Sau khi được nhân viên đưa đến cửa một căn phòng, nhân viên kêu họ đợi ở cửa, chờ lát nữa kêu tên ai thì người đó vào.
Mọi người liên tục gật đầu đồng ý.
Sau khi nhân viên đi vào trong, nhanh chóng gọi tên một người trong số đó, người nọ lập tức bước vào với vẻ mặt phấn chấn.
Cửa bị đóng lại, người bên ngoài hoàn toàn không nghe được bên trong đang nói gì, làm gì, mọi người vốn đã sốt ruột lại càng lo lắng hơn, nhưng vẫn rất mong chờ.
Hứa Thiện Ý thấy rất nhiều người, còn cô là đột nhiên bị gọi tới, bên trong không có tư liệu của cô, có lẽ phải đến cuối cùng cô mới có cơ hội vào casting, cô cứ tìm một cái ghế ngoài cửa ngồi chờ.
Cô nghĩ, nếu trong lúc chờ mà người đại diện Trương Hồng đến, vậy thì cô sẽ đến gặp người đại diện Trương Hồng trước.
Nếu người đại diện Trương Hồng vẫn chưa đến thì cô sẽ chờ những người này casting xong hết, rồi mới chủ động đến hỏi nhân viên trong đó, xem có thể cho cô một cơ hội hay không.
Lúc suy nghĩ đến chuyện này, tầm mắt của cô cứ chăm chăm nhìn xuống đất.
Bên cạnh cô liên tục có vài người ngồi xuống nhưng cô cũng không nhìn.
Có lẽ qua hơn mười phút, đột nhiên bên cạnh cô vang lên giọng nói rất to của một người phụ nữ: “Trời ạ, sao không thấy chiếc vòng tay tôi vừa mới mua vậy? Mấy 10 mấy vạn mới mua được đó, tôi cũng thích chiếc vòng tay đó nhất.”
Xung quanh lập tức nhốn nháo, có người hỏi chuyện gì đã xảy ra, có người thì thấp giọng bàn tán với nhau.
Hứa Thiện Ý cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía người vừa lên tiếng, là cô Bạch Vi Vi trước đó, người này lại đúng lúc ngồi bên cạnh cô.
Hứa Thiện Ý nhớ tới thái độ vừa rồi của họ, sẽ không định để ý đến chuyện của cô ta, nên lập tức đứng dậy muốn tránh sang bên cạnh.
Ai ngờ, cô vừa đứng dậy thì trợ lý của Bạch Vi Vi lập tức đi tới cản cô lại, tức giận chất vấn cô: “Sao vòng tay của Vi Vi nhà tôi lại ở trên ghế của cô? Có phải cô lấy trộm không hả?”
Hơn mười người xung quanh lập tức dùng ánh mắt đề phòng và châm biếm nhìn về phía Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý cũng mới phát hiện, trên chiếc ghế cô vừa ngồi lại có một chiếc vòng tay.
Lúc cô mới ngồi xuống ghế, chỉ ngồi một phần nhỏ đằng trước, ban đầu cô nhìn xuống thì trên ghế không có gì cả, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một cái vòng tay chứ?
Hứa Thiện Ý không hề hoảng hốt, cô cũng không trộm cướp gì cả. Sau khi cô bình tĩnh nhìn chiếc vòng tay trên ghế, đành suy đoán, tuy cô và đám Bạch Vi Vi không quen biết gì nhưng vừa rồi bọn họ ngồi đây, cô rất nghi rằng Bạch Vi Vi hay trợ lý cô ta đang muốn đổ tội cho cô.
Cho nên, Hứa Thiện Ý bày ra vẻ mặt giận dữ đối diện với cô trợ lý của Bạch Vi Vi, bình tĩnh mở miệng nói: “Tôi không trộm đồ của các người.”
“Cô nói không trộm là không trộm à?” Trợ lý của Bạch Vi Vi cao ngạo châm chọc: “Một con nhóc tay chân không sạch sẽ như cô trộm đồ của người khác thì thôi đi, nhưng hôm nay gặp trúng Vi Vi nhà tôi mà còn dám ra tay, bây giờ bị chúng ta bắt được mà còn không dám thừa nhận, cô cho rằng đây là đâu hả? Đây là nơi cô có thể làm xằng làm bậy sao?”
Hứa Thiện Ý không nhịn được mà cười, cô thấy trợ lý của Bạch Vi Vi cứ như một con ngốc: “Tôi nói không trộm chính là không trộm, bây giờ là xã hội pháp chế, có rất nhiều cách có thể chứng minh rằng tôi bị oan, tốt nhất cô nên chú ý đến ngôn từ của mình, nếu không chờ đến khi chân tướng rõ ràng, tôi sẽ tố cáo các người tội phỉ báng vấy bẩn người khác.”
Bạch Vi Vi và trợ lý cô ta liếc nhìn nhau, hai người nhanh chóng nhìn xung quanh, không phát hiện ra camera giám sát nào, lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Trợ lý nhanh chóng đi tới, giơ tay muốn tát Hứa Thiện Ý: “Con nhỏ chết tiệt, mày trộm đồ mà còn lý lẽ nữa phải không?”
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào Hứa Thiện Ý thì người trợ lý đã thấy tay và thắt lưng của mình bị người ta tóm lấy, giây tiếp theo, sau một trận trời đất quay cuồng thì người trợ lý ngã nhào trên đất, vẻ mặt cô ta không dám tin.
Bạch Vi Vi bên cạnh cũng ngây người.
Đám người xung quanh hóng chuyện cũng kinh ngạc lùi về sau.
Hứa Thiện Ý vẫn đứng yên tại chỗ, dáng người cô gầy ốm, khí chất tươi mát, dáng vẻ lại xinh đẹp như một tiểu tiên nữ.
Trước kia mọi người nhìn thấy cô thì chỉ cho rằng, cô coi như cũng có chút sắc đẹp nhưng chắc chắn là một cô gái nhỏ rất dễ bị ức hiếp. Nhưng qua động tác vừa rồi, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn cô không khác gì một con quái vật đáng sợ.
Hứa Thiện Ý nhìn cô trợ lý bị quật ngã trên đất, bình tĩnh mở miệng: “Vừa rồi là cô động tay trước, tôi chỉ tự vệ thôi!”
Trợ lý nằm trên đất còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Vi Vi bên cạnh đã lộ ra vẻ mặt kinh sợ, lấy điện thoại ra: “Rõ ràng là cô vô duyên vô cớ đánh người, cô chờ đó, cô đánh trợ lý của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ báo cảnh sát, kêu cảnh sát bắt cô!”
Hứa Thiện Ý nghe vậy, gật đầu tán thành: “Được, quả thật chuyện hôm nay cần phải báo cảnh sát, tôi thật sự muốn nhờ cảnh sát giúp tôi xem thử, là ai đổ oan tôi trộm đồ, đúng lúc tôi muốn tố cáo cô tội phỉ báng!”
Động tác cầm điện thoại của Bạch Vi Vi cứng đờ, đại não cô ta đột nhiên có chút trống rỗng.
Thật ra, cô ta đã khá có tiếng tăm, còn có một lượng fan lớn, cũng thường xuyên có thể nhận được một số vai nữ hai nữ ba, cô ta cảm thấy mình giỏi hơn rất nhiều người bình thường, cô ta hoàn toàn xem thường người khác.
Thông thường cô ta cũng không thích tranh giành với người khác, cô ta cảm thấy điều đó không cần thiết, cô ta cho rằng những người tầm thường đó hoàn toàn không có tư cách khiến cô ta tức giận.
Nhưng hôm nay cô gái này lại khác.
Rõ ràng cô gái này chính là trời sinh xinh đẹp, không phải phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa cô gái này còn rất trẻ tuổi, đáng nói nhất là cô gái này cũng muốn casting và tranh giành một vai diễn rất quan trọng đối với cô ta.
Không hiểu sao, cô gái này tạo cho Bạch Vi Vi một cảm giác vô cùng nguy hiểm nên cô ta mới không nhịn được, không nhịn được kêu trợ lý chỉnh đốn cô.
Ý tưởng ban đầu của cô ta là, cố tình vấy bẩy cô gái này tội trộm đồ, sau đó làm ầm ĩ lên để người của công ty Tinh Thần đuổi cô gái “trộm đồ” này đi.
Như vậy, cô ta sẽ không còn cảm thấy nguy hiểm nữa, cũng sẽ nắm chắc được cơ hội vai diễn của hôm nay hơn.
Nhưng Bạch Vi Vi không ngờ, cô gái trước mặt thoạt nhìn yếu đuối này lại dễ dàng quật ngã người khác, ngoài ra, cô còn rất bình tĩnh, nghe báo cảnh sát cũng phấn chấn như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Lúc này Bạch Vi Vi thật sự rất luống cuống, đồng thời cô ta lại càng chán ghét cô gái trông có vẻ yếu đuối trước mặt.
Cô ta im lặng vài giây, cuối cùng không gọi cảnh sát mà vội vàng đứng dậy đi ra xa, sau đó nhanh chóng gọi điện cho kim chủ của mình.
Cuộc gọi vừa nối thông, cô ta đã bật khóc: “Hu hu hu chồng à, em bị người khác ức hiếp.”
“Chiếc vòng tay anh mua cho em bị người ta trộm lấy, sau khi bắt được tên trộm vặt thì cô ta không chịu thừa nhận, còn đánh trợ lý của em. Em nói cô ta vài câu thì cô ta lại muốn đánh em.”
“Ừm, bây giờ em đang ở Tinh Thần.”
Không biết người bên kia nói gì mà Bạch Vi Vi nhanh chóng nín khóc mỉm cười, nũng nịu trả lời: “Ừm, em biết rồi, vậy em sẽ ngoan ngoãn chờ thêm một lát.”
Rất nhanh, Bạch Vi Vi đã gọi điện xong, quay lại chỗ khi nãy một lần nữa, cô ta liếc mắt nhìn trợ lý, cao ngạo nói: “Trước tiên cô đứng lên đi đã, cô ta đánh cô bị thương thì sẽ lập tức có người đến đòi lại công bằng cho cô.”
Trợ lý cô ta lập tức gật đầu, sau đó tuy rằng thân thể không sao nhưng lại cố tình làm ra dáng vẻ đau đớn, nằm bò trên đất lầm bầm.
Người xung quanh hóng chuyện đều nhận ra Bạch Vi Vi, nhưng không ai có tiếng bằng cô ta nên mọi người đều trốn vào góc, không dám tới gần cô ta.
Bạch Vi Vi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm chiếc vòng tay lên, ngắm nghía trong tay, vừa ngắm vừa châm biếm nhìn Hứa Thiện Ý: “Thật ra tôi cũng biết, bây giờ có một vài cô gái nhỏ cực kỳ thích hư vinh, thấy thứ gì tốt mới lạ cũng không nhịn được mà làm ra chuyện hèn hạ, nhưng cô muốn trộm đồ thì cũng phải xem rõ đối tượng là ai, Bạch Vi Vi tôi mà cô cũng dám lấy, đúng là tìm chết.”
Hứa Thiện Ý tưởng vừa rồi Bạch Vi Vi báo cảnh sát nên cũng bình tĩnh đứng bên cạnh đợi cảnh sát đến, lười tranh chấp với cô ta.
Nhưng hai phút sau, đột nhiên có một người đàn ông trung niên gấp gáp chạy về phía nhóm phụ nữ các cô.
Người này vẻ mặt gian xảo, vừa tới đã lập tức tươi cười đi tới trước mặt Bạch Vi Vi, cười hỏi cô ta: “Ôi trời cô Bạch, thật ngại quá đã để cô chịu oan ức rồi. Người trộm đồ của cô đâu? Tôi đích thân đưa cô ta đến cục cảnh sát.”
Người xung quanh đều thấy rõ, trên thẻ tên của người đàn ông này cho biết, ông ta là một quản lý của công ty Tinh Thần, họ Phạm.
Bạch Vi Vi biết đây là người mà kim chủ cô ta phái tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó chỉ tay về phía Hứa Thiện Ý, lạnh lùng cười nói: “Chính là cô ta, cô ta trộm chiếc vòng tay hơn 10 vạn của tôi không chịu thừa nhận thì thôi đi, còn đánh trợ lý của tôi, quản lý Phạm, ông xem, bây giờ trợ lý của tôi bị thương tới mức không đứng dậy nổi.”
Ánh mắt của quản lý Phạm nhìn theo hướng ngón tay của Bạch Vi Vi, lúc này mới nhìn thấy Hứa Thiện Ý.
Sau khi thấy rõ dáng vẻ của cô gái nhỏ này, trong mắt quản lý Phạm lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ông ta lập tức giấu đi, sau đó bày ra vẻ mặt hung hăng chất vấn Hứa Thiện Ý: “Một cô gái thoạt nhìn rất đứng đắn như cô, không ngờ lại là tên trộm vặt. Hôm nay coi như cô xui xẻo lọt vào tay tôi, tôi sẽ dẫn cô đến cục cảnh sát.”
Nói xong, quản lý Phạm vươn tay muốn bắt lấy Hứa Thiện Ý.
Hứa Thiện Ý lập tức lui về sau, trong ánh mắt đều là tia sắc lạnh, cô hỏi ngược lại quản lý Phạm: “Cô ta nói tôi là trộm vặt thì đúng là vậy à? Chứng cứ đâu?”
Quản lý Phạm sửng sốt.
Bọn họ không nhận ra, đúng lúc này có một nhóm người đang đi về phía họ, thanh niên cao lớn điển trai đi đầu mang theo vẻ uy nghiêm.
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ trung niên có khí chất cao quý và vẻ ngoài xinh đẹp.
Thanh niên nhìn thấy phía trước có người đang cãi nhau thì lập tức nhíu mày, trợ lý ngay bên cạnh anh ta thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc, tôi đến kêu bọn họ giải tán ngay nhé?”
Vị tổng giám đốc trẻ tuổi đang định gật đầu thì phía trước lại vang lên tiếng tranh cãi.
Bạch Vi Vi châm biếm hét lên: “Còn muốn chứng cứ gì? Chẳng lẽ tôi đổ oan cho cô sao? Cô cho rằng cô là ai hả?”
Bên môi Hứa Thiện Ý lộ ra nụ cười lạnh: “Chứng cứ tốt nhất, chẳng lẽ không phải là đưa vòng tay của cô đến chỗ cảnh sát, để họ kiểm tra xem trên vòng tay của cô có dấu vân tay của tôi không à?”
Bạch Vi Vi nghe vậy thì sửng sốt.
Không đợi cô ta mở miệng, Hứa Thiện Ý nói tiếp: “Cô nói tôi lấy trộm vòng tay của cô, vậy trên vòng tay của cô chắc hẳn phải có dấu vân tay của tôi. Nếu không có, vậy chính là cô vu oan cho tôi, cho dù cô là minh tinh thì tôi cũng có thể tố cáo cô.”
“Cô dám!” Bạch Vi Vi gấp gáp, cô ta không ngờ, cô gái hôm nay cô ta gặp được, trông thì có vẻ yếu đuối nhưng thật ra cũng là một cô gái không dễ chọc.
Quản lý Phạm nhận được nhiều đãi ngộ tốt từ kim chủ của Bạch Vi Vi, lúc này thấy Bạch Vi Vi tức giận thì ông ta lập tức tiến lên, hung dữ rống lên với Hứa Thiện Ý: “Con nhỏ này, miệng mồm rất biết ăn nói nhỉ, nhưng có thể nói thì làm sao? Cô trộm thì cũng trộm rồi, bây giờ cô nhất định phải đi theo tôi!”
Hứa Thiện Ý không hề thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng cũng đã có chuẩn bị, chỉ cần quản lý Phạm này dám chạm vào cô thì cô sẽ lập tức quật ngã ông ta xuống đất.
Quản lý Phạm cười lạnh tới gần Hứa Thiện Ý, Bạch Vi Vi bên cạnh và những người phụ nữ xung quanh cũng đều đứng xem trò.
Tổng giám đốc và vị phu nhân trung niên đứng phía sau nghe được thì đột nhiên rất muốn khen ngợi cô gái bị đổ tội oan uổng này, phải, bà ấy không cảm nhận sai, bà ấy cho rằng chắc chắn cô gái này bị oan, nếu không cô sẽ không bình tĩnh như vậy, nói chuyện còn rất có lý lẽ.
Vì thế, vị phu nhân xinh đẹp ấy không nhịn được mà nhìn về phía cô gái đang sắp bị quản lý Phạm bắt lấy, nhưng vừa nhìn thấy thì đột nhiên bà ấy cảm thấy cô bé này có chút quen mắt.
Rất nhanh, trong đầu bà ấy hiện lên tấm ảnh chụp.
Phu nhân lập tức mở to hai mắt nhìn, sau đó không để ý đến hình tượng mà xông về phía đám người kia, gấp gáp hét to lên: “Dừng tay dừng tay, dừng tay hết cho tôi!”
Bà ấy chưa từng gặp qua cô gái kia, người bạn tốt của bà đã gửi cho bà một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó chính là cô gái mà con trai bà lén nhìn.
Và cô gái phía trước kia, chính là cô gái trong tấm ảnh.
Cho nên, đây là con dâu tương lai của bà, là con dâu tương lai của bà bị ức hiếp.
Quả thật mẹ Chu gấp muốn chết rồi.