu nhìn Vũ Văn Anh, thấy y ngồi trong chăn run rẩy không ngừng, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, rồi nhìn Mục phi:

– Nếu Mục phi nương nương không ngại trang phục bổn vương không chỉnh tề cùng nương nương nói chuyện, bổn vương cũng không ngại. – Hắn ngừng một chút rồi tiếp. – Còn nếu không thì mời nương nương chờ ở bên ngoài! – Giọng nói mạnh mẽ khiến người khác khó làm trái lời.

– Được, được…… Ta chờ ở bên ngoài. Anh nhi, lát nữa con phải nói rõ ràng cho mẫu phi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! – Mục phi nén giận nói.

Thấy Mục phi đã rời đi, Hách Liên Quyết quay đầu kéo chăn ra, thấy Vũ Văn Anh đã co rúm lại một chỗ, đôi mắt hồng hồng, dáng vẻ đáng thương. Hách Liên Quyết cúi đầu an ủi y:

– Nếu ngươi không muốn ra ngoài, ta sẽ nói chuyện với bà.

Vũ Văn Anh ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước nhìn hắn:

– Không, ta cũng đi.

– Được. – Hách Liên Quyết nhẹ nhàng xoa đầu y. – Nào, mặc quần áo vào.

_______________________

Mục phi sốt ruột đứng chờ bên ngoài, một lát sau thì Hách Liên Quyết và Vũ Văn Anh mới đi ra. Vũ Văn Anh có chút e dè sợ hãi nấp đằng sau lưng Hách Liên Quyết, còn Hách Liên Quyết trái lại vẫn thản nhiên, giống như người vừa bị bắt gian tại giường không phải là hắn.

– Nói, rốt cuộc đây là chuyện gì! – Mục phi hỏi.

– Chính là chuyện mà nương nương nhìn thấy. – Hách Liên Quyết bình tĩnh trả lời.

Mục phi hiển nhiên không chấp nhận một câu trả lời như vậy, ánh mắt giận dữ tia về phía Vũ Văn Anh:

– Anh nhi, con nói mẫu phi nghe, có phải con không tình nguyện làm chuyện đó đúng không? – Giọng nói bà còn mang theo chút khẩn cầu.

Trước cái nhìn của Mục phi, Vũ Văn Anh luống cuống chân tay, ngước lên nhìn Hách Liên Quyết tìm sự giúp đỡ. Hắn liền nắm chặt lấy tay y, cảm giác ấm áp bao phủ lấy bàn tay lạnh lẽo của y. Ánh mắt hắn rất bình tĩnh, Vũ Văn Anh cũng vì thế mà thêm can đảm, nhìn Mục phi nói:

– Mẫu phi, hắn không cưỡng ép con, con muốn ở bên cạnh hắn. Con xin lỗi, con đã lừa mẫu phi.

– Con, con dám! – Giọng nói Mục phi the thé, nhào tới trước mặt Vũ Văn Anh, giơ tay định tát y, nhưng bị một bàn tay cản lại.

– Mục phi nương nương, nương nương nên nhớ mình là Thái phi, thỉnh chú ý cử chỉ.

Mục phi oán hận thu tay về:

– Ta giáo huấn con mình, không cần người ngoài như ngươi mó tay!

– Nhưng đáng tiếc là…… – Hách Liên Quyết mỉm cười nói. – Con của nương nương đối với ta lại không phải là người ngoài.

– Ngươi! Ngươi…… – Mục phi bị Hách Liên Quyết bức đến giận không thốt nên lời, máu dồn lên não, liền ngất xỉu.

– Mẫu phi! – Vũ Văn Anh thấy Mục phi ngất đi, liền cả kinh, vội vàng chạy đến đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK