Lúc này cô đúng là chán ghét anh muốn chết.
Mấy hôm trước, cô sợ hãi anh, cảm thấy anh hung dữ thật đáng sợ. Bây giờ cô cảm thấy anh thật đáng ghét, anh không đối xử dịu dàng với cô như lúc đầu nữa.
Cô tức giận đến mức không kiềm được mà cầm một chiếc giày mới bên cạnh ném về phía Chu Cận: “Đồ lưu manh, cậu đừng có ảo tưởng!”
Chu Cận duỗi tay bắt lấy chiếc giày, sau đó ném về chiếc ghế cách xa Hứa Thiện Ý nhất.
“Xem ra cậu không muốn đi giày nữa, vậy là cậu muốn đi chân trần ra ngoài à? Hay là muốn được bế ra ngoài?”
“Tôi sẽ mặc quần áo của tôi và đi giày của tôi ra ngoài!” Hứa Thiện Ý tức giận đến mức cầm lấy giày và váy của mình, lúc này cô cảm thấy con người Chu Cận thật sự làm cho người ta chán ghét.
Về sau thấy anh, cô nhất định phải đi đường vòng.
“Được thôi, vậy cậu mặc đồ của cậu đi ra ngoài đi.” Chu Cận xoay người, đi đến ghế ngồi trong phòng thử đồ ngồi xuống, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
Hứa Thiện Ý ngây người, anh không đi ra, còn đóng cửa lại ngồi trước mặt nhìn cô chằm chằm, vậy cô phải thay quần áo như thế nào?
Hôm nay Chu Cận mà cô gặp không phải là Chu Cận thật à?
Hứa Thiện Ý đột nhiên nghi ngờ. Nếu Chu Cận của bây giờ không phải đang bị nhập thì vẻ dịu dàng trước đây của anh đều là giả vờ.
Bây giờ khí chất lưu manh của anh vừa nhìn đã biết không phải đột nhiên mà học được.
“Chu Cận, cậu đừng khinh người quá đáng.” Hứa Thiện Ý rốt cuộc nhịn không được bật khóc, “Tôi đâu có đắc tội cậu, vì sao cậu cứ bắt nạt tôi vậy hả?”
Sắc mặt Chu Cận đột nhiên rất khó coi.
Cô đúng là không đắc tội với anh.
Nhưng trong giấc mơ, cô là vợ của anh.
Ở hiện thực, anh theo đuổi cô lâu như vậy, nhưng mà Hứa Thiện Ý lại thích nam sinh khác, còn ở ngay trước mặt anh cùng tên nam sinh đó anh anh em em ôm ôm ấp ấp.
Mấy ngày nay không đến trường học, Chu Cận vẫn luôn tìm nhà thôi miên, anh muốn quên đi hết thảy cảnh tượng trong mơ kia, anh không muốn tiếp tục mơ giấc mộng kia nữa.
Thôi miên đúng thật là có một chút hiệu quả, tuy rằng mỗi đêm anh vẫn mơ thấy cô, nhưng thời gian nằm mơ cũng rút ngắn lại.
Anh cho rằng cứ tiếp tục làm như vậy, anh có thể hoàn toàn quên đi giấc mơ đó, anh sẽ không tiếp cận người không thích anh là Hứa Thiên Ý nữa.
Nhưng không ngờ hôm nay đưa em họ đi công viên giải trí lại gặp được Hứa Thiện Ý.
Mà anh sau khi nhìn thấy Hứa Thiện Ý lại quên mất cô đã có bạn trai, cũng quên chuyện mấy ngày qua anh tự thôi miên bản thân.
Anh không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình.
Cho nên lúc này đây anh mới chặn cô ở trong phòng thử đồ.
Hơn nữa, thật ra vừa nãy tay áo của cô bị hỏng cũng là do anh cố ý xé hư.
Anh nhận thấy việc em họ dẫm bẩn giày của cô là có thể chơi xấu mà giữ cô lại.
Anh cũng không kiềm được mà làm theo.
Hứa Thiện Ý khóc lóc chất vấn Chu Cận một lúc, lại phát hiện Chu Cận dường như đang chìm trong suy nghĩ.
Cô mắng anh vài tiếng đồ lưu manh, anh cũng không phản ứng gì.
Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô lại thấy đây là một cơ hội.
Cô nhanh chóng lấy váy của mình tròng lên, sau đó nhân lúc Chu Cận đang ngẩn người thì cởi váy công chúa mặc bên trong ra. Như vậy, cô có thể mặc váy của mình mà đi ra ngoài.
Nhưng khi cô vừa mới tròng váy lên trên đầu, đang chuẩn bị cởi váy công chúa mặc bên trong ra, bỗng chiếc ghế gần cửa cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh, thiếu niên đứng dậy đi về phía cô.
Anh thấp giọng nói: “Để tôi giúp cậu, nếu đầu cậu bị mắc trong đó thì sao?”
Hứa Thiện Ý nóng nảy, giờ phút này đầu cô còn đang ở bên trong chiếc váy, không nhìn thấy xung quanh, cô gấp đến mức hô to: “Cậu không được qua đây, không được qua đây có nghe hay không, tôi không cần cậu giúp đỡ!”
Bước chân của cậu thiếu niên dừng lại, anh dường như đang đi về chỗ: “Được rồi, tôi sẽ không tới gần cậu. Vậy cậu tự mình thay đồ đi, tôi sẽ đợi cậu ở đây!”
Chờ cô?
Cô cảm thấy anh nói chờ chắc chắn là ngồi ở đằng đó nhìn cô thay quần áo.
Hứa Thiện Ý lớn như vậy cũng chưa bao giờ ở trước người khác giới thay quần áo. Cô đem đầu từ trong váy lộ ra ngoài, sau đó bực tức mà ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, không kéo khóa, cũng không thay váy, tức giận nhìn chằm chằm vào Chu Cận.
Nếu anh muốn xem cô làm trò cười, vậy thì cô cũng chẳng làm cái gì hết, xem ai đấu giỏi hơn ai.
Bộ dáng muốn đấu với anh đến lúc chết già của cô khiến Chu Cận không kiềm được mà cong môi.
Anh cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng mạnh mẽ bá đạo.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý cuối cùng cũng không thể nhìn anh nữa, cô thực sự không chịu nổi cái ánh mắt ngông cuồng này của anh, cô cúi đầu, cắn môi, bực bội không thôi.
Trên đầu cô đúng lúc có một cái quạt, vẫn luôn quạt xuống đầu cô.
Tuy rằng cửa hàng này có điều hòa, nhưng sợ khách ở bên trong phòng thử đồ nóng, còn có lắp thêm cả quạt.
Vừa nãy Hứa Thiện Ý đi tới đi lui, cũng không cảm thấy có gì khác biệt.
Lúc này bị gió từ quạt thổi một hồi lâu, hơn nữa bên ngoài còn có gió lạnh của điều hòa thổi vào, cô bắt đầu cảm thấy lạnh.
Vài giây sau, cô không kiềm được hắt xì một cái.
Cánh tay của cô cũng bắt đầu nổi da gà.
Cô theo bản năng chà xát cánh tay, kéo chặt váy trên người.
Ghế dựa ở cửa lại một lần nữa phát ra tiếng động, Chu Cận đột nhiên đứng lên.
Nghe được động tĩnh ở cửa, Hứa Thiện Ý sợ tới mức vội vàng nhìn về phía anh: “Cậu muốn làm gì?”
Chu Cận duỗi tay mở cửa phòng thử đồ ra, anh nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Cậu thay quần áo trước đi.”
Nói xong, anh đóng cửa lại đi ra ngoài, tốt bụng giúp cô đóng cửa.
Hứa Thiện Ý sững sờ, đây là tình huống gì vậy?
Vừa nãy không phải anh còn giống một tên lưu manh, còn một hai phải ăn vạ ở nơi này bắt nạt cô ở trong này sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên đi ra ngoài chứ?
Không đúng, Hứa Thiện Ý lắc đầu.
Cô nghĩ cái này làm gì?
Chu Cận đi rồi không phải càng tốt sao? Anh đi rồi, nhân lúc anh không có ở đây, cô nhanh chóng thay quần áo xong rồi chạy lấy người, rời đi càng sớm càng tốt!
Nghĩ vậy, Hứa Thiện Ý lập tức đứng lên, nhanh chóng thay váy công chúa đang mặc trên người ra rồi mặc váy của mình vào.
Tuy rằng một bên tay áo của chiếc váy đã bị hỏng, cô cũng không để bụng, coi như là trào lưu mới, là chiếc váy đặc biệt đi.
Sau khi thay váy xong, cô mang lại đôi giày của mình, sửa sang lại chiếc váy công chúa và giày mới, cô mở cửa phòng thử đồ đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Chu Cận đứng dựa vào trên tường, mắt nhìn chằm chằm về phía cô. Cô vừa đi ra đã nhìn thấy anh.
Trong lòng Hứa Thiện Ý hoảng hốt, nhanh chóng lấy ra chiếc váy và đôi giày mới vừa rồi nhét vào tay anh: “Đây là váy và giày các cậu chọn, tôi không cần.”
Nói xong, cô xoay người muốn chạy.
Nhưng mà mới chạy chưa được hai bước, cánh tay của cô đã bị thiếu niên nắm chặt. Anh đuổi kịp, ở bên tai cô nói nhỏ: “Cậu không cần quần áo, vậy muốn bồi thường cái gì?”
“Cậu buông tôi ra, tôi không cần cái gì hết.”
Hứa Thiện Ý dùng sức hất tay anh ra, đáng tiếc là không được.
Đúng lúc này, cô bé đáng yêu lúc nãy từ bên ngoài chạy vào trong tiệm, trên tay bé còn cầm theo một cây kẹo bông gòn rất to, vừa ăn vừa từ bên ngoài chạy vào tiệm.
Nhìn thấy Hứa Thiện Ý không thay váy, hơn nữa vẻ mặt tức giận đang bị anh họ cô bé lôi kéo, cô bé trở nên lo lắng.
Cô bé chạy chậm lại, “Chị gái nhỏ, chị không thích váy với giày em vừa mới chọn sao? Em chọn bộ khác cho chị được không?”
“Tiểu Ngữ, em đi chọn cho chị ấy mấy bộ nữa mang lại đây.” Chu Cận lên tiếng bảo em họ.
Cô bé đáng yêu lập tức gật đầu, định chọn lựa mấy mẫu váy khác.
Hứa Thiện Ý bị bọn họ tự ý sắp xếp, cô tức giận: “Tôi đã nói tôi không cần, hai người đừng dây dưa với tôi nữa được không hả?”
Cô vừa nói xong, điện thoại trong túi xách vang lên.
Hứa Thiện Ý lười để ý đến Chu Cận vẫn còn túm tay mình cùng cô bé đang ăn kẹo bông gòn ở bên cạnh. Cô lấy điện thoại ra xem ai gọi đến.
Vừa thấy người gọi đến là anh họ Lục Tân Hồng, cô vui mừng khôn xiết, lập tức ấn nghe: “Anh Tân Hồng, mọi người đang ở đâu? Em đang đứng ở cửa tiệm bán váy công chúa trong phố bán đồ lưu niệm, hai người mau tới……”
Cô còn chưa dứt lời, điện thoại đã bị người mạnh mẽ cướp đi.
Hứa Thiện Ý quay đầu nhíu mày nhìn về phía người cướp điện thoại của mình.
Lại thấy Chu Cận trực tiếp tắt cuộc điện thoại, nhìn màn hình điện thoại hiện lên ba chữ: Anh Tân Hồng
Lần trước Chu Cận đã nghe thấy cái tên này.
Là tên của tên thiếu niên cầm tay Hứa Thiện Ý hôm nọ.
Trong lòng anh đột nhiên khó chịu, lửa giận bùng lên đầu óc anh một cách không kiểm soát được.
Cảm giác được Hứa Thiện Ý đang trừng mắt sau lưng anh, anh kiềm chế cảm xúc một chút, lộ ra nụ cười tươi làm người khác cảm thấy không quá thoải mái: “Cậu không muốn nhận sự xin lỗi của bọn tôi thì cũng được thôi. Gọi bạn của cậu tới đây, tôi mời các cậu đi ăn một bữa, rồi tôi sẽ trả lại điện thoại cho cậu!”
Hứa Thiện Ý cảm thấy nụ cười Chu Cận không bình thường, cô khẳng định anh không có ý gì tốt cả.
Sau khi cảm giác anh trở nên lưu manh, Hứa Thiện Ý cũng không dám dễ dàng tin tưởng anh.
Cô muốn lấy lại điện thoại của mình, nhưng cũng không muốn đi ăn cơm cùng anh, càng không cần phải nói đến việc dẫn bạn bè với anh họ của cô cùng anh đi ăn.
Nếu mọi người cùng nhau đi ăn, không biết mình sẽ bị Chu Cận làm mình tức chết bao lần nữa.
Cô dứt khoát hít một hơi thật sâu, đột nhiên nhào về phía Chu Cận, tức giận duỗi tay cướp điện thoại: “Đừng có mơ mà uy hiếp được tôi, mau trả điện thoại đây cho tôi.”
Chu Cận sửng sốt một lúc, anh không ngờ tới Hứa Thiện Ý thường ngày hiền, luôn bị anh ăn hiếp mà bây giờ lại giống như con thỏ nhảy dựng lên, nhào về phía anh.
Nhưng anh cũng không để cô được như ý muốn, môi anh không tự chủ mà nở nụ cười, tay nắm chặt điện thoại. Thiếu nữ vì kích động mà mặt phiếm hồng, ở trên người anh nhích tới nhích lui.
Cô bé đáng yêu đứng ở bên cạnh, em họ của Chu Cận cũng chính là Chu Tiểu Ngữ, ngay từ đầu đã ở bên cạnh nghiêm túc ăn kẹo bông gòn, ăn cũng rất là nghiêm túc.
Nhưng khi phát hiện anh họ nhà cô đối với các cô gái không bao giờ có sắc mặt tốt, thế mà bị chị gái xinh đẹp sờ tới sờ lui vẫn có thể tươi cười, Chu Tiểu Ngữ ngây người.
Cô bé hoảng sợ che miệng lại, không phải mình không cẩn thận mà phát hiện ra bí mật lớn gì đó đấy chứ?
Cùng lúc đó.
Trước cửa tiệm, đột nhiên có hai người quen thuộc bước vào.
Chu Cận nhìn thấy hai người kia, lập tức cố ý lùi ra sau một bước.
Hứa Thiện Ý muốn cướp điện thoại, thấy anh lùi về phía sau, cô vẫn tiếp tục nhào qua.
Nhưng cô không nghĩ rằng, Chu Cận không biết như thế nào mà đột nhiên từ trên mặt đất ngã xuống.
Anh lảo đảo ngã thì cứ lảo đảo mình anh, không biết tại sao lại kéo theo cả cô. Cô căn bản không đứng vững, cùng anh ngã xuống theo, cả người cô hoàn toàn bổ nhào trên người anh.
Trong nháy mắt Hứa Thiện Ý choáng váng.
Mà Chu Cận, người bị cô đè dưới mặt đất đang đưa ánh mắt khiêu khích về phía người đang chạy tới kia, thiếu niên được Hứa Thiện Ý gọi là anh Tân Hồng.