Nhưng mà Trương Phong Dương cũng không nghe Tôn Ngữ giải thích, mà đem thiết liên đeo lên chiếc cổ tinh tế của Tôn Ngữ … Trương Phong Dương đem Tôn Ngữ khóa ở tại phòng khách, thiết liên rất dài, Tôn Ngữ có thể đeo nó ở phòng khách tự do hoạt động…(Bạch Thố Thố: ta ngửi thấy có mùi SM…hé..hé)
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ như vậy hắn cảm thấy phi thường yên tâm, cảm thấy đại thúc như vậy thì sẽ không giống ca ca rời bỏ mình, mình cảm thấy nhớ…Nhớ ca ca quá. Nhưng mà trong cuộc sống này mình tìm không thấy hình ảnh của hắn … Hiện tại có người thay thế ca ca xuất hiện, mình vừa nghĩ tới có đại thúc ở nhà chờ mình thì trong lòng cảm thấy tràn ngập ấm áp và an tâm. Nhìn hắn thật giống như nhìn thấy ca ca vậy khiến cho hắn an tâm và hạnh phúc…
Đại thúc tựa như thiên sứ trên trời ban xuống cho mình, có được hắn thật là tốt…Thật là hạnh phúc!… Không thể tưởng tượng đại thúc nếu rời khỏi chính mình, giống như giấc mộng đẹp vỡ tan vậy,tỉnh lại chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có cô độc một mình hắn và bầu không khí cô quạnh …
Cho nên dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mình cũng không thể để cho đại thúc có một chút cơ hội nào trốn khỏi mình. Mình muốn đại thúc cả đời cả kiếp ở bên cạnh mình vĩnh viễn không được rời xa. Mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, cho dù đại thúc có là thiên sứ trên trời, mình cũng sẽ bẻ gẫy cánh của hắn, một thiên sứ không có cánh thì cũng không thể đi đâu được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại bên cạnh mình, nhuộm sắc thái trên người của mình, cả đời cả khiếp luôn luôn bên cạnh mình…
“Ta thấy vẫn là khóa ngươi tương đối yên tâm, ngươi nói sẽ không chạy trốn, nhưng ta chính là sợ ngươi chạy, nếu ngươi chạy, thì thế giới lớn như vậy ta đi đâu để tìm ngươi đây..!” Trương Phong Dương nhìn thiết liên trên cổ Tôn Ngữ vừa lòng nói.
“Ngươi không cần làm như vậy! Ta sẽ không chạy trốn khỏi nợ nần của mình…! Thả ta ra được không?” Tôn Ngữ nhìn thiết liên đeo ở trên cổ cảm thấy thực sự chán ghét. Vì cái gì Trương Phong Dương muốn giam cầm mình như thế? Ngay cả một chút tôn nghiêm làm người cũng không cho mình, vì cái gì hắn không thể cho mình một chút tự do!
“Không thể, ngươi mỗi ngày nhất định phải dựa theo yêu cầu công việc, quản gia công việc làm cho thật tốt! Đừng dài dòng..! Biết chưa!” Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ mắt hàm chứa nước mắt nhẫn nhịn nhục nhã, trong lòng muốn giải thích nhưng hắn lại cái gì cũng không nói, hắn không thể để đại thúc rời khỏi mình…Hắn không vui từ trên bàn cầm lấy tờ giấy ghi ‘ yêu cầu công việc’ dán tại trên vách tường phòng khách. Nhìn chằm chằm Tôn Ngữ nói; “Đại thúc, xem kỹ, ngoại trừ việc quét sân, những việc khác đều phải làm tốt cho ta, ta có thể trở về bất cứ khi nào để kiểm tra!”
“Ân… Được rồi” Tôn Ngữ bất đắc dĩ cúi đầu nhìn thiết liên trên cổ, cảm thấy mình thật hèn mọn tựa như một con cẩu Trương Phong Dương đang nuôi dưỡng vậy. Mình cho dù không muốn, nhưng cũng không có khả năng thì làm gì được chứ. Đối mặt với ác ma cố chấp đến kỳ lạ, mình thật sự không muốn nói nhiều làm cái gì, cho dù mình trăm nghìn cái không muốn vạn nghìn cái không muốn. Nhưng không có khả năng thì làm được gì? Ác ma mãnh liệt thô bạo này chính là muốn cái gì thì phải có được cái đó, không phân phải trái…Chỉ cần hắn muốn là phải có được…Dù có phản kháng nhưng cũng phản kháng không được…
Tôn Ngữ mắt hàm chứa lệ an ủi chính mình, mặc kệ như thế nào thì bệnh của Phỉ Nhi vẫn chưa khỏi, bệnh của nó cũng sắp trị hết, nó sẽ không bao giờ …Không bao giờ bị bệnh tật giày vò nữa, có thể giống như các tiểu cô nương khác khỏe mạnh trưởng thành… Không có việc gì… Không có việc gì chỉ cần chính mình cố gắng làm việc trả hết nợ nần, có lẽ ác ma này sẽ thả mình đi, mình sẽ cùng tiểu Phỉ Nhi sống hạnh phúc bên nhau…Không sao…Không sao…Chỉ cần nhịn một chút là tốt rồi…!
“Đại thúc ngươi phải ngoan ngoãn đấy, ta đi đây! Chờ ta trở về ta sẽ cởi vòng trang sức (chính là thiết liên trên cổ em nó đấy ạ…chậc..chậc), rồi dẫn ngươi đi ra ngoài chơi!” Trương Phong Dương lôi kéo thiết liên trên cổ Tôn Ngữ, cảm thấy thực sự cứng, thực sự rắn chắc, hắn thấy thỏa mãn rồi rời đi. Tôn Ngữ chờ Trương Phong Dương rời đi hẳn, chậm rãi ngẩng đầu khuất nhục nước mắt không ngừng, không ngừng chảy xuống…
“Tổng tài, Trương Cuồng, Trương đại thiếu gia muốn gặp ngươi” nữ thư ký xinh đẹp của Trương Phong Dương vừa gõ cửa vừa dùng cái loại õng ẹo đến làm cho người ta phát run.
Nói về mỹ nữ thư ký họ Trần kia, không có việc gì thì thích mặc một cái váy ngắn đến không thể ngắn hơn, nhìn bộ dáng của nàng hẳn là chỉ ước gì được mặc áo tắm hai mảnh sau đó trang điểm rồi đi làm, xịt nước hoa trêu ghẹo người, bộ ngực lớn cỡ C cao ngạo phô ra. Lúc không có việc gì thì rất thích áp sát lên người Trương Phong Dương.Nghĩ muốn thông qua cái kim cương lóng lánh Vương lão ngũ kia, bám lên người giàu có, gả đi vào nhà phú quý —— nhưng mà Trương Phong Dương luôn đẩy nàng ra, mặt lạnh nghiêm không nhìn nàng, cho nên Trần thư ký rất buồn bực, cả ngày thay đổi quần áo của mình, khiến nàng giống như con công, ước gì một ngày đổi mười bộ quần áo, đến hấp dẫn Trương Phong Dương, nhưng mà lại không có tác dụng gì. Nàng không ngừng tự hỏi lòng, chẳng lẽ mị lực của mình không đủ? (Người ta đoạn tụ rồi làm vậỵ chỉ phí công thôi…hô..hô >_0)
Trương Phong Dương tâm phiền toái khi nghe tiếng nói như em bé Trần bí thư, chính là cảm thấy nữ nhân này làm sao vậy? Cổ họng bị con mèo bắt đi sao! Giống như tiếng kêu của mèo, mặt thì trang điểm giống như một con yêu tinh, trên người cái mùi hương kia quả thực có thể sặc chết người. Thật sự là buồn bực, xem ra lại phải đổi thư ký! Nhưng là đây là thư ký thứ mấy rồi, mình cũng không nhớ rõ. Bộ phận nhân sự chính là một lũ vô dụng thông báo tuyển dụng toàn một đám thư ký chỉ biết sửa sang thích làm thiêu thân cho mình…
“Để cho hắn tiến vào.” Trương Phong Dương không kiên nhẫn nói
Cửa bị mở ra, Trần thư kí lẳng lơ lắc mông, dẫn Trương Cuồng tiến vào,
“Tổng tài, còn có cái gì phân phó, là muốn trà hay cà phê?” Mỹ nữ thư ký tận tình bày ra đường cong chữ S của mình.
“Tốt lắm! Cái gì cũng không muốn, đi xuống đi!” Trương Phong Dương nhìn thư ký xoay thắt lưng bày mông thấy thế nào cũng chỉ là cảm thấy buồn bực, hy vọng nữ nhân này lập tức biến mất ở trước mặt của mình.
Trương Cuồng nhìn thoáng qua Trương Phong Dương lúc sau tà tà nở nụ cười một chút, ngồi xuống ghế hai chân vắt chéo, nói; “Oa…!Trương Phong Dương tổng tài, thư ký thật không sai nha!”
Trương Cuồng từ nhỏ thì đã có một bụng ý nghĩ xấu xa, ác bá, hắn là cả một cái tai họa… Dựa theo cha của hắn Trương thị trưởng nói —— ta đời trước đúng là đã làm việc ác gì nha! Như thế nào lại sinh ra một đứa con phá gia bại tử… Trương Cuồng từ nhỏ đến lớn cũng không ít lần làm cho cha của hắn Trương thị trưởng phiền toái và cả không ít tai họa, khiến cho Trương thị trưởng cũng không ít lần phải thu dọn cục diện bừa bãi, rối rắm do hắn gây ra…
Tuy rằng Trương thị trưởng thật sự nghĩ muốn đánh chết đứa con bất hiếu suốt ngày chỉ biết làm cho mình xấu hổ, nhưng mà lại không nỡ! Chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đã cưng chiều hắn tựa như hòn ngọc quý ở trên tay vậy, không nghĩ tới sự cưng chiều lại khiến hắn trở nên như vậy, Trương Cuồng chính là bị cưng chiều mà hư, kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Tuy rằng Trương Cuồng không làm chuyện ác nào, nhưng là lại trời sinh có một bộ dạng rất hảo, nhân khuôn chó dạng (chết cười với cái câu naỳ), đại khái là chỉ có bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa để hình dung hắn thôi cũng không đủ.
“Trương tổng tài gần đây khỏe không?” Trương Cuồng cong vẹo ngồi dựa vào ghế, tay cắm ở trong túi quần, nhịp chân, khinh khỉnh nói.
“Ta rất tốt, thế nào, Trương Cuồng mấy hạng mục nhà đất trao quyền hợp đồng đã mang tới chưa?” Trương Phong Dương nhìn Trương Cuồng không sao cả nói. Tuy rằng hắn nhìn Trương Cuồng bộ dáng kiêu ngạo phi thường muốn đánh hắn, nghĩ đến cái con người ghê tởm này cũng dám đối với đại thúc của mình bá vương ngạnh thượng cung, rất muốn lột da hắn, hủy đi xương cốt của hắn…Cái loại bại gia tử này, dám vọng tưởng sủng vật của ta! Hừ! Lần này ta sẽ giáo huấn kẻ bại gia tử nhà người một chút, cho ngươi xuất huyết nhiều, lột mấy tầng da của ngươi. Cái hạng mục bất động sản này là một đoạn đường hoàng kim, là cái mọi người thèm nhỏ dãi đại kim trứng (=trứng vàng), giờ đã thuộc về ta…
“Cầm, đó là đương nhiên …” Trương Cuồng đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt Trương Phong Dương, đặt mông ngồi vào trên đùi Trương Phong Dương, cười hì hì vươn tay sờ soạng khuôn mặt của Trương Phong Dương nói; “Oh!… Làn da rất hảo, mẹ kiếp nói về bộ dạng của Trương lão đệ ngươi thật đúng là đẹp trai, bộ dáng này quả thực có thể đi đóng phim thần tượng được! Thế nào, có lá gan bồi ca ca ta không?”
Trương Cuồng tuy rằng cười nói kỳ thật hắn bị tức đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ ước xé được khuôn mặt của Trương Phong Dương, thật sự to gan cũng dám lấy cha ta ra uy hiếp lên trên đầu ta! Còn làm thịt béo đến miệng phải nhổ ra cho hắn, thật sự là căm tức! Nói đến hạng mục đứng đầu hoàng kim đoạn đường bất động sản có rất nhiều người mơ ước, tuy rằng có đấu thầu nhưng phải là người dùng giá cao nhất mua mới lấy được, Trương Cuồng chính là tìm mọi cách mới mua được bằng giá thấp, vốn muốn kiếm một khoản tiền to, nhưng mà ai ngờ bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, mẹ nó. Chính vì Trương Cuồng ngày thường phóng đãng không kềm chế được, bị Trương Phong Dương bắt được nhược điểm, bất đắc dĩ đem lô đất kiếm tiền tốt này giao ra, nhưng mà Trương Cuồng phi thường không phục…
Trương Phong Dương sau khi nghe Trương Cuồng nói chỉ biết cái tên Trương Cuồng này đang bất mãn! Hừ! Nếu không phải nể mặt mũi của cha hắn mình thật sự muốn chặt hắn ra, Trương Phong Dương thản nhiên đẩy Trương Cuồng đang trêu đùa trên người ra nói; “Đừng đùa, ta cũng không có khẩu vị nặng như vậy Trương Cuồng ngươi cũng biết ta luôn luôn đối với nam nhân không có hứng thú, chẳng lẽ ngươi nguyện ý hiến thân cho ta, ta thấy mình không có phúc hưởng thụ đâu!”
About these ads