• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt của mẹ Chu đơ ra một lúc, đôi mắt từ từ đỏ lên, còn có chút ẩm ướt.

Mặc dù thằng nhóc thối này từ nhỏ đến lớn đã rất ngoan ngoãn, thành tích luôn xếp thứ nhất nhưng có những lúc anh không muốn ở chung với người lớn, lại có chút nổi loạn, quan trọng nhất là tính tình của anh rất không tốt.

Mẹ Chu cho rằng cả đời của con trai mình sẽ luôn như vậy.

Nhưng không ngờ rằng, hôm nay anh sẽ vì một cô gái mà ăn nói khép nép cầu xin bà.

Mẹ Chu cảm thấy con trai mình cuối cùng cũng đã lớn và trưởng thành hơn một chút, cho nên ánh mắt bà nhìn Hứa Thiện Ý cũng tràn đầy yêu thương.

Bà đã nhận đứa con dâu này, sau này bà nhất định không thể để A Cận đánh mất đứa nhỏ đó.

“Nhìn con đáng thương như vậy, được thôi, mẹ đồng ý với con.” Mẹ Chu hồi phục tinh thần lại, cười đồng ý với con trai.

Chu Cận nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng vẫn không kiềm được mà truy hỏi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ đưa cô ấy đi đâu thế?”

“Con đoán xem?” Mẹ Chu nói xong lời này liền cười rồi cúp điện thoại.

Bây giờ bà muốn một mình nói chuyện với con dâu tương lai, vậy nên bà sẽ không nói cho thằng nhóc thối kia là bọn họ muốn đi đâu đâu.

Nếu không, thằng nhóc thối kia chắc chắn sẽ trực tiếp dắt con gái người ta đi mất.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại ở trước cửa một nhà hàng món Trung được trang trí cổ kính.

Mẹ Chu tươi cười kéo Hứa Thiện Ý đi vào.

Hứa Thiện Ý nhìn ra được nơi này rất xa hoa, cô có chút không được tự nhiên.

Bởi vì mẹ Chu đã đặt chỗ ngồi trước, người phục vụ cũng quen biết bà ấy, thấy bọn họ đi tới lập tức dẫn đường đưa họ vào phòng ăn.

Sau khi vào phòng và ngồi xuống, người phục vụ nhanh chóng đem thực đơn đưa cho mẹ Chu.

Mẹ Chu lại đẩy thực đơn đến trước mặt Hứa Thiện Ý, trìu mến nói: “Tiểu Thiện, con nhìn xem thích ăn cái gì, đừng khách sáo với dì.”

Hứa Thiện Ý làm sao có thể không khách sáo, cô còn rất căng thẳng.

Cô vội vàng lắc đầu: “Dì à, để dì gọi thì tốt hơn. Con ăn gì cũng được, con không có kén ăn đâu ạ.”

"Không kén ăn là tốt rồi, con trai của dì rất kén ăn, từ nhỏ đến lớn vì để chữa khỏi tật xấu đó của nó làm cho dì rất là sầu.” Mẹ Chu không kiềm được mà nghĩ tới con trai của mình.

Hứa Thiện Ý cười cười, yên lặng lắng nghe.

Mẹ Chu thấy Hứa Thiện Ý nguyện ý nghe, bà lập tức chọn một ít đồ ăn mà các cô gái đều thích ăn rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, sau đó hưng phấn nói với chuyện với cô: “Nói tới con của dì, thật ra tuổi của nó với con cũng không chênh lệch lắm, tuy từ nhỏ nó luôn đạt điểm cao nhưng tính tình lại hay cáu gắt, luôn làm cho dì buồn rầu. Dì luôn hối hận vì chỉ có một đứa con trai, nếu dì có một đứa con gái, con bé nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn thằng nhóc thối kia.”

Hứa Thiện Ý cảm thấy không tốt khi tùy ý đánh giá một người không quen, huống chi mẹ của người đó hôm nay còn giúp đỡ cô.

Vì vậy Hứa Thiện Ý chỉ có thể tiếp tục cười, yên lặng lắng nghe.

Mẹ Chu cũng không cần cô trả lời, sau đó bà nói rất nhiều.

Mãi cho đến khi người phục vụ bưng tất cả món ăn mà bà đã chọn lên, mẹ Chu mới dừng lại, dịu dàng nói: “Ăn đi, đừng để bị đói.”

Hứa Thiện Ý gật đầu: “Vâng ạ.”

Thế là hai người bắt đầu ăn cơm.

Hứa Thiện Ý kinh ngạc phát hiện, nơi này không chỉ có khung cảnh đẹp mà hương vị của thức ăn cũng thật sự rất ngon.

Thấy cô rất thích món ăn ở đây, mẹ Chu rất vui vẻ, bà muốn thường xuyên dẫn Hứa Thiện Ý đến đây ăn, nhưng hình như không có lý do chính đáng để mời cô. Vì thế mẹ Chu không thể kiềm được mà hỏi cô: “Tiểu Thiện, dì rất thích con, dì cảm thấy mặc dù đứa con trai này của dì tính tình không được tốt lắm, nhưng trên những phương diện khác của nó thì thật sự rất tốt, nếu không dì giới thiệu nó cho con quen biết nhé?”

Hứa Thiện Ý đang ăn canh, tuy có chút cay nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngon, đột nhiên nghe thấy mẹ Chu nói như vậy.

Khuôn mặt của Hứa Thiện Ý cả mặt đỏ bừng vì nghẹn, không ngừng ho khan: “Khụ khụ khụ,....”

Cô ho dữ dội, vì sợ ảnh hưởng đến mẹ Chu đang ăn, Hứa Thiện Ý lập tức che miệng đứng lên, vội vàng nói: “Xin lỗi dì Tịch, con đi toilet một chút xong sẽ về ngay.”

Mẹ Chu cũng bị tình cảnh cừa rồi dọa sợ, bà lo lắng đứa nhỏ này bị bà làm cho sợ hãi, giờ phút này bà cũng có chút tay chân luống cuống, vội vàng gật đầu: “Mau đi đi, mau đi đi, đều là lỗi của dì.”

Hứa Thiện Ý vẫn còn đang rất khó chịu, cô lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng, trực tiếp đi đến toilet.

Cô ở trong toilet ngây người một lúc mới không ho nữa, nhưng mặt với hốc mắt đều đỏ lên.

Khi Hứa Thiện Ý đứng rửa tay, trái tim của cô vẫn còn đang đập loạn xạ.

Cô nhịn không được mà suy đoán và nghi ngờ, dì Tịch này đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, lại còn giới thiệu con trai của bà ấy cho cô, bà ấy sẽ không lừa cô chứ?

Nhưng nhìn mình ở trong gương, Hứa Thiện Ý không cảm thấy chính mình có gì đặc biệt, vì sao dì Tịch thích cô đến như vậy?

Thật sự kỳ lạ.

Khi cô đang ngẩn người nhìn bản thân ở trong gương, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cô gái mặc đồ phục vụ đang muốn đi vào toilet, nhưng khi đi ngang qua người Hứa Thiện Ý, người này quét mắt liếc nhìn Hứa Thiện Ý, sau đó đột ngột dừng lại ở sau lưng cô.

Cô ta mở to hai mắt, không dám tin nhìn lại cô vài lần, cuối cùng kinh ngạc nói: “Hứa Thiện Ý, tại sao cậu lại ở đây?”

Hứa Thiện Ý sửng sốt một lúc, cô không ngờ ở đây lại có người quen biết mình.

Cô quay đầu lại nhìn người ở phía sau đã gọi mình, sau khi nhìn kỹ hơn, cô phát hiện bản thân không quen người này, nhưng trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức, cho thấy đây là người quen của nguyên chủ.

Đây là bạn học của nguyên chủ trước khi cô ấy chuyển trường, tên là Vương San San, cô ta là bạn học, cũng là hàng xóm của nguyên chủ, nhưng quan hệ của bọn họ không tốt.

Hứa Thiện Ý cũng không biết vì sao lại gặp Vương San San đang mặc đồ phục vụ ở đây, nhưng Hứa Thiện Ý nghĩ nếu nguyên chủ cùng người này có quan hệ không tốt lắm thì cô chỉ cần tùy tiện trả lời một chút là được.

Vì vậy, vẻ mặt Hứa Thiện Ý nhàn nhạt, đáp lời: “Ừ, tôi tới đây ăn cơm.”

Nói xong, Hứa Thiện Ý muốn đi ra ngoài.

Sắc mặt Vương San San hơi biến đổi, cô ta kiềm chế không được nói: “Trước kia tôi nghe nói các người chuyển nhà, cậu cũng chuyển trường. Tôi còn tưởng rằng sẽ không gặp lại cậu, nhưng không ngờ lại gặp nhau ở đây. Nhà cậu chuyển đến gần đây sao? Cha mẹ cậu có phải làm ăn lời được rất nhiều tiền không?”

Hứa Thiện Ý nghĩ rằng đối phương chỉ là tùy tiện chào hỏi một chút mà thôi, nhưng những câu phía sau nghe qua có chút quái lạ.

Cô có chút không thoải mái, xoay người thờ ơ hỏi lại: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

"Tôi tùy tiện hỏi thôi, dù sao nhà hàng mà tôi đang làm này giá cả rất cao, không phải ai cũng có thể đi vào ăn, tôi chỉ nghĩ nhà cậu phát tài thôi.” Vương San San ngoài cười nhưng trong không cười.

Sau khi nghe cô ta nói xong, Hứa Thiện Ý càng cảm giác được người tên Vương San San này thật sự không thích cô.

Vừa khéo, nghe Vương San San nói xong mấy câu đó, Hứa Thiện Ý cũng không thích cô ta.

Vì thế, cuối cùng Hứa Thiện Ý liếc mắt nhìn Vương San San, lạnh giọng nói: “Cậu không thích tôi, sau này thấy tôi cũng đừng chủ động chào hỏi, bởi vì tôi cũng không muốn để ý đến cậu.”

Nói xong, Hứa Thiện Ý xoay người đi ra ngoài.

Vương San San nghe xong những lời mà Hứa Thiện Ý nói, lại thấy Hứa Thiện Ý đã đi rồi, cô ta giận đến mức muốn bốc hỏa.

Cô ta nắm chặt nắm tay, thiếu chút nữa đã đuổi theo đánh người, nhưng nhớ tới tình cảnh trước mắt của bản thân, cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lúc trước cha mẹ của cô ta cũng kinh doanh, trong nhà cũng có tiền, cho nên gia đình cô ta mua nhà ở cùng tiểu khu với Hứa Thiện Ý, trở thành hàng xóm.

Nhưng không ngờ công ty cha mẹ cô ta phá sản, còn nợ người ta hơn một ngàn vạn, cha mẹ của cô ta bỏ trốn ra nước ngoài, mà cô ta cũng bị bắt bỏ học ra ngoài làm công nuôi bản thân.

Cô ta thấy xấu hổ khi làm công ở thành phố trước kia, vì không muốn mất mặt nên mới đến thành phố khác, không ngờ cô ta lại gặp được người mà cô ta đã từng vừa hâm mộ vừa ghen tị ở nơi này.

Trước kia, Hứa Thiện Ý và cô ta vừa là bạn học vừa là hàng xóm, hoàn cảnh gia đình của cả hai nhà tương đối giống nhau, nhưng Hứa Thiện Ý xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều, điều này khiến cho Vương San San vô cùng ghen tị.

Bây giờ nhìn thấy Hứa Thiện Ý còn có thể mặc quần áo đẹp, còn có thể đến nhà hàng cao cấp như vậy để ăn cơm, Vương San San ghen tị đến độ đôi mắt chảy cả máu.

Sau khi rời khỏi toilet, Vương San San ngay lập tức lén đi dò hỏi xem trong phòng ăn của Hứa Thiện Ý còn có ai.

Nhưng độ bảo mật thông tin của khách hàng ở nhà hàng này rất cao, Vương San San cuối cùng cũng biết được trong phòng này ngoại trừ một cô gái, còn có một nhân vật lớn rất lợi hại không thể chọc vào.

Vương San San cẩn thận nhớ lại, theo hiểu biết của cô ta, trong nhà Hứa Thiện Ý không có nhân vật lớn nào.

Cho nên, chẳng lẽ Hứa Thiện Ý tuổi còn nhỏ nhưng đã quen được đại gia, còn được đại gia bao nuôi?

Vừa nghĩ như thế, Vương San San đang điên cuồng ghen tị đột nhiên hưng phấn.

Nếu thật sự là như vậy thì đừng trách cô ta không khách khí.

Cô ta nhất định phải khiến cho Hứa Thiện Ý thân bại danh liệt.

Dựa vào cái gì mà nhà họ Vương của cô ta phải phá sản khiến cho cô ta đi làm công, còn Hứa Thiện Ý lại sống tốt đến như vậy?

Như thế không công bằng.

Cô ta phải khiến Hứa Thiện Ý trở nên giống như mình mới được.

Sau khi Hứa Thiện Ý trở lại phòng, mẹ Chu lập tức lại gần, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi? Con tốt lên chút nào chưa? Lúc nãy đều là lỗi của dì, nếu dì không nói những lời đó thì con cũng sẽ không giật mình đến nỗi bị sặc như vậy.”

Khuôn mặt Hứa Thiện Ý ửng đỏ: “Con không sao, không phải tại dì, là bản thân con có vấn đề.”

Mẹ Chu nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sau khi bà cùng Hứa Thiện Ý lại ngồi xuống, mẹ Chu kiềm chế không được mà hỏi: “Tiểu Thiện, con có phải là đã có bạn trai rồi cho nên mới kích động như thế không?”

May mắn là lúc này Hứa Thiện Ý không ăn canh, nếu không cô cảm thấy bản thân vẫn có khả năng bị sặc giống khi nãy.

Cô vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, con không có bạn trai, bây giờ con không nghĩ đến chuyện yêu đương, ba mẹ con cũng không cho con yêu đương.”

Mẹ Chu vừa nghe thấy Hứa Thiện Ý nói không có bạn trai, lúc đầu bà rất vui vẻ, nhưng vui vẻ chưa được hai giây, bà lại lo lắng đứng lên. Nghe ý tứ này của cô, chỉ sợ con trai của bà muốn theo đuổi được Hứa Thiện Ý cũng không đơn giản như vậy.

“Con nói cũng đúng, đúng là bây giờ con vẫn còn nhỏ.”

Chẳng qua mẹ Chu sợ mình nói quá nhiều sẽ dọa đứa nhỏ này sợ, nên bà quyết định cứ từ từ mà làm, bà cười cười: “Thôi, chúng ta không nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều dì dẫn con đi gặp giáo viên, dì đã sắp xếp một giáo viên dạy diễn xuất cho con. Hôm nay và ngày mai đều là cuối tuần, chắc là con sẽ có thời gian để làm việc đúng không?”

“Vâng ạ, hôm nay và ngày mai con đều có thể làm việc.” Nói tới vấn đề chính, Hứa Thiện Ý lập tức phấn chấn tinh thần mà gật đầu.

Sau khi ăn cơm trưa, Hứa Thiện Ý cùng với mẹ Chu rời khỏi nhà hàng.

Trước khi đi, Hứa Thiện Ý từng lén đi đến quầy lễ tân trả tiền, dù sao hôm nay là dì Tịch đã giúp đỡ cô, cô cảm thấy không thể ăn không đồ dì Tịch mời.

Nhưng nhân viên lễ tân lại nói cho cô biết, dì Tịch có thẻ thành viên ở đây, tiền sẽ trừ vào thẻ đó, cô chỉ có thể ủ rủ mà quay lại phòng ăn.

Sau khi rời đi, cô thầm nghĩ trong lòng, chờ sau khi kiếm được tiền, cô nhất định phải mời dì Tịch một lần mới được.

Thời điểm bọn họ rời đi, Vương San San cũng đã tan làm, cho nên cô ta cũng không nhìn thấy người đi ra cùng với Hứa Thiện Ý là ai.

Tài xế của mẹ Chu biết được bọn họ đã ăn cơm xong, anh ta lái xe đến trước cửa nhà hàng để đón bọn họ.

Nửa tiếng sau, họ cùng nhau trở lại công ty Tinh Thần.

Điện thoại của mẹ Chu lại vang lên, nhưng lần này là âm thanh tin nhắn, bà vừa nhìn không kiềm được mà bật cười.

Thằng nhóc thối kia vậy mà luôn chờ ở công ty Tinh Thần, nhưng anh không muốn để Hứa Thiện Ý biết được người đứng bên cạnh cô chính là mẹ của mình, vì vậy tin nhắn mà Chu Cận gửi đến chính là cầu xin mẹ Chu lát nữa tìm cơ hội rời đi, anh muốn ra gặp mặt Hứa Thiện Ý.

Đúng thật là buổi chiều bà còn có chút việc phải làm, mà vừa nãy ở cùng con dâu tương lai cũng đủ lâu, nghĩ tới con trai đã gấp đến độ đầu muốn bốc khói nên bà đồng ý với con trai.

Vì thế sau khi vào công ty Tinh Thần, mẹ Chu nói có chuyện cần làm, hôm nào đó lại gặp mặt cô, sau đó lại giao cho một người phụ trách dẫn cô tới chỗ giáo viên diễn xuất, rồi bà mới rời đi.

Mẹ Chu đi rồi, giáo viên phân công dạy diễn xuất cho Hứa Thiện Ý rất nhiệt tình với cô, điều này khiến cho cô thả lỏng hơn rất nhiều, cũng học được rất nhiều.

Hứa Thiện Ý không nhận ra thời điểm mà cô đang học cùng giáo viên, có một thân hình cao lớn và anh tuấn luôn đứng ở cửa lén lút quan sát cô.

Thấy sắc mặt cô trông rất tốt, cảm xúc cũng rất bình thường, Chu Cận mới an tâm.

Xem ra mẹ của anh không có nói bậy gì, cũng không hù dọa Hứa Thiện Ý.

Trong nháy mắt trời đã tối, cô giáo kêu Hứa Thiện Ý nghỉ ngơi trước, sau đó giáo viên đi nói chuyện điện thoại với mẹ Chu, không biết là nói cái gì.

Chẳng mấy chốc, giáo viên đã quay lại, cô ấy đưa điện thoại cho Hứa Thiện Ý, cười hiền lành nói: “Là chị Tịch gọi.”

Lúc này Hứa Thiện Ý đang uống nước, nghe thấy là điện thoại của dì Tịch, cô lập tức vặn chặt nắp chai, buông bình nước xuống, sau đó nghe điện thoại: “Chào dì Tịch.”

“Ừ, ừ. Hôm nay Tiểu Thiện học như thế nào? Có mệt hay không?” Trong giọng nói của mẹ Chu tràn đầy quan tâm và yêu thương.

Tuy Hứa Thiện Ý cảm thấy không quen lắm nhưng vẫn cười trả lời: “Không mệt đâu ạ, con còn có thể tiếp tục học.”

“Đừng học nữa, bây giờ đã muộn lắm rồi, con nên đi về đi. Hơn nữa, dì vừa mới nghe giáo viên nói con học rất tốt, chỉ cần con ký hợp đồng, ngày mai con có thể đến thử trang phục, sau đó đến chỗ đạo diễn Trương báo cáo.”

“Thật sao ạ? Con thật sự có thể quay phim ạ?” Hứa Thiện Ý thật sự rất ngạc nhiên.

Mẹ Chu rất hài lòng với cô con dâu tương lai này, đối với cô cũng không có quá nhiều yêu cầu, bà cười nói: “Thật mà, sao dì có thể lừa con được, con mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi. Ngày mai gặp lại.”

“Vâng thưa dì, ngày mai gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thiện Ý lại cảm ơn giáo viên hôm nay đã dạy cô, sau đó mới thu thập đồ của bản thân, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty Tinh Thần.

Vừa ra tới cửa, cô đang định bắt taxi để về thì bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe máy đầy phong cách dừng lại trước mặt cô.

Cô chưa kịp nói gì thì người thiếu niên tuấn tú trên xe đã nở một nụ cười tươi rói với cô: “Trùng hợp thế à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK