Trương Phong Dương thật sự rất yêu Tôn Ngữ, cũng muốn Tôn Ngữ đáp lại tình yêu của mình, làm cho Tôn Ngữ yêu mình, nhưng mà như thế nào đều thấy việc này thật khó khăn, có lẽ mình phải nghĩ lại, mình phải làm như thế nào, phải đối xử với người nam nhân khiến cho mình trở nên không bình thường này như thế nào…
“Cẩn thận…” Trương Cuồng đẩy Tiêu Mặc ra, làm cho Tiêu Mặc chạy nhanh đến chiếc xe có rèm che màu đen, nhưng mà hắn vẫn bị trầy da ở mặt, chân cũng bị trật khớp, Trương Cuồng đỡ Tiêu Mặc khập khiễng đi vào trong nhà mình, cẩn thận rửa sạch vết thương cho Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc hiện tại ngay cả nhà mình cũng không thể ở, chỉ có thể ở tại nhà của Trương Cuồng, mấy ngày trước, nhà của hắn chẳng biết tại sao lại bị cháy, phòng ở cùng tất cả đồ đạc bên trong cháy sạch, may mắn Tiêu Mặc đi ra ngoài, bằng không nhất định sẽ táng (=chết) thân trong biển lửa.
Tiêu Mặc gần đây năm lần bảy lượt xuất môn đều gặp tai họa, ví dụ như chạy nhanh qua đường tý nữa bị xe đâm chết hắn, thậm chí còn bị ám sát…
Tiêu Mặc biết đây là Trương Phong Dương cảnh cáo và uy hiếp mình, khiến mình buông tha cho Tôn Ngữ, nhưng Tiêu Mặc hắn quyết định làm cái gì thì nhất định phải làm cho bằng được, hắn mấy ngày nay luôn luôn đứng canh tại cửa nhà Trương Phong Dương, muốn tìm một cơ hội cứu Tôn Ngữ ra, rốt cục hắn đợi được Lưu mẫu quản gia nhà Trương Phong Dương, hắn vốn nghĩ rằng Lưu mẫu sẽ không nhìn mình, thậm chí còn đuổi mình đi, nhưng mà bà lại nói bà muốn giúp mình cứu Tôn Ngữ ra, Tiêu Mặc nhờ Lưu mẫu mới biết được, Tôn Ngữ lại bị khóa lại, bị Trương Phong Dương ngược đãi đánh đập cùng nuôi nhốt, hắn cũng biết, mình đúng là kẻ không biết tự lượng sức, nhưng hắn không muốn nhìn thấy người mình yêu chịu ngược đãi như vậy, hắn chính là đơn thuần muốn Tôn Ngữ được sống hạnh phúc, muốn nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc vô ưu vô lo của Tôn Ngữ…
“Tiểu Mặc Mặc, về sau không được đi ra ngoài một mình, như thế không an toàn!” Trương Cuồng đau lòng mát xa chân cho Tiêu Mặc.
“Cũng không nên chọc giận Trương Phong Dương, Trương Phong Dương ở C thành hắc đạo bạch đạo đều là đại nhân vật một tay che trời, không ai có thể lay động địa vị của hắn, ta cũng không có cách nào đối phó được với hắn, nếu như ta không phái người đi bảo hộ ngươi mỗi ngày, ngươi sẽ bị cái tên hung tàn kia giết chết nha!”
“Ta cũng không muốn dây dưa với hắn, ta chỉ muốn bảo hộ người ta muốn bảo hộ mà thôi, nghe Lưu mẫu nói mấy ngày nữa Trương Phong Dương sẽ đi Châu Âu để bàn chuyện làm ăn, Trương Cuồng hiện tại ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?” Tiêu Mặc quật cường nói.
“Ân! Nhanh, chờ Trương Phong Dương đi, chúng ta sẽ cứu Tôn Ngữ ra, rồi ta sẽ đưa hắn cùng đứa nhỏ của hắn đi khỏi C thành tới F thành, ta có một ngôi nhà ở nơi đó có thể cho hắn trốn tạm ở đó một thời gian, có ta ở đây, Trương Phong Dương cũng không dám làm gì đâu…”Trương Cuồng trong lòng đã có dự tính, nhìn Tiêu Mặc.
Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn Trương Cuồng, cảm thấy bộ dạng bây giờ của Trương Cuồng thực sự rất đáng yêu, hắn lập tức hôn gương mặt của Trương Cuồng, sau đó cúi đầu không dám nhìn Trương Cuồng, gương mặt có chút ửng đỏ, Trương Cuồng mừng rỡ như điên cảm thấy sự vất vả của mấy ngày nay đúng là không uổng phí.
Trương Cuồng cúi đầu hôn Tiêu Mặc thật sâu, hắn đem đôi xinh đẹp tựa như cánh hoa của Tiêu Mặc, tất cả đều ngậm vào trong miệng dịu dàng hôn, tinh tế hút lấy đầu lưỡi mềm mại của Tiêu Mặc, đây là lần đầu tiên Trương Cuồng hôn Tiêu Mặc, hắn thấy tựa như mình đang hôn một đóa hoa xinh đẹp, mỹ vị của đóa hoa dường như đang thấm vào ruột gan hắn…
Trương Cuồng cảm thấy hôn nghiện, tựa như con chó nhỏ đem mặt Tiêu Mặc toàn bộ đều hôn một lần, vươn đầu lưỡi liếm liếm lỗ tai Tiêu Mặc, nghiêng đầu, gặm chiếc cổ trắng nõn của Tiêu Mặc, quay mặt tựa vào bả vai Tiêu Mặc, ôm lấy Tiêu Mặc, Trương Cuồng thấy tất cả những thứ này đều thuộc về hắn…
Tiêu Mặc bị Trương Cuồng đặt ở dưới thân, Trương Cuồng vuốt ve Tiêu Mặc giống như đang kiểm tra hàng hóa của mình vậy.
“Nặng quá!”Tiêu Mặc bị Trương Cuồng đè thở không được nên tức giận, cũng khó trách Trương Cuồng cao 1m88 đè Tiêu Mặc chỉ có cao1m75 đến chết khiếp.
“Như vậy ngươi đè ta đi!” Trương Cuồng làm cho Tiêu Mặc xoay người, đặt Tiêu Mặc lên trên người mình, Tiêu Mặc giống như con gấu bông mềm mại được đặt lên người Trương Cuồng, Tiêu Mặc cảm thấy thực sự thoải mái.
Tiêu Mặc nhìn Trương Cuồng ở dưới thân, cảm thấy người này toàn thân tản ra mùi khói nhàn nhạt, nhìn bề ngoài Trương Cuồng trông gian tà giống hệt một lão lưu manh, nhưng hắn lại có một loại mỹ cảm hỗn độn trong gió!
“Ngươi vẫn thích ta sao? Hiện tại ta là một kẻ nghèo hàn, giờ chỉ có thể để ngươi nuôi ta “
“Ta thích nuôi tiểu Mặc Mặc của ta! Ta yêu ngươi!” Trương Cuồng sờ cái mông mượt mà của Tiêu Mặc, cảm thấy cùng là nam nhân, tại sao Tiêu Mặc có thể đẹp trai như vậy nha, khiến cho người ta tim đập thình thịch.(thố thố: mặc mặc = mực mực…*chẹp chẹp* thèm ăn mực khô quá!)
“Ngươi là đứa ngốc sao? Ta kỳ thật cũng không biết mình có thích ngươi hay không, ta giống như là vẫn thích Tôn Ngữ!”Tiêu Mặc không nói rõ được tình cảm phức tạp của mình lúc này.
“Ta sẽ làm đứa ngốc của một mình tiểu Mặc Mặc, ta nguyện ý chờ ngươi yêu ta, ngươi không phải nói thích một người chính là, thích người này, bất kể hắn là người như thế nào,vô luận hắn có yêu ta hay không, chỉ cần ta thương hắn là được rồi!” Trương Cuồng ngây ngốc cười,
” Trương Cuồng, cám ơn ngươi giúp ta cứu Tôn Ngữ!”Tiêu Mặc ôm lấy Trương Cuồng lúc này nhìn hắn trông tựa như một con gấu bông lớn.
‘Chỉ cần việc mà tiểu Mặc Mặc muốn làm, ta đều có thể làm cho tiểu Mặc Mặc! Trương Cuồng vui vẻ ở trên người Tiêu Mặc cọ cọ, hiện tại biết làm việc vì người mình thích là một sự tình vô cùng hạnh phúc, biết U Vương vì cái gì lại đốt lửa khiến Chư Hầu diễn trò để trêu chọc phi tử của mình cười khuynh thành, nhìn người mình thích vui vẻ mình cũng vui vẻ, Trương Cuồng ước gì Tôn Ngữ vĩnh viễn biến mất ở trước mắt Tiêu Mặc, hắn vốn không muốn xen vào chuyện này, nhưng hắn thích Tiêu Mặc, chỉ cần là việc mà Tiêu Mặc muốn làm hắn sẽ làm tất cả…
Lưu mẫu thừa dịp Trương Phong Dương không ở nhà, đỡ Tôn Ngữ dậy, đem y phục của mình cho Tôn Ngữ mặc vào, bà muốn lấy quần áo của Tôn Ngữ cho hắn mặc, lại phát hiện Trương Phong Dương đã ném đi toàn bộ quần áo của Tôn Ngữ, bà cũng không dám lấy quần áo của Trương Phong Dương cho Tôn Ngữ, chỉ có thể đem y phục của mình cho Tôn Ngữ mặc vào, dìu Tôn Ngữ lên trên ghế ngồi…
“Tôn tiên sinh!”
“Cám ơn ngươi Lưu mẫu, không cần gọi ta là tiên sinh, gọi ta Tôn Ngữ đi “
“Cho ngươi “Lưu mẫu nhét cho Tôn Ngữ một cái phong thư.
“Này là có ý gì?” Nhìn vẻ mặt hiền lành của lão phụ nhân, nghi hoặc mở ra lá thư này ra, thấy được bút ký quen thuộc của Tiêu Mặc “Đại thúc, là ta Tiêu Mặc, ta vẫn nghĩ biện pháp cứu ngươi ra, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra, đại thúc, tuy rằng ngươi không thích ta,ta vẫn muốn nói với ngươi, ta yêu ngươi! Lưu mẫu là một người có thể tin được, chúng ta đang nghĩ biện pháp, ngươi yên tâm ngươi nhất định sẽ đi khỏi nhà giam này…’’
Tôn Ngữ cảm thấy thật hạnh phúc, ít nhất Tiêu Mặc không có bỏ rơi mình, hiện tại còn giúp mình, nhưng Tiêu Mặc thật là ngu ngốc, mình sẽ không đem lại hạnh phúc cho hắn, nên hắn không cần phải đối xử tốt với mình như thế, mình không đáng để hắn làm vậy.
“Ngươi muốn chạy trốn không?”
“Muốn, nhưng mà” tuy rằng biết Tiêu Mặc nói là mình nên tin Lưu mẫu, nhưng trong lòng hắn có chút sợ hãi lão phụ nhân hiền lành này, mình cùng bà không có gian tình gì, bà không phải là lão quản gia tri kỷ của Trương Phong Dương ư, bà vì sao lại giúp ta?
Lưu mẫu nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Tôn Ngữ, cầm lấy tay Tôn Ngữ nói” Tin tưởng ta, ta thật tâm muốn giúp ngươi!”
Tôn Ngữ nhìn đôi mắt chân thành của bà, gật gật đầu, nội tâm cảm thấy phải tin tưởng phụ nhân hiền lành này
“Phong thư này đưa cho ta mau! Ta hủy nó bằng không bị phát hiện thì xong rồi!” Lưu mẫu giật lấy lá thư, xé nát “Tôn Ngữ nhìn cái mảnh giấy nhỏ kia từng chút, từng chút một cảm thấy mình có hy vọng, mình muốn dẫn đứa nhỏ đi khỏi nơi này, Tôn Ngữ nhìn cái bụng to, nghĩ chờ mình ra ngoài nhất định phải đem tiểu quái vật trong bụng xóa sạch (=phá thai đó ạ), không ai lại có thể cam tâm tình nguyện vì tên biến thái xâm phạm mình mà sinh đứa nhỏ cho hắn, Tôn Ngữ vĩnh viễn sẽ không nhận tiểu yêu quái ở trong bụng là con của mình.(thố thố:ta ghi nhớ câu này…hắc hắc)
“Nhưng mà! Trương Phong Dương nhìn chăm chú từng bước từng bước, ta thật sự có thể chạy đi trước ngày sinh sao?”
“Ta cùng Tiêu Mặc có chủ ý là mấy ngày này ngươi nhất định phải làm cho Trương Phong Dương tin tưởng ngươi, cởi thiết liên trên cổ ngươi ra, mấy ngày nữa Trương Phong Dương xuất ngoại để bàn chuyện làm ăn, không ở trong nước, lợi dụng cái khe hở này, ngươi mang theo đứa nhỏ đi khỏi C thành, ngày đó, chúng ta sẽ chia làm hai đường; Tiêu Mặc sẽ lặng lẽ cứu hài tử của ngươi ra, mà ngươi thì thay quần áo của ta, giả làm người hầu ra ngoài mua thức ăn, thừa dịp chuồn ra, ngươi chạy trốn tới bờ biển trước, Tiêu Mặc sẽ ở đó chờ ngươi, sau đó ngươi mang theo đứa nhỏ mai danh ẩn tích, rời xa nơi này..’’ Lưu mẫu kiên định nói.
Tôn Ngữ tràn ngập hy vọng nhìn Lưu mẫu, cảm thấy ông trời thật sự bắt đầu chiếu cố mình, cho mình một cơ hội rời khỏi ác ma này…
Trương Phong Dương đi vào phòng ngủ, Tôn Ngữ trần như nhộng, thống khổ nhìn Trương Phong Dương, hắn thực sự sợ Trương Phong Dương, nhưng hắn muốn chạy trốn, hắn muốn tự do, chỉ có thể lấy lòng hắn, làm cho Trương Phong Dương vui, tin tưởng mình, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trương Phong Dương nở nụ cười, cười sáng lạn như vậy, cười ngọt ngào như vậy, trên gương mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền, cố lấy dũng khí chủ động ôm lấy Trương Phong Dương, quay mặt dán tại ***g ngực rộng lớn của Trương Phong Dương dịu dàng tựa như tiểu bạch thỏ giống nhau nói; “Chồng, ngươi tan ca về nhà rồi à!”(thố thố:……@[email protected] chồng…..a…..)
Trương Phong Dương thấy mình như đang nằm mơ vậy, nếu dùng tánh mạng của mình đi đổi lấy nụ cười này của hắn, mình cũng đổi…
About these ads