Tiết Sư thần quân nhìn thấy Thượng thần Cẩm Minh mừng tới phát khóc, như nắng hạn gặp mưa rào, như bằng hữu lâu ngày gặp lại, như kẻ tha hương thấy cố hương... nói chung cảnh tưởng ngày hôm ấy ai chứng kiến cũng đều cảm thấy thật... cảm lạnh.
Mà khi Đông Phong Hành và Tử Kính được hộ giá đưa về tới doanh trại thì còn thấy cảm lạnh hơn.
Đông Phong Hành nhìn mấy binh sĩ bị thương la liệt nằm trong doanh trại, lập tức quay qua hỏi Sử Đằng ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Sử Đằng sắc mặt cũng không tốt, ngồi bên bàn đối diện Đông Phong Hành vừa ôm cánh tay còn đang chảy đầy máu vừa nói: "Ngày đó sau khi mọi người lên núi đi săn thì giữ đường gặp phải bọn mãnh thú đang tụ tập, nhưng mọi người chưa kịp rút cung tên ra bắn đã bị bọn chúng tấn công kịch liệt, bọn mãnh thú lúc đó như bị cái gì kích thích làm cho điên loạn lên vậy, mọi người may mắn lắm mới có thể trốn thoát chạy về doanh trại. Sau đó lại phát hiện ra hoàng thượng và Thượng thần mất tích, lập tức chia nhau đi tìm, một số khác hộ tống hoàng hậu về hoàng cung." Nhắc tới ngày hôm ấy, hắn khẽ rùng mình, thật sự hắn đi săn không ít lần, nhưng đây là lần đầu hắn thấy mãnh thú hung dữ tấn công người ghê rợn đến vậy.
Ánh mắt Đông Phong Hành âm trầm nhìn ra cánh rừng phủ đầy tuyết bên ngoài. Đầu tiên là chàng bị thích khách ám sát, tiếp đến là Thượng thần phát hiện ra khu rừng này kì lạ không thể thi triển pháp lực, sau đó nữa binh sĩ bị mãnh thú tấn công, những chuyện này nhìn như trùng hợp, nhưng lại đúng là quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến bất hợp lý, chắc chắn không phải chỉ đơn giản dùng từ "trùng hợp" là có thể giải thích được hết.
Tiết Sư thần quân sau khi chữa trị cho Tử Kính xong mới đi ra ngoài.
Lúc nãy vì gấp gáp nên Đông Phong Hành đã ôm cả người Tử Kính vào doanh trại riêng của mình, lúc này chàng đang nói chuyện ở ngoài còn Tử Kính thì nằm ở trên giường phía sau một tấm màng.
Đông Phong Hành vừa thấy Tiết Sư thần quân đẩy màng trướng đi ra, thì liền đứng lên đi tới hỏi: "Thượng thần sao rồi?"
Tiết Sư thần quân không nói ngay chỉ nhìn Đông Phong Hành chầm chầm, sau cùng thở dài lại thở dài: "Ngài ấy bị mất quá nhiều máu, cơ thể không thể chịu đựng được sự thiếu hụt máu trầm trọng này, nên đã phát ra một số cảnh báo. Bây giờ đã không sao, đang ngủ thôi."
Đông Phong Hành nghe Tử Kính mất nhiều máu giật mình: "Sao có thể mất máu? Ngài ấy không bị thương mà!" Chàng nhớ tuy y phục trên người Tử Kính không được chỉnh tề, nhưng chàng có thể chắc chắn ngài không bị thương ở đâu.
Âm thanh vui vẻ hằng ngày của Tiết Sư thần quân không còn, chỉ đầy vẻ nghiêm túc và có chút sắc lạnh: "Vậy phải hỏi ngài rồi!"
"Ta?" Đông Phong Hành lại bắt đầu thêm một vòng hoang mang mới.
Tiết Sư thần quân gật đầu, càng thêm lạnh lùng: "Ngài không cảm thấy bản thân quá khoẻ so với những vết thương trên người mình sao? Cho dù vết thương không có độc thì với một người phàm như ngài cũng không thể nào trong thời gian một ngày đã có thể đi lại như ngài được."
"Cuối cùng là sao?" Đông Phong Hành cũng nghiêm mặt hỏi.
"Cuối cùng chính là, Thượng thần lấy máu của mình cho ngài uống, dùng máu của ngài ấy để thanh lọc hết chất độc có trong người ngài, giúp vết thương của ngài mau chóng lành lại, khiến sức khỏe của ngài hồi phục nhanh chóng."
Tiết Sư thần quân biết chuyện này Đông Phong Hành không biết, hắn cũng không có quyền gì để tức giận với chàng, nhưng khi nhìn thấy những vết cắt có nông có sâu trên cánh tay của Tử Kính, nhìn thấy nàng yếu ớt nằm trên giường như vậy mà người kia lại hoàn toàn không thây biết cái gì về những chuyện mà nàng làm cho chàng, khiến cho trong lòng hắn vô cùng tức giận, cái Thượng thần chỉ được sống lâu nhưng toàn thân ngốc nghếch này, làm hắn muốn đánh cho nàng một trận. Thật không biết cái tên phàm nhân này, đến cuối cùng là có ma lực gì khiến cho nàng dù đã không còn trái tim vẫn ôm chấp niệm không buông đến như vậy.
Đông Phong Hành cả người chấn động, hoàn toàn không ngờ đến Tử Kính đã cho mình uống máu của ngài, chàng đã từng nghi hoặc chuyện mình bị trúng độc, cũng đã từng hỏi ngài, nhưng không thể lường được kết quả thật sự lại khiến người ta không biết phải nói sao thế này.
Uống máu! Chính là máu, đấy không phải là rượu hay là nước, máu vừa nóng vừa đỏ, nghĩ thôi cũng khiến cho người ta phải lạnh toàn thần.
Tiết Sư thần quân cũng biết mình trong lúc xúc động đã có phần hơi quá với Đông Phong Hành, nên thu lại vẻ nghiêm túc cùng sắc lạnh trên mặt của mình: "Ta biết chuyện này ngài không biết, nếu không phải vừa nãy lúc ta bắt mạch thấy mấy vết cắt trên tay ngài ấy ta cũng khó có thể pháp hiện ra. Ngài cũng mệt mỏi cả hai ngày rồi, mau nghĩ sớm thôi."
Đông Phong Hành gật đầu, nhìn theo bóng lưng của Tiết Sư thần quân đi ra ngoài lại nhìn về phía người nằm ngủ ở phía sau màng trướng, lòng loạn lên.
Sử Đằng nhìn sắc mặt không được tốt của Đông Phong Hành, cũng rất biết điều xin cáo lui. Hắn biết bây giờ không phải là lúc tốt để nói tiếp những việc hắn đang nghi ngờ cho Đông Phong Hành biết.
Đông Phong Hành đợi tới khi trong doanh trại chỉ còn mình, mới đi ra sau màng trướng.
Chàng kéo ghế ngồi cạnh giường nhìn gương mặt vẫn trắng bệch của người đang nằm trên giường. Đây là lần đầu tiên chàng thấy Thượng thần xoã tóc, tóc ngài dài mà mảnh, chảy dài trên gối, có vài sợi ôm lấy mặt ngài.
Mà Không biết có phải ngài đang mơ thấy ác mộng hay không, mà hai hàng chân mày khẽ cau lại thật chặt. Làm Đông Phong Hành không kiềm được, đưa tay xoa nhẹ lên, tới khi hai hàng chân mày từ từ giãn ra, chàng mới thu tay về, trong lúc đó không biết là vô tình hay cố ý mà mu bàn tay khẽ cọ lên má nhài.
Thượng thần Cẩm Minh có lẽ trời sinh đã mặt lạnh, so với những nữ tử diễm lệ mà Đông Phong Hành từng gặp trong đời này thì nhan sắc của ngài không quá nổi bật bằng họ. Ngài đơn giản mộc mạc trên người chỉ loáng thoáng hương tre, không có mùi son phấn cũng không có trang sức tinh tế, tính tình thì lạnh nhạt, nếu chỉ gặp thoáng qua trên đường người ta cũng nhìn thoáng qua là cùng chứ không ai sẽ để ý tới ngài, mà sợ là ngài cũng sẽ không để ý tới ai. Nhưng không biết từ lúc nào, bóng hình ngài lại in sâu vào lòng chàng, chàng từ bỏ so sánh ngài bất kỳ nữ nhân nào khác, đơn giản chỉ nhớ con người của chính ngài mà thôi, khi xúc động mắt ngài sẽ chuyển thành màu xanh nhạt, khi căng thẳng ngài sẽ xoè quạt giấy quạt đi một đầu mồ hôi lạnh của mình, bạch y trắng như tuyết, tóc vấn lên thật cao, bộ dáng thong dong theo đúng lễ nghi, từng cái từng cái cứ vậy ngự trị cả tâm trí chàng.
Đông Phong Hành nhịn không được nhắm mắt lại, vuốt nhẹ lên vết thương trên tay Tử Kính, khẽ thì thầm: "Thượng thần à! Ngài nói xem, ta phải làm sao thì mới tốt đây."
Chàng thấy mình sắp có bệnh rồi, mà bệnh này còn có nguy cơ sẽ phát triển càng lúc càng nghiêm trọng. Dù là vì ngài hay vì chàng, thì cũng tuyệt đối không thể bị được...
Danh Sách Chương: