Beta: Patee
Gọi liên tục hai lần máy vẫn báo bận, Chu Tiểu Tường đưa tay chống trên máy sấy ngây người rồi lại gọi điện cho cô giáo nhà trẻ, nghe bên kia nói Tiểu Vũ đã được Tiêu Bùi Trạch đón về, bấy giờ mới yên lòng.
Xoay người liếc nhìn tấm gương, nhận thấy vẻ mặt mình hơi khó coi, vội vã bỏ điện thoại vào túi, đưa hai chà chà đến khi mặt nóng lên mới mạnh tay xoa hai lượt, rồi soi gương hài lòng.
Lúc trở về đại sảnh, ở giữa sân khấu có người hát, Chu Tiểu Tường ngân nga theo mấy tiếng, thấy tâm tình khôi phục không ít, lại tiếp tục ngân nga đi tới bàn của bọn họ ngồi xuống.
Người ngồi cùng bàn vừa thấy cậu tới, tất cả đều nhìn cậu cảm thán.
Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, khó hiểu nhìn bọn họ: “Sao vậy?”
Vẻ mặt Vương 'mập' đau khổ mà vỗ vỗ vai cậu: “Anh em, cậu đi không đúng lúc rồi, vừa quay rút thăm, rút trúng cậu!”
“Thật hay giả?” Chu Tiểu Tường ngờ vực nhìn gã: “Giải vừa quay là giải mấy?”
“Giải nhì.” Vương 'mập' giơ hiệu số hai với cậu.
“Iphone?” Khóe miệng Chu Tiểu Tường co giật: “Ông đây sống tới giờ cũng chưa được trúng lần nào! Ngay cả bàn chải đánh răng! Xin anh lúc gạt người đừng bày ra cái mặt đau khổ sống không bằng chết này được không?”
Vương 'mập' nhanh chóng chững mặt, thành thật nhìn cậu: “Thật đó, không tin cậu có thể hỏi bọn họ.” Nói xong liền đưa tay chỉ qua bên cạnh.
Đám người trong mâm đều hùa theo, bảo là hô tên cậu lần thứ ba mà vẫn chưa có người tới nhận thưởng, hơn nữa lại không cho đồng nghiệp nhận dùm, cuối cùng đành hủy giải.
Chu Tiểu Tường nghe bọn họ nói một mạch, càng nghe càng thấy thiệt, lúc đang chuẩn bị đi đến hậu trường hỏi một chút, đột nhiên nghe MC trên sân khấu nói: “Tiếp theo là giải nhì!”
Cả bàn im phăng phắc.
Vẻ mặt Chu Tiểu Tường cứng ngắc, mấy người đó đều cúi đầu cười rộ lên, Vương 'mập' ghé vào vai cậu cười đến quặn ruột: “Tiểu Tường Tử, cái mặt cậu kia rõ ràng là tin thiệt, ha ha ha ha.”
Chu Tiểu Tường lập tức tức giận, nắm tay bóp kêu rắc rắc, ráng chờ cho đến khi kết thúc phần rút thăm mới mau chóng đứng lên rót rượu cho bọn họ: “Nội nó một đám quỷ sứ! Phạt rượu! Tất cả uống hết cho tôi!”
Trên sân khấu còn đang biểu diễn tiết mục, bọn họ không dám làm ồn ào, chỉ là lén lút chọc qua ghẹo lại, người xô người đẩy, anh mời tôi uống, sôi nổi vô cùng.
Chu Tiểu Tường đùa giỡn với bọn họ, tâm tình buồn phiền lúc trước cũng tốt đẹp hơn, đùa xong thì trên khán đài đã có chút thú vị.
Sau nữa là một tiết mục, có bốn anh trai ăn mặt quần áo cổ quái đứng trên sân khấu, khua chiêng gõ trống mà biễu diễn Tam-câu-bán*, đoạn kịch ngắn nào cũng hài hước, toàn bộ người phía dưới đều bật cười. (1 loại hình thức biểu diễn kịch nói truyền thống của TQ có vần điệu và nội dung hài hước; nhóm diễn gồm bốn người, 3 người đầu tiên lần lượt mỗi người nói 1 câu, còn người cuối cùng chỉ nói nửa câu -> gọi là tam câu bán - ba câu
Chu Tiểu Tường không biết uống bao nhiêu rượu mà luôn cúi người cười, cười đến chảy nước mắt, cười đến mức quặn ruột, cuối cùng thật sự chịu không được, tiết mục vừa kết thúc liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Khi chạy vào toilet vẫn còn cười, chống tay trên bồn rửa nhịn cười một lát, cảm thấy vô cùng chóng mặt, cái bụng bên trong rục rịch, dần dần hết cười nổi, mày cau lại chỉ thấy cả người khó chịu, cuối cùng mở một buồng vệ sinh cách vách chạy tới nôn vào bồn cầu.
Nôn một lúc, cảm thấy như muốn nôn sạch lục phủ ngũ tạng, thong thả, lúc đứng dậy mới nhận thấy mình uống hơi nhiều, lúc nãy ngồi ở kia không cảm thấy, bây giờ đang ngồi chồm hổm mà đột nhiên đứng dậy, ngay tức khắc hoa mắt váng
Chu Tiểu Tường tự thầm mắng một tiếng, đưa tay vịn vào khung cửa rồi xoa xoa đầu, bấy giờ mới đi ra ngoài súc miệng, súc xong cảm thấy tình trạng mình hơi khó coi, có phần không muốn quay về đại sảnh. Hiện tại buổi liên hoan cũng gần kết thúc, cũng không có sắp xếp gì tiếp theo, cơm nước xong cùng lắm là ngồi nói đôi câu rồi lại quay về nhà.
Chu Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn mình trong gương, yên lặng tính toán, không bao lâu nữa sẽ đến tết, nhớ tới cảnh mình ôm Tiểu Vũ mướn phòng bên cạnh trường trải qua giao thừa, không khỏi ngẩn người, ngơ ngác hồi lâu rồi lại cười rộ lên, cảm thấy cả người có phần mệt mỏi, chân tay nhũn ra tuột xuống mặt đát.
Thân thể mới khuỵu được phân nửa, trên lưng đột nhiên cảm giác được lực kéo, sau đó liền bị người ôm vào trong lòng.
Chu Tiểu Tường ngơ ngác mở to mắt, đột nhiên thấy hai cái chân nho nhỏ hướng mặt mình thăm hỏi, sợ đến hai mắt đều trợn to, đợi khi kịp để ý thì mới thấy cái quần trên đôi chân này nhìn thật quen mắt.
Ngẩng đầu lên thấy Tiểu Vũ cong mắt cười với mình, sửng sốt mọt lát rồi quay đầu nhìn người đang ôm mình, há hốc miệng: “A?”
“Liên hoan mà em cũng uống say.” Tiêu Bùi Trạch buông tay ra, vỗ vỗ lên mặt cậu: “Say rồi?”
Chu Tiểu Tường ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu, nhưng nhìn vẻ mặt đã biết là say rồi.
Tiểu Vũ quẩy quẩy chân đưa tay qua, cũng học bộ dáng Tiêu Bùi Trạch, vỗ vỗ lên mặt cậu, híp mắt cười nói: “Anh hai uống say!”
Tiêu Bùi Trạch buồn cười lướt nhìn Chu Tiểu Tường rồi ôm vai cậu kéo ra ngoài: “Đi về.”
Lúc này bên trong đại sảnh còn chưa tan cuộc, trên hành lang cũng đụng phải mấy người phục vụ. Chu Tiểu Tường thuận buồm xuôi gió mà để Tiêu Bùi Trạch tha lên xe, mãi đến lúc xe chạy, năng lực cử động mới bắt đầu khôi phục, quay đầu nhìn hắn: “Sao anh không trả lời tin nhắn của tôi hả?”
“Bị lỡ, sau đó gọi lại cho em em cũng không nghe máy.” Tiêu Bùi Trạch lướt nhìn cái điện thoại cậu lấy ra, lại nói, “Không đánh tiếng với bọn họ sao?”
“À! Đúng rồi!” Chu Tiểu Tường vội vã tra danh bạ, nhìn chăm chằm màn hình cố sức phân biệt một lúc lâu, rồi gọi điện cho Vương 'mập', nhờ gã nói một tiếng, mình choáng đầu về trước.
Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu hỏi: “Sao uống nhiều đến
Chu Tiểu Tường tựa lưng vào ghế ngồi, cầm chân Tiểu Vũ vô thức nhéo nhéo: “Không chú ý nên uống nhiều thôi.”
Tiêu Bùi Trạch thấy hai mắt cậu hơi chăm chú, không giống bộ dáng say trước đây, nhíu nhíu mày, không nói nữa.
Lúc lái xe đến gara công ty, Chu Tiểu Tường đã ngủ khì, Tiểu Vũ thì hưng phấn hiếm thấy, một mình chơi xe tăng, chơi đến thích ý.
Tiêu Bùi Trạch thấy cậu ngủ ngon liền ôm Tiểu Vũ đi lên, để thằng bế ngồi trên ghế sa lông chơi đùa rồi lại xuống lầu mở cửa xe ôm Chu Tiểu Tường
Chu Tiểu Tường đang ngủ mơ mơ màng màng bị hắn ôm một cái, giật mình, nửa tỉnh nửa mê đưa tay lên ôm cổ hắn rồi lại ngủ tiếp.
Mắt Tiêu Bùi Trạch hiện lên ý cười, đi lên lầu vào cửa rồi đặt cậu lên giường, đắp kín mền rồi bắt đầu cởi giày cho cậu, sau khi mang giày đặt lại chỗ cửa, hắn lại ôm Tiểu Vũ đi rửa mặt.
Bận rộn một hồi đã đến gần nửa đêm, lúc Tiểu Vũ bò vào ổ chăn còn hôn chụt chụt lên mặt Chu Tiểu Tường, cậu bị thằng bé hôn tỉnh.
Tiêu Bùi Trạch đi tới cúi người hôn bên kia mặt của cậu một cái, cười hỏi: “Tỉnh rồi? Dậy rửa mặt
Chu Tiểu Tường mơ mơ màng màng nhìn hắn, trên mặt còn hồng hồng hơi rượu, lẩm bẩm: “Ông đây sinh ra không phải để cho người ta hôn.”
Nét cười của Tiêu Bùi Trạch càng đậm, trực tiếp vén chăn ôm cậu lên, ôm ra khỏi cửa phòng.
Chu Tiểu Tường bị hắn ôm choáng đầu, muốn hưởng thụ, cọ cọ trong ngực hắn thầm thì: “Thả tôi xuống, tôi cũng không phải phụ nữ!”
“Còn mắc cỡ sao? Thấy em uống say nên mới ôm thôi.” Vào đến phòng vệ sinh Tiêu Bùi Trạch thả cậu xuống, còn hôn trên cổ cậu một cái: “Không còn sớm, tắm một chút.”
Hai chân Chu Tiểu Tường vốn đã cảm thấy mềm nhũn, lại bị hắn hôn một cái, cả người lung lay, cầm bàn chải đánh răng cũng không cầm trúng, cầm hai ba lượt còn trật, phải để cho Tiêu Bùi Trạch lấy ra.
Tiêu Bùi Trạch bất đắc dĩ thở dài, kéo cậu dựa vào ngực mình, thay cậu lấy bàn chải, vừa đưa cho cậu vừa lơ đãng hỏi: “Bữa nay là liên hoan thường niên, còn xem biểu diễn nữa, rượu trên bàn cũng không nặng, sao em lại uống được tới say vậy?”
Chu Tiểu Tường cầm ly súc miệng làm động tác uống nước: “Thì cứ uống như vầy nè!” Nói xong liền quơ tay lấy bàn chải trong tay hắn, lấy nước bắt đầu đánh răng.
Tiêu Bùi Trạch đã sớm nhận thấy cậu không bình thường, chờ cậu đánh răng xong mới xoay người cậu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Cái gì mà sao vậy?” Chu Tiểu Tường giương mắt nhìn hắn: “Hôm nay anh bận cái gì? Gọi điện thoại mà không bắt máy.”
“Không bận gì, lúc em gọi cho tôi đúng lúc tôi đang nghe điện thoại.” Tiêu Bùi Trạch thấy cậu buồn ngủ liền đưa tay lên xoa xoa mặt cậu, nói thêm: “Nói là tết nay muốn tôi có thể về.”
Chu Tiểu Tường sửng sốt một chút, gật đầu: “Anh cũng phải về ăn tết ha...” Nói rồi đẩy hắn ra, chệnh choạng đi tới dưới vòi hoa sen bắt đầu cởi quần
Tiêu Bùi Trạch đi vào theo, giúp cậu đóng cửa: “Tôi không đồng ý, không về.”
Động tác tay Chu Tiểu Tường dừng một lát, lại tiếp tục: “Người có nhà thì không muốn về, tôi muốn về thì không có nhà.”
Tiêu Bùi Trạch nhìn gò má của cậu, thấp giọng hỏi: “Cả ngày nay em nghĩ chuyện này?”
“... Xem là vậy đi.” Chu Tiểu Tường gật đầu, tay đặt trên thắt lưng, giương mắt nhìn hắn: “Tôi muốn tắm, anh ra ngoài đi.”
Tiêu Bùi Trạch cười cười, ôm bả vai cậu: “Bữa trước đã nói muốn dẫn em với Tiểu Vũ đi chơi, em muốn đi đâu?”
“A?” Chu Tiểu Tường không bắt kịp tốc độ lảng chuyện của hắn.
“Lễ tết vừa lúc có kỳ nghỉ, chúng ta có thể đi chơi, có nơi nào em muốn đi không?”
Bây giờ tư duy Chu Tiểu Tường có chút chậm chạp, nhìn hắn nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn, ngây ngẩn cả người: “Anh đón tết với tôi?”
“Nói thừa, không với em thì với ai?” Tiêu Bùi Trạch cười cười cúi đầu gỡ thắt lưng cho cậu: “Chờ em tỉnh rượu rồi suy nghĩ thật kỹ.”
Chu Tiểu Tường nhìn hắn không chớp mắt, đột nhiên giật mình, cúi đầu nhìn thoáng động tác tay của hắn, nháy mắt khuôn mặt trở nên nóng bừng, vội vã đẩy hắn: “Đã nói anh ra ngoài đi! Tôi muốn
“Không phải bây giờ em không còn sức sao?” Tiêu Bùi Trạch nhếch miệng nhìn cậu: “Tôi giúp em tắm.”
“Không cần, tự tôi tắm.” Chu Tiểu Tường cố sức né tránh, đột nhiên quần bị kéo xuống, lòng bắt đầu kinh hoàng, nghểnh cổ rống: “Ai nói tôi không còn sức! Tôi khỏe như trâu!”
Tiêu Bùi Trạch nhịn cười cúi đầu ngậm môi Chu Tiểu Tường ngăn chặn giọng nói gắt gỏng của cậu rồi lập tức cạy khớp hàm cậu đi vào, không bá đạo như ngày trước, nụ hôn châm rãi triền miên, vừa hôn vừa cởi phần quần áo còn lại.
Chu Tiểu Tường thoáng cái đã bị hắn làm cho nhũn cả người, yếu ớt dựa vào bức tường sau lưng, lại bị cái tay khéo léo của hắn ôm lấy rồi tiếp tục cởi, không bao lâu, tất cả tế bào toàn thân đều bị đầu lưỡi trong miệng và ngón tay trên người khiêu khích đến sôi trào.
Tiêu Bùi Trạch buông ra nhìn cậu cười: “Khỏe như trâu gì chứ?”
Chu Tiểu Tường thấy thần nhìn hắn, lỗ tai liên tục vang ong ong, căn bản là không nghe được lời hắn nói, tia sáng tỏa ra từ chiếc đèn trên đỉnh đầu càng khiến đầu óc cậu thêm choáng váng.
Tiêu Bùi Trạch nhìn bộ dáng này của cậu, ánh mắt trở nên sâu thẳm, đưa mũi dán lên vành tai cậu, một đường lướt xuống cổ, nghe được hơi thở Chu Tiểu Tường trở nên dồn dập, lồng ngực căng lên, ở trên cổ cậu mút mạnh một cái, rồi đưa môi mình đến bên môi cậu khàn khàn nói: “Hôn tôi.”
Chu Tiểu Tường khẽ thở gấp, ma xui quỷ khiến nghe thấy hai chữ này liền đưa môi tới hôn một
Hô hấp Tiêu Bùi Trạch ứ đọng, trong lòng vui mừng như điên, vội vã cụng trán cậu hít sâu, giọng nói ấm ách: “Tiếp tục.”
Chu Tiểu Tường bị giọng nói của hắn kích thích, lại tiếp tục đưa môi lên, ngay sau đó liền bị hắn mạnh mẽ ôm chặt vào lòng.