Đông Phong Hành ngồi trong ôn tuyền, hai cánh tay khoác lên trên bờ hồ.
Ôn tuyền sâu hơn một mét, nhìn từ ngoài vào bóc lên từng luồng hơi nóng, khi vào trong mới phát hiện ra mặt nước trong tinh khiết, độ ấm vừa đủ giúp người khác xua tan đi mệt mỏi trên người.
Tử Kính không có hứng thú nhìn Đông Phong Hành tắm rửa, lúc này đang nhàm chán đứng bên vách tường trêu ghẹo dây leo bên trên. Mỗi lần ngón tay nàng chạm vào, ngọn dây leo như bị nhột, đầu ngọn không ngừng trốn tránh tay nàng, có sợi dây leo khác lại gan to hơn dùng thân mình quấn quanh ngón tay của nàng, cái đầu ngọn dài nhọn dựng đứng lên xoè ra mấy cái lá non như thể đang ngửa đầu nhìn nàng nói chuyện.
Đông Phong Hành ở trong ôn tuyến nhìn Tử Kính và dây leo chơi đùa, cười nhẹ. Tuy dây leo cũng là quấn quanh ngón tay như những sợi chỉ đen, nhưng khác với ác niệm thoát ra muốn giết người của những sợi chỉ đen ấy, dây leo lúc này vô cùng dịu dàng quấn lấy tay nàng, xung quanh toả ra một cảm giác vui mừng như nhìn thấy cố nhân.
Tử Kính vờn chơi đầu ngọn dài nhọn của dây leo, cười nói: " Đây là loại dây leo chuyên sống ở U Minh, không cần ánh mặt trời, dựa vào hơi nước của ôn tuyền bóc lên mà sống. Có lẽ năm xưa là nhờ vào đạo hạnh của ta lưu lại trong mật thất, chúng mới biến thành yêu vật, có chút linh tính."
Đông Phong Hành nghe vậy nói thật khẽ: "Chúng hình như rất thích ngài!"
Tử Kính ngẫm nghĩ một lát, nhìn đám dây leo trong tay, thì thào: "Đúng vậy, ta là Thủy chúng là Mộc vừa tương sinh tương khắc nhau, chúng cần ta lại sợ ta, vừa muốn gần gũi với ta lại sợ ta gần gũi với chúng quá nhiều (*)!"
(*) Tác giả giải thích một chút: Nước làm cho cây phát triển, cây cần phải nước mới sống được, nhưng nếu nước quá nhiều sẽ làm cây bị ngập úng chết. Nên Tử Kính mới nói "chúng (cây) cần ta (nước), lại sợi ta (nước), vừa muốn gần gũi với ta (nước) lại sợi ta (nước) gần gũi với chúng quá nhiều.
Ánh sáng yếu ớt trên những ngọn nến hắt vào đôi con ngươi màu xanh nhạt của nàng, mang theo vẻ tĩnh lặng, càng tôn lên vẻ cô đơn của nàng.
Đông Phong Hành không biết từ bao giờ đã mặc xong y phục, đi lại gần nàng, từ phía sau vươn tay ra chạm nhẹ lên thân dây leo đang quấn quanh tay nàng nói: "Ngài đã làm rất tốt rồi!"
Đúng vậy, ngài thật sự đã làm rất tốt! Lúc đầu khi biết chuyện dưới chân mình chính là một địa ngục nơi giam cầm trăm ngàn ma vật, trong lòng chàng đã có một chút trách móc ngài không tiêu diệt hết bọn chúng đi, giam lại như vậy biết đâu sẽ có ngày chúng thoát ra làm hại nhân gian như lần này thì sao. Nhưng bây giờ, chàng mới phát hiện ra, cho dù Thượng thần Cẩm Minh có là nhân vật mạnh mẽ đến thế nào, thì suy cho cùng ngài chỉ có một mình mà thôi, một mình ngài phải gánh trên vai nổi khổ của chúng sinh. Chàng không thể yêu cầu ngài phải làm quá nhiều điều như vậy, không thể chỉ vì ngài nhìn ngoài mang theo sức mạnh hơn người khác, mà không nghĩ tới việc ngài cũng sẽ bị thương, cũng sẽ biết mệt...
Tử Kính nở nụ cười: "Chuyện ma vật ngài không cần quá lo, chỉ cần ta còn tồn tại thì chúng không thể nào thoát ra được Thiên Dư Cảnh được! Cho dù có một ngày ta không còn tồn tại nữa, cũng sẽ có cách khiến bọn chúng tan biến theo mình." Phá giải phong ấn chỉ có máu tim của nàng mới phá giải hoàn toàn được nó, mà nàng vốn đã không còn tim nữa. Sau này nếu thật có ngày không ổn, nàng sẽ cùng bọn chúng đồng quy vu tận.
Nhưng cái Đông Phong Hành để ý không phải là chuyện Tử Kính có tim hay không, ma vật có ngày thoát ra hay không, cái mà chàng lúc này để ý là Tử Kính nói mình tồn tại, là tồn tại chứ không phải sống. Ngài không cần ăn uống để duy trì sự sống, uống rượu chỉ để làm ấm bụng, di chuyển trong một cái túi người... Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, không hiểu vì sao trái tim của chàng nhói lên, nó như một mũi kim nhọn đâm vào, không đến mức đau, nhưng cũng đủ để người ta lo lắng, khiến chàng muốn phá tan sự cô đơn trong đáy mắt kia.
"Phong ấn đã củng cố xong!" Đông Phong Hành nói: "Ta mời ngày uống rượu Lịch Xuyên nhé!"
"Hả?" Tử Kính bị bất ngờ, ngước mắt lên nhìn Đông Phong Hành: "Cái gì cơ?"
"Ngài không nhớ sao?" Đông Phong Hành cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, cười nói: "Lúc ở dưới đáy vực ta đã từng hứa khi nào về sẽ mời ngài uống rượu Lịch Xuyên, để cho ngài biết thế nào mới rượu mà!"
"Cái này... " Những lời hôm đó tất nhiên Tử Kính vẫn nhớ, nhưng chẳng phải Đông Phong Hành từ hồi cung đều đang tránh mặt mình sao? Sao bây giờ lại mời uống rượu, chưa nói tới nàng tuyệt đối không thể có lần thứ ba say nữa.
"Cuộc đời ta so với ngài, luận về trước đây hay tương lai đều không thể nào dài hơn được, nhưng lời mà ta đã hứa với ngài, dẫn ngài đi xem thử cuộc sống phàm nhân là thế nào, không phải là lời nói suông!" Đông Phong Hành nói tới đây, ánh mắt chuyên chú nhìn Tử Kính như thể đang chờ câu trả lời của nàng.
Tử Kính nhìn chàng cười chỉ cảm thấy trong lòng khẽ rung động, khiến cho nàng giật mình kinh ngạc.
Cuộc sống của người thường sao?
Được không?
Chỉ một ngày thôi chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Cùng lắm sau khi xong việc, mình dùng pháp lực xoá hết đi ký ức về mình có trong đầu chàng, hoặc triệt để xoá hết luôn trí nhớ của những người đã từng gặp qua nàng luôn.
Tử Kính suy nghĩ một vòng về những mặt tốt và xấu của việc này, trường hợp tệ nhất là cả hai động tâm, nàng cùng lắm là gây hoạ xong bỏ của chạy lấy người, chắc không có vấn đề gì đi?
Tử Kính lắc đầu, sao có thể nghĩ được những việc làm vô trách nhiệm như vậy chứ!
"Ngài suy nghĩ nhiều rồi, ta vốn chẳng để tâm đến chuyện đó..." Tử Kính nói tới đây, lại nhìn về hướng ngọn dây leo kia, nói tiếp: "... còn có phong ấn đã củng cố xong, ta phải đi rồi." Vừa nói xong ngón tay nàng động một cái, các dây leo cũng rất biết điều mà buông ngón tay nàng ra.
"Tạm biệt hoàng thượng!"
Sau lời tạm biệt Tử Kính lập tức biến mất trước mặt Đông Phong Hành, chàng đứng bất động, đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn vào các dây leo trước mặt, sau một lúc lâu mới bật cười thành tiếng.
Cái kiểu chào tạm biệt này của Thượng thần Cẩm Minh thật giống y như cách ngày ấy ngài xuất hiện, nhanh như chóp, nhanh như vậy khiến cho người khác chỉ có thể bất lực chấp nhận chứ không thể nói gì được...
Danh Sách Chương: