• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay Trương Phong Dương quật rất mạnh, Tôn Ngữ trực tiếp bị đánh ngã trên đất, Tôn Ngữ cảm giác gương mặt nóng rát đau đớn nghĩ tới nó đã bị sưng lên, khóe miệng bị đánh đến máu tươi chảy ròng, dưới chân bị Trương Phong Dương dùng chân hung hăng giẫm lên.

“Trương Phong Dương…” Tiêu Mặc thấy rõ Trương Phong Dương dùng chân gắt gao giẫm lên Tôn Ngữ đau lòng không thôi.

“Ngươi muốn làm gì… Buông đại thúc ra!” Tiêu Mặc tức giận đẩy Trương Phong Dương ra, bổ nhào đến bên cạnh Tôn Ngữ, che chở Tôn Ngữ bị đánh có chút mơ màng vào trong ngực, nhìn máu tươi ở bên khóe miệng Tôn Ngữ chảy ròng, trừng mắt nhìn Trương Phong Dương, phẫn nộ hướng hắn hô.

“Tiêu Mặc… Ta” Tôn Ngữ tựa vào phía sau Tiêu Mặc, nắm chặt quần áo Tiêu Mặc, sợ hãi nhìn nộTrương Phong Dương phẫn nộ tựa như mãnh thú phẫn nộ phun. Tôn Ngữ nói không nên lời, chính là sợ hãi.

“Buông hắn ra Tiêu Mặc, ngươi muốn ôm sủng vật của ta tới khi nào?” Trương Phong Dương lạnh lùng nói, tức giận nhìn hai tay Tiêu Mặc ôm chặt Tôn Ngữ, Trương Phong Dương có loại cảm giác muốn đem cả hai tay Tiêu Mặc chặt bỏ.

“Đại thúc không là sủng vật của ngươi! Khoản nợ của hắn ta sẽ trả! Nơi này có ba trăm tám mươi vạn, cho ngươi! Ngay cả vốn lẫn lãi toàn bộ trả lại cho ngươi! Ngươi không được dây dưa với đại thúc nữa, để cho đại thúc tự do đi!” Tiêu Mặc nói xong từ túi áo lấy ra kim phiếu, đập đến trên người Trương Phong Dương,

“Ta cho ngươi biết Tiêu Mặc, không có cửa đâu! Đại thúc là đồ vật của ta, ngươi muốn cũng không được!” Trương Phong Dương nháy mắt bị chọc giận, một cước giẫm lên tấm kim phiếu kia cho nát bét, đi nhanh về phía trước một tay kéo Tôn Ngữ trong lòng ngực Tiêu Mặc ra.

“Tiêu Mặc ta cho ngươi biết, người nam nhân này, người tên gọi Tôn Ngữ này, ta sẽ không để cho hắn rời khỏi ta, cho dù hắn có tiền cũng không thể thoát khỏi! Nhớ kỹ, Tiêu Mặc cách hắn xa một chút, nhẫn nại của ta là hữu hạn thôi, bằng không ta cũng không biết có thể làm ra chuyện gì đâu…” Trương Phong Dương hung hăng trừng mắt uy hiếp Tiêu Mặc, nắm chặt tóc Tôn Ngữ, dùng sức lôi kéo, Tôn Ngữ đầu bị túm đến phát đau.

“Đại thúc… Trương Phong Dương ngươi không được khinh người quá đáng” Tiêu Mặc phẫn nộ nhìn Trương Phong Dương.

“Tiêu Mặc ngươi nhớ kỹ lưỡng cho ta, người nam nhân này là đồ vật của ta, là sủng vật của ta, là nô lệ của ta, hết thảy của hắn đều là của ta!”

“Đại thúc hắn không phải là đồ vật gì đó, là con người, ngươi buông hắn ra… Đại thúc là người mà ta thích… Ngươi buông hắn ra “Tiêu Mặc cảm thấy không cần cùng Trương Phong Dương nói lời vô nghĩa, hắn tựa như điên rồi muốn từ trong tay Trương Phong Dương đoạt lại Tôn Ngữ, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương một phen đẩy ra

“Đây là người mà ngươi thích? Tiêu Mặc chẳng lẽ không biết sao? Ta đây nói cho ngươi biết, người kia, người nam nhân tên Tôn Ngữ này, là của ta, ta là nam nhân của hắn, hắn chỉ thuộc về ta, thân thể hắn, linh hồn hắn đều thuộc về ta!” Trương Phong Dương nói xong thì phát cuồng nâng hàm dưới Tôn Ngữ lên, trước mặt Tiêu Mặc, hung hăng hôn môi, sau đó hung hăng đè Tôn Ngữ trên giường, giống như điên xé rách quần áo trên người Tôn Ngữ.

Tôn Ngữ dùng hết toàn lực liều chết giãy giụa chống cự nhưng trốn không thoát khỏi bàn tay đang giam cầm của Trương Phong Dương, dù giãy giụa nhưng y phục của hắn nhất kiện, nhất kiện bị Trương Phong Dương xé xuống…

Trương Phong Dương xé rách hết tất cả quần áo trên người Tôn Ngữ, áo, quần, quần lót… Tôn Ngữ lập tức bị lột sạch không còn một mảnh, trần như nhộng hiện ra bên ngoài, Tôn Ngữ cảm thấy thẹn lấy tay che lại, nhưng lại bị Trương Phong Dương gạt ra, tựa như dắt chó kéo tới trước mặt Tiêu Mặc.

“Ngươi… Buông hắn ra!”Tiêu Mặc bị tức phát khiếp, cởi quần áo muốn đưa cho Tôn Ngữ che đậy một chút, nhưng mà lại bị Trương Phong Dương ném ra thật xa.

“Hừ! Ta cho ngươi biết Tiêu Mặc, người kia đúng là sủng vật của ta, là công cụ phát tiết của ta, hắn cả đời cũng là của ta, ta cũng sẽ không buông hắn ra! Ngươi không cần vọng tưởng!” Trương Phong Dương tuyên bố, thanh âm lạnh như băng không mang theo tình cảm.

” Ta hiện tại làm cho ngươi mở mang nhận thức, ta ở trên hắn như thế nào! Hắn chính là thuộc về ta!”

Tôn Ngữ đang nghe đến Trương Phong Dương nói như vậy, thì toàn thân cứng ngắc, thân thể bởi vì hoảng sợ, bởi vì cảm thấy thẹn mà kịch liệt run rẩy, thống khổ cầu mong Trương Phong Dương không nên làm như vậy, nội tâm lại không ngừng hỏi vì cái gì! Trương Phong Dương vì cái gì muốn làm như vậy? Vũ nhục mình, hủy hoại tôn nghiêm của mình…

Trương Phong Dương cúi đầu hung hăng cắn xé Tôn Ngữ

” Vì cái gì lại làm nhục ta như vậy?” Tôn Ngữ ra sức phản kháng.

“Ngoan ngoãn một chút!” Trương Phong Dương, một quyền đánh vào trên mặt Tôn Ngữ, đánh khiến cho đầu Tôn Ngữ thấy được cả sao Kim. Cánh tay hắn căng thẳng, hung hăng giam cầm Tôn Ngữ trong ngực, tay kia thì không hề khách khí, trực tiếp xâm nhập vào nơi giữa hai chân của hắn, xoa bóp khí quan mềm mại yếu ớt của Tôn Ngữ, cười lạnh nói: “Đừng lộn xộn, tái phản kháng, con mẹ nó, ngươi muốn chết!”

“Trương Phong Dương… Buông đại thúc ra ” Tiêu Mặc nhìn Tôn Ngữ ở trước mặt hắn bị Trương Phong Dương chà đạp, nhìn thấy việc này Tiêu Mặc cảm thấy toàn thân khí huyết đều dâng lên! Phẫn nộ giống như con sói quát to một tiếng, sau đó đánh mạnh về phía Trương Phong Dương, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa cùng Trương Phong Dương đánh nhau.

Trương Phong Dương cũng là vô cùng phẫn nộ, Tiêu Mặc ngươi cũng dám chạm vào người của ta, không muốn sống chăng! Hai người gắt gao đánh ngã nhau…

Việc này là nam nhân cùng nam nhân tranh đấu, nắm tay cùng nắm tay đánh giá, hai người ai cũng không nhường nhịn ai, đánh đến thiên hôn địa ám(=trời đất tối tăm)…

Trương Phong Dương tóc hỗn độn, khóe miệng chảy máu, Tiêu Mặc cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập…

Tuy rằng Tiêu Mặc đem hết toàn lực ra sức đánh, nhưng vẫn đánh không lại Trương Phong Dương cao lớn bị Trương Phong Dương hung hăng đánh ngã trên mặt đất…

” Nói, cái tay nào của ngươi chạm vào người của ta! Là tay này sao? Trương Phong Dương cầm lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng hướng tay Tiêu Mặc ném tới, Tôn Ngữ sợ choáng váng nhìn hai người đánh nhau đến thiên hôn địa ám, thấy Trương Phong Dương muốn làm hại Tiêu Mặc nên nội tâm cả kinh, vội vàng quỳ xuống ôm lấy chân Trương Phong Dương nói; “Không được… Không được… thương tổn Tiêu Mặc! Van cầu ngươi “

“Cút ngay!” Trương Phong Dương một cước đá Tôn Ngữ ra thật xa.

Trương Cuồng luôn luôn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy tình huống này liền chạy lên phía trước ngăn Trương Phong Dương lại cười nói; “Đừng nha, tất cả mọi người đều là bằng hữu, đừng làm như vậy! Trương Phong Dương tổng tài cho ca ca ta một chút mặt mũi, cứ như vậy coi như xong đi!”

Trương Cuồng cũng muốn thông qua Trương Phong Dương giáo huấn Tiêu Mặc một chút, hay nói giỡn là người mình để ý lâu như vậy làm sao có thể cùng người khác ở trên giường! May mắn mình vẫn theo dõi Tiêu Mặc, từ trong bệnh viện nhìn thấy có chuyện gì đó khả nghi, thì vội vàng gọi cho Trương Phong Dương, bằng không, xem tư thế Tiêu Mặc cùng cái mỹ nhân kia củi khô bốc lửa sẽ xảy ra chuyện mất, Trương Cuồng giờ phút này hận không thể khiến Tôn Ngữ lập tức cút đi, biến mất rời khỏi Tiêu Mặc càng xa càng tốt… Giáo huấn, có thể giáo huấn nhưng nếu thật sự đánh gãy tay của Tiêu mỹ nhân ta sẽ đau lòng!

“Nể mặt mũi Trương Cuồng ta thả ngươi, Tiêu Mặc! Bằng không nếu có lần sau ta sẽ chém tay ngươi!” Trương Phong Dương trừng mắt nhìn Tiêu Mặc cảnh cáo..

Trương Cuồng vội vàng nâng Tiêu Mặc bị đánh thê thảm dậy, tuy rằng Tiêu Mặc không phục nhưng Trương Cuồng ở bên tai Tiêu Mặc nhẹ nhàng nói; “Chút việc nhỏ mà không chịu nổi thì sẽ bị loạn đại mưu…”Tiêu Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ nắm chặt tay, nhìn Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ đi.

Tôn Ngữ không biết là bị Trương Phong Dương mang đi ra khỏi khách sạn thế nào, cũng không biết là như thế nào ngồi trên xe Trương Phong Dương. Tôn Ngữ chỉ biết bị Trương Phong Dương cuốn lại trong một cái chăn khiêng trở về …

Kế tiếp Trương Phong Dương tiến vào cửa dùng lực bắt lấy cổ tay Tôn Ngữ thô bạo đem hắn dắt vào, không để ý tới Tôn Ngữ phía sau kêu đau phản kháng giãy giụa, quăng Tôn Ngữ đến phòng tắm.

Tôn Ngữ còn chưa kịp ở trên mặt đất giãy giụa đứng lên, đã bị Trương Phong Dương hung hăng ấn ngã Tôn Ngữ vào trên mặt gạch men sứ lạnh như băng.

Trong đầu chỉ có một ý niệm chính là —— Tôn Ngữ ngươi là của ta, cả đời sẽ như thế, muốn rời khỏi nơi này, ngay cả cửa cũng không có, khóa ngươi lại ở trong nhà đúng là không được, xem ra chỉ có thể nhốt tại nơi không ai biết đến, cho ngươi không thấy được người khác, làm cho trong mắt của ngươi chỉ có thể có ta, chỉ có thể nghe được tên của ta, chỉ có thể nghe được thanh âm của ta, chỉ có thể ngửi thấy được mủi hương của ta, mỗi ngày lưu lại ở trong phòng chờ ta trở về, tánh mạng của ngươi, thân thể của ngươi, chỉ có ta, trong lòng của ngươi chỉ có thể có ta, tự do của ngươi, hết thảy của ngươi đều là của ta!”

Trương Phong Dương có chút điên cuồng nghĩ… Trước kia sai lầm rồi, chính là vô cùng đơn giản khóa hắn lại mà thôi… Xem ra nhất định phải làm cho Tôn Ngữ biết ai mới là nam nhân của hắn, làm cho hắn từ thân thể, đến linh hồn đều sợ hãi khiếp đảm, mới không dám rời khỏi ta…

“Ngươi muốn làm gì?” Tôn Ngữ hoảng sợ nhìn Trương Phong Dương có chút điên cuồng.

Trương Phong Dương bắt lấy hai cổ tay Tôn Ngữ vặn ngược về phía sau, tùy tay cầm lấy dây thừng, dùng dây chặt chẽ trói cố định hai tay Tôn Ngữ ở phía sau lưng.

“Ngươi muốn làm gì? Vì sao muốn cột lấy ta…” Tôn Ngữ hai tay đột nhiên bị trói buộc, không biết Trương Phong Dương vì cái gì đột nhiên trói mình lại.

“Ngươi cùng Tiêu Mặc là cái quan hệ gì? Không cần nói là bằng hữu nữa! Nói thật cho ta biết!” Trương Phong Dương hung hăng bắt lấy cằm Tôn Ngữ hỏi.

“Ta cùng Tiêu Mặc chúng ta không chỉ là bằng hữu, hắn là người đối xử với ta rất tốt! Hắn làm cho ta cảm thấy ấm áp, hắn là người tốt!” Tôn Ngữ run rẩy nói

“Đúng vậy, là người tốt! Tốt tới mức các ngươi phải đến trên giường sao! Tiện nhân!” Trương Phong Dương hung hăng đánh Tôn Ngữ

“Ta…”Tôn Ngữ không có lời nào để nói, vừa rồi trong nháy mắt hắn thật sự có một chút động tâm, Tôn Ngữ thực sự cảm kích Tiêu Mặc, nhưng sẽ không cùng Tiêu Mặc ở cùng một chỗ,

” Ngươi thích hắn sao! Ngươi thương hắn sao?”

“Ta không biết ta có yêu hắn hay không! Nhưng hắn làm cho ta cảm thấy ấm áp, “

” Hảo lắm, ấm áp!”Trương Phong Dương tức giận nói

” Ngươi cùng Tiêu Mặc ở bên ngoài làm gì?”

Ăn cơm…

Trương Phong Dương không nói hai lời bàn tay mạnh mẽ đè hắn, đem đầu Tôn Ngữ dúi xuống phía dưới, đặt tại bồn cầu, tay không ngừng ở cổ Tôn Ngữ làm cho hắn thúc giục phun(=móc họng cho phun ra, khi bị say rượu người ta hay dùng cách này để làm cho đỡ khó chịu),

“Ta cho ngươi biết mọi thứ ở bên ngoài ngươi không thể ăn! Ngươi ăn cái gì!” Trương Phong Dương hung tợn hỏi

“Bánh ga-tô!”

“Còn gì nữa!”

“Rượu đỏ “

“Hảo!”

Trương Phong Dương không ngừng cố gắng, Tôn Ngữ cuối cùng cũng “Oa” một tiếng nôn như điên, các thứ ở trong dạ dày toàn bộ phun đến trong bồn cầu. Tôn Ngữ cảm thấy dạ dày thật là khó chịu.

Trương Phong Dương ly khai một chút, Tôn Ngữ sợ hãi cuộn mình một chỗ,

Một lát sau, Trương Phong Dương đem thân thể Tôn Ngữ ấn vào bên cạnh bồn rửa mặt, để cho Tôn Ngữ ghé vào trên đó, hai tay đẩy vào mông Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đau đến kêu to, sau đó ở trong tay lấy ra ống nước nhỏ, ống nước rất nhỏ, ước chừng chỉ to bằng đầu ngón tay, Trương Phong Dương đem ống nước nhỏ thăm dò tiến vào phía sau cúc hoa của Tôn Ngữ, sau đó mở nguồn nước, nước bắt đầu cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh đi vào thân thể Tôn Ngữ, Tôn Ngữ đau đến hét lớn, nhưng bởi vì thân thể bị Trương Phong Dương ép tới chặt chẽ, cho nên đều giãy giụa không được.

Tôn Ngữ một bên kêu thảm thiết, một bên cầu xin tha thứ, nhưng Trương Phong Dương không để ý tới, vẫn như cũ hung hăng kìm Tôn Ngữ…

Tôn Ngữ hiện tại ngay cả kêu cũng không kêu, mặt mày toàn bộ vo thành một nắm, cảm thấy phi thường thống khổ cùng khuất nhục…

Lúc dòng nước đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng Tôn Ngữ cảm thấy đều giống như bị rót đầy nước, chỉ chốc lát sau, bụng bị nước rót chậm rãi to lên…

Cái ống bị Trương Phong Dương rút ra, Trương Phong Dương ôm lấy Tôn Ngữ, tiếp tục lôi Tôn Ngữ đến bên bồn cầu, hung hăng đè phía trên cái bụng nhỏ của Tôn Ngữ, sau đó lại ôm Tôn Ngữ lên trên bồn cầu, hướng về phía bồn cầu vặn bung hai chân Tôn Ngữ ra…

Tôn Ngữ rốt cuộc nhịn không được trọc vật (=sản phẩm ô uế) trong cơ thể theo dòng nước bị ào ào bài trừ ra… Tôn Ngữ chỉ cảm thấy khuất nhục vạn phần.

“Để cho ta an bài sạch sẽ, không thể lưu lại một tý gì đó của bên ngoài!”

“Còn làm gì nữa!” Trương Phong Dương không vui hỏi

“Tiêu Mặc còn hôn ta…”

“Ngươi thật dơ bẩn, ta muốn hảo hảo gột rửa cho ngươi!” Trương Phong Dương hung hăng cho Tôn Ngữ một cái tát, cầm vòi phun, ngay cả nước ấm cũng không bật trực tiếp dùng nước lạnh cho Tôn Ngữ quay người về phía sau, cầm bàn chải lông thật to cứng rắn ở trên người nhẵn nhụi của Tôn Ngữ hung hăng chà xát, Tôn Ngữ trên người đều bị chà rách da. Tôn Ngữ bị lạnh cóng tới run run, chật vật cuộn mình vào một chỗ.

Không lâu sau Trương Phong Dương cảm thấy hoàn toàn sạch sẽ, thì một tay, đem Tôn Ngữ dắt đi, Tôn Ngữ cảm thấy thân thể của chính mình quyết liệt bị lôi hướng phòng ngủ, sau đó thân thể Trương Phong Dương hung hăng đè về phía mình…

About these ads

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK