• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tammie

Beta: Patee

Ăn xong buổi sáng rồi đưa Tiểu Vũ đi nhà trẻ, trên người Chu Tiểu Tường vẫn còn mặc bộ đồ ngày hôm qua nên cảm thấy rất khó chịu, đang lúc rối rắm, Tiêu Bùi Trạch đã nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi đưa em về thay đồ.”

Chu Tiểu Tường quay sang nhìn hắn, há hốc miệng không biết nói gì cho phải, cuối cùng dời mắt đi gật gật đầu: “Cám ơn!”

“À mà bạn em có ở nhà hay không?”

“A, đúng rồi!” Chu Tiểu Tường vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Nhạc, nghe Từ Nhạc bảo y còn chưa đi, liền bảo y ở nhà chờ một chút, cậu lập tức về liền.

Đến cửa khu tiểu khu, Chu Tiểu Tường vốn đang định nói chút nữa mình đi xe buýt là được rồi, nhưng lại thấy Tiêu Bùi Trạch đã xuống xe muốn đi theo. Sửng sốt một chút không nói gì, gãi đầu cùng hắn tiến vào tiểu khu.

Từ Nhạc mở cửa, anh mắt đảo qua đảo lại nhìn người đứng đằng sau cậu, nhất thời ánh mắt trừng thẳng, đứng đực như cọc gỗ ở cửa nhà một lúc lâu, sau đó lấy tay kéo Chu Tiểu Tường lại ôm lấy bờ vai cậu, nhìn cậu cười híp mắt: “Cục cưng, em về rồi đấy à?”

Chu Tiểu Tường: “A?”

Từ Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đầu gối lẳng lẳng mà cụng cụng vào đùi của cậu một chút: “Em yêu, em về rồi? Vị tiên sinh này là ai vậy?”

Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch co rút.

Chu Tiểu Tường nhìn y đầy lo lắng: “Nhạc Nhạc?”

“Hửm?” Từ Nhạc dịu dàng nhìn cậu, sau đó lập tức quay sang nhìn Tiêu Bùi Trạch: “Cám ơn anh đã đưa bạn trai tôi về!”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày: “Bạn trai?”

Từ Nhạc khiêu khích mà hất cằm về phía hắn: “Anh đang theo đuổi bạn trai của tôi? Em ấy là hoa đã có chủ, anh không nhìn thấy sao?”

Tiêu Bùi Trạch nghẹn cười mà nhìn về phía Chu Tiểu Tường: “Không phải em nói em không thích đàn ông à?”

Rốt cuộc đầu óc Chu Tiểu Tường cũng trở nên rõ ràng, một đầu hắc tuyến nhìn Từ Nhạc.

Từ Nhạc quay đầu sang trừng cậu: “Em nói như vậy?”

Chu Tiểu Tường gật gật đầu.

Từ Nhạc lại tiếp tục cười dịu dàng: “Biết là em sẽ dùng cách này từ chối người khác mà, thật ngoan!”

Chu Tiểu Tường yên lặng nhìn y trong chốc lát: “Thân ái, em là trở về thay quần áo.”

“Hôn anh một cái, anh giúp em đi lấy!”

Chu Tiểu Tường: “...”

Từ Nhạc đột nhiên ôm lấy cậu hôn lên trán cậu một cái, thấy mắt cậu sắp phun ra lửa đến nơi liền vội vàng “rầm” một tiếng sập cửa lại.

Chu Tiểu Tường bị tiếng đóng cửa của y làm sững một lát, sau đó lấy lại tinh thần mà đưa tay lên trán bắt đầu hung hăng chà sát: “Fuck! Đây là kế hoạch tốt đẹp của cậu à?”

Từ Nhạc xoay người làm bộ muốn nôn mửa: “Đừng ghét bỏ tớ, tớ hy sinh nhiều như vậy mà.”

“IQ của cậu cao lên một chút có được không? Cậu bị đần à?” Chu Tiểu Tường vừa bực mình vừa buồn cười, vẻ mặt ghét bỏ mà lau trán hai ba cái, xoay người đi vào phòng.

Từ Nhạc theo vào, vẻ mặt đau khổ: “Tớ chưa hề ghét bỏ cậu, vậy mà cậu thế mà lại ghét bỏ tớ? Tớ thấy, lần trước lúc hắn hôn cậu, cậu cũng chưa từng chán ghét như vậy! Thật xót xa!”

Động tác thay quần áo của Chu Tiểu Tường dừng lại, sự thân mật ngắn ngủi đêm hôm qua đột nhiên lóe lên trong đầu, hô hấp nhất thời có chút không khống chế được mà trở nên hỗn loạn, thả lỏng tinh thần nhanh chóng thay quần áo rồi cầm chìa khóa trên bàn đi ra khỏi phòng: “Tớ đi làm đây.”

Từ Nhạc ở đằng sau gào to: “Thật là vô tình! Hôn một cái rồi đi!”

“Fuck! Hết chịu nổi mà!” Chu Tiểu Tường Chu Tiểu Tường quay đầu đạp y một đạp, thấy y giống như khỉ né tới trốn lui, liền bật cười rộ lên: “Thần kinh!”

Tiêu Bùi Trạch bị ăn một chén chè bế môn (đóng cửa) một cách khó hiểu, vừa bực mình lại vừa buồn cười, bèn xoay người đi đến bên thang máy đợi trong chốc lát, vừa thấy Chu Tiểu Tường mở cửa đi ra, khóe miệng cong lên nhìn cậu cười âm hiểm.

Chu Tiểu Tường bị nhìn mà da đầu run lên, không ừ hử một tiếng mà đi qua nhấn nút thanh máy, một đường trầm mặc mà cùng hắn đi ra ngoài rồi ngồi vài phút trong xe, tầm mắt cậu khẽ nhìn sang bên cạnh một chút, cảm thấy cả người không được tự nhiên liền vội vàng xoay đầu ra phía cửa kính, nhìn cửa kính lên tiếng: “Cảm ơn!”

Tiêu Bùi Trạch không vội vã cho xe chạy, mà nhoài người về phía cậu, xoay mặt cậu lại: “Em cảm ơn ai đó?”

“Hả? Anh đó!”

“Thế em nhìn đi đâu vậy?”

Chu Tiểu Tường ho nhẹ một tiếng rồi lại dời mắt đi chỗ khác.

Tiêu Bùi Trạch đưa tay lên chùi chùi trán cậu: “Bạn em đối với em thật tốt.”

Chu Tiểu Tường miễn cưỡng gật đầu: “...Thật xấu hổ.”

Trong mắt Tiêu Bùi Trạch mang theo ý cười, nhìn cậu một lúc rồi cúi người khẽ chạm lên khóe môi của cậu một cái.

Hô hấp Chu Tiểu Tường ngưng đọng, đưa mắt nhìn hắn, chớp mắt mấy cái lại vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa kính.

Tiêu Bùi Trạch ngồi ngay ngắn trở lại rồi bắt đầu lái xe, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Tôi chờ ngày em suy nghĩ thông suốt.”

Ánh mắt Chu Tiểu Tường run lên, cảnh phố xá trong tầm mắt đột nhiên trở nên hư ảo, tiếng tim đập nặng nề trở nên rõ ràng, thật sau cậu mới đáp lời: “Không công bằng.”

“Hửm?” Tiêu Bùi Trạch nghiêng đầu nhìn cậu.

“Anh ngày nào cũng lắc lư trước mặt tôi, tôi nghĩ thế nào đây?”

Đáy mắt Tiêu Bùi Trạch hiện lên ý cười: “Ý em là tôi ảnh hưởng đến quyết định của em?”

“Quyết... quyết định cái gì?”

Tiêu Bùi Trạch khẽ thở dài: “Tôi sẽ cho em không gian và thời gian để suy nghĩ kĩ càng.”

“Suy nghĩ cái gì?”

Tiêu Bùi Trạch đỗ xe bên vệ đường, dựa lưng vào ghế ngồi nghiêng đầu nhìn cậu: “Em lại còn giả ngốc.”

Chu Tiểu Tường ánh mắt lơ mơ: “Anh đang nói gì vậy?”

Tiêu Bùi Trạch đưa tay nhéo cằm cậu, con ngươi tối đen, gắt gao đem cậu khóa chặt lại: “Suy nghĩ một chút, cùng tôi một chỗ.”

Trong lòng Chu Tiểu Tường nổi trống, thất thần nhìn hắn hồi lâu, cậu gạt tay hắn ra, mi mắt rũ xuống gượng gạo nói: “Lái xe đi, trễ giờ rồi.”

Tiêu Bùi Trạch thuận lời mà ngồi trở lại một lần nữa khởi động xe, cười cười: “Bây giờ em không cần trả lời tôi.”

Đầu óc Chu Tiểu Tường xoay mòng mòng, buồn bực mà ngẩng đầu rống lên với hắn: “Sao anh lại tự kỷ đến thế, ai thèm đáp ứng cái chuyện này của anh chứ?”

Tiêu Bùi Trạch học cậu giả ngốc: “Chuyện gì?”

Chu Tiểu Tường sửng sốt, trợn trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn nhìn mình khó hiểu, đột nhiên muốn bật cười, ráng nhịn quay đầu ra phía cửa kính: “Fack!”

Đến công ty, đi tới nước lấy ly nước rồi, vừa mới vào văn phòng ngồi xuống, Vương “mập” đã lết ghế lại, huých huých cánh tay cậu: “Ôi? Hồi sáng thấy cậu ngồi xe Tiêu tổng tới, quan hệ giữa hai người tốt lên lúc nào vậy?”

Chu Tiểu Tường sững người, có một sự chột dạ nhẹ, cúi đầu ấn nút nguồn máy tính: “Tiện đường thôi.”

“Tiêu tổng ở trên lầu làm sao tiện đường với cậu được?”

Chu Tiểu Tường bật máy tính lên nhanh chóng ổn định tinh thần: “Tôi làm sao biết? Dù sao cũng là gặp nhau trên đường.”

Vương “mập” chậc một tiếng, xúc động nói: “Tên Tiêu tổng kia khiết phích rất nghiêm trọng, Tiểu Tường tử nhà cậu lúc mới tới cậu ta còn ghê tởm thành như vậy, thế mà bây giờ lại còn có thể cho cậu đi nhờ xe, cậu thiệt là trâu nha!”

Chu Tiểu Tường cầm lấy một xấp bản vẽ đập lên đầu gã: “Tôi ghê tởm chỗ nào? Tôi đây đẹp trai sáng láng, con mắt nào của anh thấy tôi ghê tởm?”

Vương “mập” híp mắt hầm hừ nhìn cậu: “Cậu bây chờ dù có đẹp trai sáng láng cũng không rửa được vết đen lịch sử chấn động giang hồ lúc trước!”

Chu Tiểu Tường đem bút trong tay ngậm vào miệng, vươn hai tay ra vỗ vỗ lên vai gã: “Anh mập à, anh đây là ghen tị trắng trợn nha~!” Nói xong liền búng tay lên trán gã một cái, ngồi trở lại mà thảnh thơi uống nước.

“Hứ! Ghen tị với cậu? Cậu coi được lắm! Anh béo đây sớm muộn gì cũng có một ngày có thể tu luyện ra body cực phẩm đẹp chết hết nam già nữ trẻ toàn công ty!”

“Phốc...” Chu Tiểu Tường nhịn không đặng liền phun một ngụm nước lên bàn, nhanh chóng rút khăn giấy ra lau, đang lau lau tự dưng trong đầu lại đột nhiên xông ra bộ dáng Tiêu Bùi Trạch quấn khăn tắm đánh răng trong phòng vệ sinh lúc sáng, động tác ngưng lại, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, buồn bực mà vỗ vỗ lên đầu mình.

Vương “mập” quay đầu nhìn cậu khó hiểu: “Anh muốn tu luyện dáng người mà chú mày tức khí đến đến vậy?”

Chu Tiểu Tường gật gật đầu: “Đúng thế! Tức muốn chết rồi!” Nói xong liền đem giấy trong tay vo tròn ném đi, đầu óc trì trệ hồi lâu mới bắt đầu làm việc.

Mấy ngày tiếp theo, việc phụ trách diễn đàn tuyến du lịch thực nghiệm của Chu Tiểu Tường kết thúc.

Đây là hạng mục liên kết với internet, nói dễ không dễ, nói khó cũng không có, không cần mối quan hệ phức tạp giữa người và người, mấu chốt là để cho các thành viên trong đội phát huy tốt nhất năng lực của mình, phân công hợp tác, bởi vậy rất thích hợp với những đứa trẩu tre mới lao vào xã hội khiêu chiến như cậu.

Chu Tiểu Tường giống như thấy được ánh sáng thắng lợi, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, vừa dịp thời gian gần đây Tiêu Bùi Trạch đi nơi khác, không rảnh bám lấy cậu, cậu cũng liền giống như đà điểu, đem một số vấn đề quăng ra sau đầu, từng ngày từng ngày trôi qua.

Tới gần ngày đi du lịch, chủ quản bộ phận đột nhiên gửi mail tới, nói sửa lại tuyến du lịch, lúc trước định đi hẻm núi lớn Chiết Tây, bây giờ đổi lại thành (làng cổ) Tây Đệ - Hoành Thôn, có một số người đã đi rồi đồng thanh khóc thét: Tại sao lại thay đổi chứ? Tại sao?

Phía chủ quản không đứng ra giải thích, cũng không ai dám thật sự chạy đi hỏi, Chu Tiểu Tường dù sao chỗ nào cũng chưa từng đến, đương nhiên không hề hấn gì, bất quá vẫn không kìm được mà tham lam nghĩ ngợi: Nếu như đem kinh phí chuyển vào thẻ để chúng ta tự thân đi du lịch thì tốt biết chừng nào? Ông đây tự đi thì đến bao nhiêu nơi a!

Vương “mập” cười nhạo: Tự mình đi? Chú mày nằm mơ! Đây là việc mà công ty gọi là bồi dưỡng tình cảm tập thể, là để đoàn kết tập thể của chúng ta, đương nhiên là cả tập thể phải cùng nhau hành động! Kinh phí kia chuyển vào thẻ thì còn gọi là kinh phí sao? Đó gọi là tiền lương!

“Rồi rồi...” Chu Tiểu Tường sốt ruột phất phất tay: “Tôi muốn tưởng tượng chút không được sao?”

Trước khi đi một ngày, Chu Tiểu Tường bồng Tiểu Vũ ra ngoài mua một ít đồ dự bị, trước khi đi ngủ cậu tung tung Tiểu Vũ lên cao hai cái, chọc cho nó cười đến vui vẻ, rồi sờ sờ đầu thằng bé: “Chờ anh để giành được nửa năm tiền lương anh sẽ mang em đi chơi! Anh không đi với đoàn, tự mình đi du lịch!”

Tiểu Vũ nghe được cái hiểu cái không, nhưng dù sao cũng biết chắc là đi chơi, liền lớn giọng duỗi chân lên người cậu: “Được ~! Đi chơi! Đi chơi!”

Lúc này điện thoại trên bàn reo lên, Tiểu Vũ vừa nghe thấy thì giọng càng lớn hơn: “Anh đẹp trai! Anh đẹp trai!”

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Bùi Trạch từ sáng đến tối đều gọi điện thoại tới, Tiểu Vũ bị huấn luyện thành phản xạ có điều kiện.

“Ai yo tổ tổng của tôi ơi!” Chu Tiểu Tường đau đầu không thôi, một tay nhét thằng bé vào trong chăn, một tay cầm điện thoại lên ấn nút nghe: “Tiêu tổng.”

Tiểu Vũ lăn người ra khỏi ổ chăn bò bò lên người cậu, mở to mắt nhìn điện thoại.

Tiêu Bùi Trạch đối với cái từ xưng hô này của cậu thực bất đắc dĩ, nhưng cũng biết là không thể làm gắt lên được, đành phải thở dài một hơi day day ấn đường, thấp giọng nói: “Ngày mai trời trở lạnh, mặc nhiều một chút.”

Chu Tiểu Tường sửng sốt, đưa tay vuốt tóc Tiểu Vũ: “Ừ.”

Sau khi ừ xong lại cảm thấy trạng thái của mình không đúng, khụ một tiếng rống với đầu dây bên kia: “Trời lạnh cũng không biết, ông đây đần tới vậy à?”

Tiêu Bùi Trạch nghe thấy giọng cậu đột nhiên để cao đến quãng tám, biết cậu lại xù lông, liền đưa điện thoại ra xa một chút, thấp giọng bật cười.

Tiếng cười trầm thấp đầy từ tính của hắn làm tim Chu Tiểu Tường đập nhanh hơn một chút, cậu ổn định hơi thở rồi nhanh chóng đưa điện thoại đến bên tai Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ nói với chú này hai ba câu, nói xong thì ngoan ngoãn đi ngủ.”

Tiểu Vũ lớn tiếng gọi: “Anh đẹp trai!”

Tiêu Bùi Trạch hướng dẫn từng bước: “Kêu anh là anh thôi.”

“Anh đẹp trai!”

Tiêu Bùi Trạch đỡ trán: “Tiểu Vũ kêu anh là “anh”, về sau anh ngày nào cũng mang em đi chơi.”

“Anh!”

Chu Tiểu Tường: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK