Vì vậy, khi Hoắc Chức Ly nhìn thấy Tử Kính, hình như hắn lại cảm thấy nhức cái lưng nữa rồi!
Tử Kính sau bốn trăm sáu mươi hai ngày vẫn giống y như lần trước khi rút gân hắn, một thân bạch y, tóc dài buột cao, gương mặt ung dung lại có phần lãnh đạm, toàn thân toả ra một loại cảm giác thanh tâm quả dục. Nhan sắc đẹp thì có đẹp, nhưng từ trên xuống dưới chẳng có cảm giác thú vị nào, nhạt hơn nước.
Dù trong lòng Hoắc Chức Ly không thích Tử Kính hoặc là nói hắn rất câm hận ngài, nhưng trước mặt, hắn vẫn mỉm cười giả tạo, cúi đầu chấp tay chào: "Thượng thần không biết lần này lại đang truy đuổi con yêu nghiệt nào mà chạy xuống tới đây nữa ạ?" Lúc nói tới chữ "truy đuổi" hắn cố tình nói nhấn thật mạnh lên.
Tử Kính ngồi ở chỗ tộc trưởng trong đại điện, liếc nhìn hắn một cái: "Ta lần này xuống không phải truy bắt ma vật..." Nói tới đây nàng ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua lưng của hắn, cười nhạt nói tiếp: "... Toả Thân thần quân đã nhập ma, ta nghe nói hắn ta đang trốn ở Ma tộc. Mấy ngày trước hắn ta và binh sĩ Ma tộc còn hợp mưu đánh trọng thương Tiết Sư thần quân trên Cửu Trùng Thiên!"
"A!" Hoắc Chức Ly tỏ ra vẻ bất ngờ: "Có chuyện này sao? Ta không biết Toả Thân nào hết? Ngài có chắc chắn đó là người Ma tộc đánh trọng thương Tiết Sư thần quân hay không? Hay là hắn ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt đụng tới nương tử nhà ai, khiến tướng công nhà người ta ghi hận trong lòng mà kéo người đi hắn ta. Dù sao, nhân phẩm của đám người ở Cửu Trùng Thiên đâu phải tốt đẹp gì!"
"Vậy sao? Ma quân thật sự không biết chuyện?" Tử Kính biết hắn vì chuyện năm xưa mà đang nhạo báng nàng, nàng khẽ cười, xoè quạt giấy ra phe phẩy trước mặt Hoắc Chức Ly.
Hoắc Chức Ly nhìn chiếc quạt trên tay Tử Kính thì sửng người lại, nắm tay để bên người siết lại thật chặt. Mặc dù bây giờ đã qua bốn trăm sáu mươi hai ngày, nhưng chỉ cần nhìn qua là hắn có thể nhận ra ngay, khung chiếc quạt kia là làm từ cọng gân của hắn.
Hắn nghiến răng ken két nói ra từng chữ: "Ta thật sự không biết có chuyện này, chắc ngài hiểu lầm Ma tộc rồi!"
Tuy lời nói của hắn lúc này rất khó nghe, nhưng Tử Kính lại rất hài lòng khi nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hắn, nàng thu cánh quạt lại, một tay nắm cán quạt vỗ nhẹ đầu quạt giấy lên tay còn lại, vẫn mỉm cười nhạt như trước: "Nếu ngài đã thật sự không biết, ta cũng không làm phiền ngài nữa. Cáo từ!" Vừa nói nàng vừa đứng dậy bước hướng ra cửa, lúc đi ngang qua hắn, nàng cố ý thả bước chân chậm lại, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được, nói: "Cọng gân giả ta làm cho ngài, ngài thấy có dùng tốt hơn cọng gân thật không??"
Hoắc Chức Ly nghe xong tức đến trợn trừng mắt, nhưng hắn chưa kịp mắng chửi thì bóng lưng bạch y đã biến mất không thấy đâu.
Ánh mắt Hoắc Chức Ly hung ác nhìn chằm chằm vào khoảng không gian trước mặt.
Thẩm quân sư vừa lúc gấp gáp đi vào, định báo cáo chuyện quan trọng mà mình vừa phát hiện ra: "Quân thượng, ti chức có chuyện cần báo, chính là chuyện có liên quan đến Toả Thân thần quân, hắn ta hiện tại..."
Nhưng Hoắc Chức Ly lúc này đang bừng bừng tức giận, đâu còn nhớ tới chuyện Toả Thân thần quân gì, vậy nên Thẩm quân sư còn chưa nói hết câu, đã bị hắn quát mắng: "Cút! Cút! Cút cho ta! Ta không muốn nghe!"
Thẩm quân sự: "..."
Là ngài không muốn nghe đó, sau này xảy ra chuyện thì cũng đừng có bày ra cái mặt thúi quắt như bốn trăm sáu mươi hai ngày trước, mắng chửi hắn ta không nói cho ngài biết về chuyện của cái vị Thượng thần Cẩm Minh.
[...]
Kỳ thật Hoắc Chức Ly không thừa nhận cũng không nằm ngoài dự tính của Tử Kính, với tính tình và những gì nàng đã làm với hắn, thì nếu hắn thừa nhận mới là chuyện lạ. Lần này nàng xuống Ma tộc chỉ đơn thuần là muốn thông báo cho hắn biết là, nàng đã biết chuyện. Cảnh cáo hắn nếu biết điều thì mau thu tay lại, làm việc nên có điểm ngừng, cùng với tém tém cái nết của mình lại một chút, chứ nếu không ngay cả cái cọng gân giả cũng không có mà dùng...
Tử Kính phe phẩy chiếc quạt giấy đứng trên chiếc thuyền cũ đi qua dòng Vong Xuyên. Mỗi lần nhìn những u linh đang đi lang thang bên dưới kia, nàng không khỏi cảm thán, chết có khi là điều tốt đẹp biết bao, vì khi đó ta sẽ biết mình có điểm đến cũng có hi vọng sẽ bắt đầu lại.
Quỷ sai chèo thuyền nhìn thoáng qua nàng, hiếu kỳ hỏi: "Hình như trước đây ta đã từng thấy ngài?" Hắn chèo thuyền ở đây hơn cả mấy ngàn năm, từ già trẻ đến lớn bé, từ nam nhân đến nữ tử, từ ăn xin đến hoàng thượng, hầu như có loại người nào nào mà hắn chưa từng thấy qua đâu chứ. Nhưng, người mặc bạch y thoát tục như vầy, thì trước giờ hình như chỉ có một người kia thôi thì phải.
Tử Kính không nhìn Quỷ sai, chỉ chăm chú nhìn vào đoàn u linh thần sắc đờ đẫn, vô tri vô giác kia, chậm rãi trả lời: "Ta đúng là đã từng xuống đây!"
Quỷ sai như nhớ ra gì đó, "a" lên một tiếng: "Ngài chính là người dùng tro cốt của mình để đốt lên ngọn lửa trong đèn dẫn hồn!"
Tử Kính im lặng không trả lời, xem như gầm thừa nhận.
Người đời thường nói, lội qua dòng Vong Xuyên đi qua cầu Nại Hà, quên hết chuyện tiền trần, từ nay về sau, chuyện cũ hay tình cũ đều không còn liên can.
Năm xưa sau khi móc tim, nàng đã đem nó thiêu đốt, dùng tro cốt đốt cháy lên ngọn lửa dẫn hồn, cầm đèn đi qua dòng Vong Xuyên. Mà chiếc đèn đó, cũng chính là lồng đèn dầu mà hôm trước nàng đã đưa cho Đông Phong Hành, để chàng cầm đi vào Thiên Dư Cảnh.
Nhưng dù nàng đã móc tim thiêu rụi nó, đã đi qua được dòng Vong Xuyên, nhưng vẫn không thể đoạn tuyệt vương vấn. Chỉ có hoàn toàn buông bỏ hoặc hoàn toàn lãng quên, bằng không vẫn sẽ không thể thôi động tâm...
Chiếc thuyền cũ từ từ chở Tử Kính đi qua dòng Vong Xuyên, bỏ lại những thân ảnh u linh không biết rồi sẽ đi về đâu ở lại nơi dòng sông ấy.
Lúc đi ra khỏi Ma tộc, Tử Kính định quay về Thanh Nghiêng đài "thăm hỏi sức khỏe" của Ma thần đang bị nàng giam cầm ở đó một chút, nàng rời đi đã lâu, hơn chục ngày chưa tụng kinh siêu độ cho hắn ta, không biết bây giờ ở đó hắn ta có buồn hay không. Nhưng nàng còn chưa kịp đi, thì trên ngón tay nàng bỗng nhiên truyền đến một cảm giác tê tê.
Tử Kính giật mình, nhớ đến hai bóng đen trong vườn hoa đào ở hoàng cung kia, nàng khẽ xoay nhẹ ngón tay kim quang theo đó loé lên, hiện ra hai sợi tia linh thức. Tử Kính nhìn lại thật kỹ mới phát hiện ra hai sợi tia linh thức của mình đang từ màu xanh nhạt biến chuyển thành màu xàm sắp chuyển qua thành màu đen, chúng cùng nhau kéo thẳng thành một đường đi về phía Bắc nơi hoàng cung...
Nếu nàng nhớ không lầm, thì phía Bắc hoàng cung chính là tẩm cung của Triệu Tích Chi..
Hôm nay là sinh thần hoàng hậu Triệu Tích Chi tròn 16 tuổi, bây giờ lại là ban đêm, nếu hoàng cung xảy ra chuyện, thì chắn chắn chỉ có thể là người đó đang gặp nguy hiểm thôi...
Danh Sách Chương: