Khi Ngọc Ức lần nữa mở mắt ra, thì thấy mình đang nằm bên thác nước ở Ly Vân trong Thanh Nghiêng đài.
Ly Vân thật ra chỉ là một rừng tre bình thường dưới phàm gian, nhưng vì người trồng nó là Thượng thần Cẩm Minh nên được nhiễm linh khí từ thần mà mỗi một ngọn tre đều trở nên có linh tính riêng của mình.
Như lúc này vậy, người đời đều biết Thanh Nghiêng đài sinh cùng trời đất, tồn tại đã hơn trăm vạn năm, nhưng từ lúc khai thiên lập địa tới nay đều không có ngọn gió nào thổi qua. Vậy mà điều đó cũng chẳng cản trở việc rừng tre ngày ngày đung đưa thân mình qua lại, như thể ở đây đang có gió thổi qua làm bọn chúng lây động vậy.
Ngọc Ức nhìn những lá tre xanh mướt còn động lại chút hơi sương, lòng có hơi hoảng hốt, nàng đã lịch kiếp xong rồi sao?
Hóa ra, lịch kiếp chính là phải trải qua một lần mệt mỏi tới chết đi sống lại như vậy, bây giờ nàng mới hiểu chuyện xưa của sư phụ.
Người đời chỉ biết Thượng thần Cẩm Minh trong khi lịch kiếp phạm phải Thiên điều, sau khi trở về bị phạt moi tim đồng thời chịu lôi hình suốt bảy ngày bảy đêm trên Thiên Hình đài, làm rung chuyển cả Cửu Trùng Thiên. Nhưng, không ai biết rằng, cái gọi là nỗi đau xé nát thân thể đó cũng chỉ tính trên thân thể mà thôi, còn cái mệt mỏi thật sự vẫn ở lại nơi đó.
Ngọc Ức khẽ nhắm mắt lại, khóe mắt không biết vì sao lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Sư phụ, có thật khi không còn trái tim nữa thì sẽ không còn động lòng?
Danh Sách Chương: