• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tammie

Chu Tiểu Tường sống không bằng chết cam chịu trải qua ngày thứ Hai, lúc tan tầm không dám đi theo dòng người, sợ bị mấy cặp mắt đó nhìn chòng chọc thành cái nia, đành phải thu dọn đồ đạc, định chờ mọi người về gần hết mới về, dù sao cậu đã sớm nói qua với Tiêu Bùi Trạch, để một mình cậu đi đón Tiểu Vũ.

Vương 'mập' mò đến bộ kế hoạch, nhìn trái nhìn phải không thấy người, liền lắp bắp xông lại như mãnh hổ chụp mồi, nhoáng cái quỳ rạp xuống dưới chân cậu, vừa ôm chân cậu vừa gào lên: “Tiểu Tường Tử! không phải tôi đâu! Không phải tôi mà! Thật sự không phải tôi!”

Chu Tiểu Tường bị gã làm cho giật mình, bật ghế dựa, xém chút nữa ngã người ra sau, cậu cầm tay vịn, vẫn chưa hoàn hồn nhìn gã: “Anh làm gì

“Cậu phải tin anh! Tấm lòng Anh béo đây có nhật nguyệt soi sáng thiên địa chứng giám! Anh đây vô tội!” Vương 'mập' chùi khóe mắt không có một giọt nước, sắc mặt vô cùng thảm thiết bi ai.

Chu Tiểu Tường ngây ngốc mở to mắt nhìn gã mấy giây, đột nhiên hiểu ra, vai run lên, không kìm được mà cười ha hả: “Sao anh không đi diễn kịch đi?! Thật sự là phí của trời! Thật đáng xấu hổ!”

Vương 'mập' càng gào thảm hơn: “Tiểu Tường Tử! Cậu phải tin anh! Anh không diễn! Những lời này

Chu Tiểu Tường bị gã gào đến đau đầu, giãy đầu gối khỏi tay gã, đạp gã một đạp: “Biết rồi biết rồi, tôi chưa nói không tin.”

Vương 'mập' ngừng gào, vẻ mặt hớn hở hẳn lên: “Đúng là không uổng công anh béo đây thương

Chu Tiểu Tường dở khóc dở cười, đứng dậy dọn dẹp đồ trên bàn một chút, cầm lấy điện thoại di động và thẻ nhân viên: “Đi về đi về! Mệt muốn

Vương 'mập' bám theo cậu: “Tiểu Tường Tử, cậu

Chu Tiểu Tường đương nhiên biết gã là đang quan tâm mình, đành cười cười: “Tạm ổn, có chút không quen, cũng không có chuyện gì lớn.”

Vương 'mập' chép miệng một cái: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không chịu được lời đồn đãi.”

Sáng hôm nay hơn phân nửa công ty đều nghị luận ầm ĩ, chắc là đã truyền ra từ cuối tuần, qua một ngày làm việc, không có người nào trong công ty không biết, ngay cả bác trai căn tin, bác gái quét hành lang, anh trai phòng bảo vệ, từ trên xuống dưới, mọi ngõ ngách tầng lầu, ai cũng biết

Không cần cố gắng đi hỏi thăm cũng có thể đoán được, công ty cũng như một xã hội thu nhỏ, không phải mọi người đều có thể cảm thông đối với chuyện đồng tính luyến ái, thế nào cũng có người nói gì đó, những chuyện đồn nhảm là không thể

Huống chi thân phận bọn họ khá nhạy cảm, một là đại Boss, một là nhân viên nhỏ đã

được trọng dụng, người nào lòng dạ không phúc hậu thì mới có thể nói ra những lời vô cùng khó

Mặc dù bây giờ xã hội đnag thoáng dần với đồng tính luyến ái, thậm chí còn có tập đoàn hủ nữ, nhưng dù sao đó không phải đa số, ủng hộ -phản đối, hai phe đối lập, đa số mọi nhười cũng chỉ kinh ngạc một chút, nhưng sau đó cũng không để ý vì chuyện đó không liên quan đến mình.

Chu Tiểu Tường thật ra rất mong tất cả mọi người đều không để ý, nhưng mà hiện thực luôn cúi đầu trước mong muốn.

Quẹt thẻ ra khỏi cửa chờ thanh máy, Chu Tiểu Tường nhớ đến cảnh xung đột với Tiêu Bùi Trạch khi cậu vừa mới tới công ty, không nhịn được cười nói: “Tôi không sống vì người khác, cứ kệ bọn họ nói, để tôi làm quen mấy ngày là được rồi.”

“Nghĩ thoáng vậy mới tốt.” Vương 'mập' kính nể

“Tôi mà còn rối rắm thì đã không đến nước ngày hôm nay.” Chu Tiểu Tường thấy thang máy mở, vỗ vỗ vai gã: “Cảm ơn anh béo!”

“Không cần khách sáo!” Vương 'mập' theo cậu đi vào, nghĩ một lát lại nói: “Thật ra, không phải anh béo đây châm ngòi gì, thành thật mà nghĩ, chuyện này nếu như Tiêu tổng không bảo vệ cậu thì cũng không cũng thật không biết điều, dù sao anh ta là sếp lớn, còn cậu là nhân viên, người khác nhắc tới, lời khó nghe chắc đều đổ dồn về phía cậu, bị tổn thương cũng chỉ có cậu là nhiều nhất.”

Một lời sâu sắc nói hết ra, thang máy cũng đã đến nơi, Chu Tiểu Tường cười cười: “Còn có thể bảo vệ thế nào đây? Miệng lưỡi người đời đáng sợ, người ta hiểu hay không hiểu, nói gì cũng vô dụng, dù sao tôi không để ý, không sao cả.”

Vương 'mập' nhìn vẻ mặt “không sao cả” của cậu, rốt cuộc nhẹ lòng một chút, gã nhịn mãi rốt cuộc không nhịn nổi mà nhiều chuyện hỏi: “Được rồi, hai người các cậu, ai theo đuổi ai? Hay là hô một cái liền khắc nhập khắc nhập?”

Chu Tiểu Tường nghe gã hỏi đến chuyện này, tia cảm động nháy mắt tiêu tan thành mây khói, xém chút nữa tẩn cho hắn một đấm, cậu nửa cưởi nữa không nhìn gã.

Vương 'mập' xoa xoa cánh tay: “Mẹ ơi, ánh mắt này thật giống với Tiêu tổng, đúng là gần mực thì đen. Được rồi, là Tiêu tổng cưa cậu đúng không? Tôi đoán cho cậu mượn mười lá gan cậu cũng không dám cưa anh ta! Sao nhỉ, hai người đúng là một đôi trời sinh?”

“Không phải tôi.”

“Là Tiêu tổng?” Vương 'mập' như nghĩ ra điều gì mà gật đầu: “Trách không được, trách không được! Trách không được nhiều cô gái đẹp dâng tới như vậy mà anh ta cũng không muốn.”

Chu Tiểu Tường bị gã nhiều chuyện đến vô lực vịn tường: “Không biết nữa, chính anh ta cũng không

Vương 'mập' lặng lẽ nhìn cậu.

“Nhìn tôi như vậy làm gì? Không biết thật đó.”

Chu Tiểu Tường nói không thèm để ý thì tuyệt đối nói được làm được, hôm sau đi làm giống như không có chuyện gì. Ngay lúc đầu, cậu không tiếp nhận Tiêu Bùi Trạch là do không vượt qua được rào cản tâm lý kia, thật ra cho tới bây giờ cậu cũng không hề lo lắng đến cái nhìn của người khác, lúc tiếp nhận rồi thì càng không thèm để ý.

Tiêu Bùi Trạch lại không dễ nói chuyện như cậu, nhanh chóng để thư ký nhắn nhủ lại lời mình xuống cấp dưới: Mọi người cứ thoải mái bàn tán, chỉ có điều, không được ảnh hưởng đến công việc của mình và người khác, nếu như có ngày công việc bị ảnh hưởng, lập tức sa thải.

Tin tức truyền ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, tuy rằng Tiêu tổng không nói thẳng điều gì, nhưng thái độ lại nói lên một điều, ai muốn tiếp tục nói linh tinh, chắc chắc là đã chạm vào nòng súng, lỡ như ảnh hưởng đến tâm tình của Chu Tiểu Tường, thì tuyệt đối coi như là “ảnh hưởng đến công việc của người khác”, đây cũng là một con đường chết mà thôi?

Hai ngày qua đi, lời đồn thổi bị kìm lại không ít. Đến hai ngày cuối tuần, tin đồn cơ bản đã mai danh ẩn tích. Tuy nói là không có cách nào để ép buộc thay đổi cái nhìn của người khác, thế nhưng tốt xấu gì chuyện bên tai cũng đã yên lặng.

Ngày thường, khi làm việc, người dùng ánh mắt quái lạ nhìn qua đã trở nên rất ít, Chu Tiểu Tường liền cảm nhận được đầy đủ chỗ tốt khi có quan hệ địa vị trong xã hội hiện đại.

Tiêu Bùi Trạch

chuyện đi nước ngoài kết hôn, nhưng Chu Tiểu Tường lại thờ ơ từ chối: “Phiền quá, cứ để vậy đi, kết hôn rồi ly hôn, ai mà chú ý đến cái tờ giấy đó.”

Tiêu Bùi Trạch lập tức làm dáng, ôm cổ cậu hung hăn hôn một cái thật kêu: “Có phải em vô cùng tin tưởng chồng mình không? Yên tâm, chồng sẽ luôn yêu em!”

“Cút! Ông đây không phải phụ nữ, lo được lo mất như vậy làm gì! Ít ra vẻ cho tôi!”

Tiêu Bùi Trạch nghiêm túc: “Tôi lo được lo mất

Chu Tiểu Tường xù lông: “Còn giả bộ tôi giết anh! Trước đây có ai tự luyến được như anh, tưởng tôi

“...” Tiêu Bùi Trạch đối với những việc làm của mình ân hận không kể xiết.

Qua một mùa hè, mùi sơn, mùi đồ dùng gỗ trong căn hộ mới cũng dần dần tán đi hết, lúc đi vào không còn ngửi thấy mùi gì. Chu Tiểu Tường tuy rằng nôn nóng muốn dọn qua, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe Tiểu Vũ nên quyết định chờ một

Mùa thu khí trời mát mẻ, là mùa thích hợp nhất để làm thông thoáng phòng ở, mỗi ngày cậu đều mở cửa sổ đón gió, lầu trên lầu dưới bày đầy cây xanh với túi than*, tuy rằng trời thu ít mưa, nhưng ngày nào cậu cũng quan tâm đến dự báo thời tiết, lỡ như trở trời thì còn đúng lúc mà đóng cửa sổ lại, để tránh bị ẩm. (túi than này là để dùng khử mùi, hút ẩm không khí)

Mùa thu ở thành phố này rất ngắn, qua một tháng là lớp áo khoác bắt đầu dày hơn, Chu Tiểu Tường cuối cùng cũng hớn hở chào đón niềm vui chuyển

Bạn bè Tiêu Bùi Trạch rất ít, chỉ mời Cao Dục và bạn gái của y là Tô Dương, Chu Tiểu Tường tốt nghiệp xong đại học thì bạn bè đường ai nấy đi, cũng chỉ mới vừa đi làm, bạn bè được gọi là bạn thân ở trong thành phố này đại khái cũng chỉ có Từ Nhạc, cho nên liền mời Từ Nhạc và bạn gái Tôn Mai của y tới. Cậu còn muốn mời Vương 'mập', nhưng Vương 'mập' là đồng nghiệp ở công ty, vừa nhìn thấy Tiêu Bùi Trạch đã phát hoảng, không dám đồng ý.

Từ Nhạc vừa đến đã bắt đầu lên cơn, đặt bánh gato xuống bàn, ôm vai Chu Tiểu Tường trừng mắt nhìn với Tiêu Bùi Trạch mà gào lên: “Tôi nhường lại chồng cũ của mình cho anh, anh phải đối tốt với cậu ấy!”

Chu Tiểu Tường hóa đá dưới ánh nhìn trêu chọc của mọi người.

Tiêu Bùi Trạch nhịn cười gật đầu: “Không thành

Lúc đi đến phòng bếp lấy đồ ăn, điện thoại Chu Tiểu Tường đột nhiên vang lên, nhìn lướt qua Tiêu Bùi Trạch, cậu ấn nút nghe: “Vâng, chào bác!”

Tiêu Đình cười hỏi: “Chuyển tới nhà mới rồi?”

Chu Tiểu Tường cười gật đầu: “Vâng ạ, hôm nay mới chuyển, con mời bạn bè đến chung vui một

Tiêu Đình cười ha hả: “Tốt lắm, tốt lắm, cuối tuần có muốn về đây ăn bữa cơm không? Tiện tay chụp mấy tấm hình cho bác xem chút.”

Chu Tiểu Tường nghe thấy, sống mũi cay cay, thấy Tiêu Bùi Trạch vẻ mặt thờ ơ rửa ly, liền kéo kéo cánh tay hắn rồi nháy mắt, thấy hắn mím môi không biểu hiện gì, đành phải nhắm mắt nói: “Đi chứ ạ! Nhà mới giờ còn hơi bừa bộn, chờ con dọn xong, mời bác tới xem.”

Tiêu Đình sửng sốt một chút, tiếng cười càng thêm vài phần kích động: “Nhất định nhất định, các con cứ từ từ dọn dẹp, bác chờ.”

Hai người nói chuyện mấy câu, Chu Tiểu Tường cúp điện thoại quay đầu nhìn Tiêu Bùi Trạch: “Tôi không tự quyết định đâu nha, nếu anh không đồng ý, chúng ta vẫn phải dọn nhà. Khi nào anh đồng ý, thì khi đó chúng ta cũng vẫn phải dọn...”

Tiêu Bùi Trạch bị câu nói của cậu chọc cười, nhìn cậu nói: “Em không tự quyết định chuyện gì, không phải em đã đồng ý đi ăn lúc cuối tuần rồi

Chu Tiểu Tường xoa xoa mũi: “Tôi lớn đến giờ không được cha mẹ quan tâm, bác trai nể mặt anh đối tốt với tôi, tôi thích thế đấy, không được

Tiêu Bùi Trạch bị cậu đáp trả không nói lại được.

Chu Tiểu Tường nhận cái ly trong tay hắn bắt đầu rót đồ uống, giống như lẩm bẩm một mình: “Cho dù bác ấy làm chuyện tốt hay chuyện xấu, cho dù bác ấy phậm sai lầm lớn hay nhỏ, thì bác ấy vẫn đáng bậc làm cha.”

Tiêu Bùi Trạch im lặng một lát, vẻ mặt dịu đi, nâng cằm cậu hôn lên môi cậu một cái: “Nghe lời em, cuối tuần đi.”

“A a a a! Có cần phải show love như thế không hả!” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng gào của Cao Dục, lập tức khiến ọi người vây xem.

Chu Tiểu Tường hoảng đến xém chút nữa quăng luôn cái ly xuống đất, mặt bắt đầu nóng lên, ho nhẹ một tiếng luống cuống tay chân bưng khay đi

Sáu người lớn một thằng bé, Chu Tiểu Tường không đủ tự tin để làm một bàn đồ ăn phong phú thơm ngon, đành phải làm mấy món sở trường và mua ngoài mấy món khác mang về.

Bàn ăn mua ở ikea là bàn gập cánh, bình thường có thể ngồi bốn người, đặt ở bên cạnh cầu thang do phòng bếp xây dạng mở, hôm nay nhiều người nên liền dời bàn ra ngoài, hai cánh bên cạnh được bung ra, là một bàn ăn liểu tây âu có chiều dài rất lớn, đừng nói sáu người, tám người ngồi cũng không thành vấn đề.

Căn hộ này diện tích không lớn, thế nhưng không gian được sử dụng rất hợp lý, khoảng trống phía dưới cầu thang được làm thành ngăn tủ, vừa đẹp mắt vừa hữu dụng, phòng bếp dạng mở, trong phòng vệ sinh ngoại trừ phòng tắm vòi sen còn có một đặt một bồn gỗ, bởi vì bồn gỗ giữ ấm rất tốt nên ngay từ đầu Chu Tiểu Tường đã không chọn bồn tắm tráng men.

Ngoại trừ phòng bếp và phòng vệ sinh, dưới lầu còn có một phòng khách và phòng làm việc, ở đó dùng đèn trần ikea, rèm cửa sổ, tranh vẽ để trang trí, vừa mốt lại vừa ấm áp. Bởi vì lầu dưới không bố trí phòng ngủ nên diện tích phòng khách khá lớn, Chu Tiểu Tường đã để công ty xây dựng chừa ra một nửa diện tích. Khoảng không gian đó xem như là phong cách hỗn hợp, trên mặt nền lát tatami, lót thêm thảm mềm, để cho Tiểu Vũ thoải mái lăn lộn trên đó, ba mặt tường gắn kệ, trên kệ đặt đầy đồ chơi của Tiểu Vũ, đây xem như là không gian riêng của Tiểu Vũ ngoại trừ phòng ngủ của thằng bé, sau này lớn lên còn có thể ở tại đó làm bài tập, ngẩng đầu một cái là có thể thấy hai anh trai trong phòng khách. Tiểu Vũ đối với không gian nhỏ này vô cùng yêu thích, cơm nước xong liền bỏ rơi đám người lớn, vui vẻ chạy tới đó

Vài người ăn cơm xong liền ồn ào muốn tham quan nhà mới, lúc lên lầu thấy đèn chùm chỗ chiếu nghỉ [^1], mọi người đều kinh ngạc, đây không phải loại đèn pha lê xa hoa lạnh lẽo, mà là một loại đèn khung làm bằng trúc rất ấm áp, ánh sáng từ kẻ hở bốn phương tám hướng tỏa ra, hắt lên trần nhà, trên tường, trên mặt đất, lốm đốm

Tiêu Bùi Trạch lần đầu tiên thấy hiệu ứng ánh sáng của loại đèn này, ngây người hồi lâu, đáy lòng như được những tia sáng sưởi ấm, không ngại Tiểu Vũ trước mặt mà ôm Chu Tiểu Tường đặt lên tủ cầu thang hung hăn hôn môi, rồi thấp giong nói hai chữ: “Thật đẹp.”

Trần căn hộ này đủ cao, cho nên sau khi lên tầng cũng không thấy ngột ngạt.

Trên phòng bếp và phòng vệ sinh là phòng ngủ của bọn họ, Tiêu Bùi Trạch lần trước nói làm sàn gỗ nổi, Chu Tiểu Tường xem như là hắn thả rắm, bên trong vẫn theo lệ thường đặt giường ngủ, tủ quần áo, bàn làm việc, trước cửa sổ lót thảm, trên tường treo T.V.

Bên kia là phòng ngủ của Tiểu Vũ, được bố trí nằm trên phòng làm việc, phòng con nít đương nhiên rất sinh động, màu sơn là màu xanh lam nhạt Tiểu Vũ thích nhất,

cạnh để phòng thằng bé không cẩn thận bị va đầu vào, bất kể là giường, tủ quần áo hay bàn học, mọi thứ đều nhỏ hơn một cỡ, ngay cả hoa văn trên rèm cửa sổ đều là do Tiểu Vũ chọn.

Tiểu Vũ cho anh trai chị gái xem phòng mà như khoe kho báu, trong mắt đầy hưng phấn thỏa mãn, bởi vì hai anh trai đều rất tốt với mình, cho nên thằng bé không thấy mình thiếu thốn tình cảm so với mấy bạn nhỏ khác.

Mọi người tham quan xong lại uống trà đánh bài, chơi đùa ầm ĩ cả buổi, cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn mà tan cuộc. Tiễn người đi, dọn dẹp nhà một chút, Chu Tiểu Tường thấy phòng khách còn mấy trái nho, cậu hỏi Tiểu Vũ có ăn không, Tiểu Vũ liền đáp không ăn rồi leo lên tấm tatami của nó chơi.

Tiêu Bùi Trạch đi tới, vẻ mặt u oán nhìn cậu: “Sao không hỏi tôi?”

Chu Tiểu Tường ngắt một trái, lột một quả đưa đến trước mặt hắn: “Ganh tị với con nít làm gì? Ăn

Tiêu Bùi Trạch cong môi nở nụ cười, há miệng cắn quả nho rồi đột nhiên vươn cánh tay kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Chu Tiểu Tường bị hắn làm cho giật mình, vô thức hé miệng, quả nhỏ nhanh chóng được chuyền sang miệng cậu, cảm giác vòng tay sau lưng càng chặt, hơi thở nhất thời bị ngắt quãng, chỉ sợ quả nho không cẩn thận lăn vào cổ họng, nên cậu vội vã nhè ra, nhưng lại bị Tiêu Bùi Trạch nhanh chóng bắt được.

Chu Tiểu Tường biết hắn bắt đầu đùa dai, mặt liền nóng lên, thấy lúc mình muốn ăn thì hắn không chịu thả, còn khi muốn chuyền lại cho hắn thì hắn lại không cần, nên đành phải cắn một cái, còn chưa kịp nuốt, hắn lại chuyền phần còn lại qua, cuối cùng mặt cậu đều đỏ bừng, bị ép cắn một

Tiêu Bùi Trạch được như ý, đưa chút vị nho còn dư cùng với đầu lưỡi của mình vào trong vòm miệng cậu, cho cậu một nụ hôn sâu. Đầu óc Chu Tiểu Tường ông lên, hổn hển ôm chặt hắn.

Hơi thở hai người quấn quýt hòa trộn một lúc lâu, Tiêu Bùi Trạch ghé đến bên tai cậu, vừa hôn vừa thấp giọng nói: “Không có hôn thú, tôi thật sự đúng là ăn nhờ ở đậu...Nhưng mà không sao, có câu nói thế này...”

Chu Tiểu Tường chóng mắt, ách giọng lên tiếng

Nghe thấy thanh âm này của cậu, thân thể Tiêu Bùi Trạch ngày càng khô nóng, bàn tay bắt đầu giờ trò xấu: “Một ngày phu-phu, trăm ngày ân nghĩa*; trăm ngày phu-phu, vạn năm ân nghĩa.” (nguyên gốc câu của nó là “một ngày làm phu thê, trăm ngày ân nghĩa”, còn cái mớ “trăm ngày vạn năm” ở đằng sau là anh Tiêu chế thêm =]]~)

“Còn...còn có câu đó hả?” đầu óc Chu Tiểu Tường không còn khả năng suy nghĩ.

“Đương nhiên là có rồi, được rồi, chúng ta đủ một trăm lần (ngày) chưa? Hình như chưa đủ phải không? Vậy mau bổ sung đi!”

“...” Chu Tiểu Tường nhíu mày.

Hình như có chỗ gì đó không đúng.

Cái tay giở trò xấu ngày càng không kiêng dè gì cả, Chu Tiểu Tường giật mình: “Sao lại chưa đủ? Chúng ta ở bên nhau cũng gần một năm rồi!”

Lại quan tâm sai trọng điểm rồi... Mắt Tiêu Bùi Trạch đầy ý cười, hơi thở nóng rực phảng phất bên cổ cậu: “Không sao, chúng ta nên củng cố lại

Chu Tiểu Tường bị hắn trêu chọc đến nhũn người, trong lúc ý loạn tình mê vẫn còn cảm thấy hoảng hốt: “Không được, Tiểu Vũ đang ở bên ngoài.”

Tiêu Bùi Trạch muốn xoay người đóng cửa, nhưng khi thấy sau lưng trống rỗng lúc bây giờ mới nhớ ra phòng bếp được thiết kế kiểu mở, liền lập tức nghiếng răng, ôm cậu lên: “Chúng ta lên lầu.”

Chu Tiểu Tường giật mình, tay chân giãy dụa lung tung, lúc lên cầu thang không nhìn thấy Tiểu Vũ mới thở phào một hơi.

“Tiểu Vũ bị tôi dẫn đến phòng làm việc chơi ráp hình rồi, vừa mới mua, mất thời gian rất lâu mới có thể ráp xong.”

Chu Tiểu Tường trừng hắn, vốn là trừng một cách tức giận, nhưng ánh mắt lại ngập mờ hơi sương, nhìn sao cũng thấy mê người.

Tiêu Bùi Trạch hít sâu một hơi, vừa mới vào phòng đã đóng chặt cửa, ôm cậu cuốn thành một thể trên giường.

Trong lúc hỗn loạn, trong đầu Chu Tiểu Tường vang lên hai cậu tục ngữ bịa đặt của Tiêu Bùi Trạch, đầu óc ong lên, mắng to một câu “Lưu manh!” rồi hổn hển mở miệng cắn mạnh vào vai hắn một cái.

“A! Mưu sát chồng!”

“Cắn chết anh!”

“Em vẫn nồng nhiệt như vậy!”

“Cút! Ưm...”

[^1]: Chiếu nghỉ là chỗ khúc ng oặt cầu thang, hình như ở mình ít ai lắp đèn chùm ngay chỗ này thì phải

HẾT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang