• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thiện Ý ngửi được mùi hương có chút quen thuộc.

Mặt cô vừa vặn kề sát lồng ngực anh, còn nghe được tiếng tim đập dồn dập của anh.

Cô rất tò mò là ai đã giúp đỡ mình.

Cũng không chờ cô ngẩng lên nhìn, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến một giọng nam quen thuộc.

Anh nói: “Bị bệnh chưa khỏi mà còn đi vứt rác cái gì?”

Sau khi anh nói xong, rốt cuộc Hứa Thiện Ý cũng nhìn rõ là ai đang ôm cô.

Lúc này, cô muốn bao nhiêu khiếp sợ thì có bấy nhiêu khiếp sợ.

Trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc qua, Chu Cận là nam phụ, nữ chính trong tiểu thuyết thích anh, nhưng dường như anh chẳng thích ai cả. Còn cô Hứa Thiện Ý chỉ là một nữ phụ đáng thương mà thôi, trong sách, vốn dĩ nguyên chủ và Chu Cận không quen biết nhau.

Vậy tại sao, bây giờ Chu Cận lại biết nhà cô ở đâu, còn chạy tới đây một cách khó hiểu?

Tuy rằng Hứa Thiện Ý sợ chết, tuy rằng cô không có bản lĩnh gì lớn, nhưng cô không ngốc, việc này rất kỳ quái, cô cảm thấy cách Chu Cận đối xử với cô, hoàn toàn không giống với cách người bình thường đối xử với bạn mới cùng lớp.

Cô mím môi, sau đó đẩy anh ra, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây? Còn biết tôi bị bệnh?”

Hơn nữa, cho dù cô bị bệnh, còn lôi cái thân xác bị bệnh đi vứt rác, thì hình như cũng không liên quan đến anh.

Lời Chu Cận vừa nói, giống như cực kỳ lo lắng cho cô, làm như rất thân thiết với cô, cảm giác này thật kỳ lạ.

“Giáo viên giao nhiệm vụ cho tôi.” Chu Cận thấy vẻ mặt phòng bị nhưng lại rất tò mò của cô, khóe môi anh khẽ cong lên.

“Nhiệm vụ?” Hứa Thiện Ý cảm thấy càng không thể tin nổi.

Biểu cảm giờ phút này của cô, vừa mơ hồ lại vừa tò mò, mặt mày Chu Cận giãn ra.

Anh lấy điện thoại ra cho cô xem, thấp giọng: “Cuối tháng trong lớp sẽ có bài kiểm tra, cô giáo xem qua thành tích trước kia của cậu, cảm thấy cậu cần phải phụ đạo thêm. Mà tôi là hội trưởng hội học sinh, lại còn là bạn cùng bàn với cậu, nên trọng trách phụ đạo cho cậu đành phải để tôi đảm nhận!”

Sau khi Hứa Thiện Ý nghe xong thì không nhịn được vươn tay lấy điện thoại trong tay anh, sau đó, quả nhiên cô nhìn thấy ghi chép cuộc trò chuyện của giáo viên và anh trên màn hình điện thoại, trong đó, quả thật giáo viên đã nhờ anh đến phụ đạo cho cô.

Cô trả điện thoại lại cho anh, im lặng.

Vì vậy, là cô giáo kêu anh đến phụ đạo cho cô, địa chỉ nhà cô cũng là cô ấy nói với anh.

Thế nhưng, cô thật sự không thể tiếp xúc với anh.

Nếu vẫn tiếp tục qua lại với anh, cô sẽ chết đó.

Hứa Thiện Ý rất muốn từ chối, dù sao thành tích kém là của nguyên chủ, thành tích của cô cũng không tệ mà.

Nhưng ngay lúc cô muốn từ chối thì phía sau đột nhiên vang lên giọng mẹ Hứa: “Thiện Thiện, sao con lại xuống lầu vậy?”

Nghe thấy âm thanh đó, Hứa Thiện Ý vội vàng quay đầu, sau đó cô thấy mẹ Hứa đang chạy tới, vẻ mặt lo lắng nắm lấy tay cô, quan sát cô từ trên xuống dưới: “Chẳng phải đã kêu con nghỉ ngơi cho tốt sao? Con xuống đây làm gì?”

Hứa Thiện Ý vội giải thích: “Con xuống bỏ rác, bây giờ con lên lầu ngay đây.”

Vì đã tới giữa trưa, mẹ Hứa lo rằng con gái không có sức ăn cơm nên mới vội vàng trở về.

Giờ phút này nhìn thấy con gái có thể xuống lầu đi bỏ rác, dường như sắc mặt cũng đã tốt hơn một chút, bà ấy liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, mẹ Hứa cũng phát hiện, nãy giờ còn có một cậu thiếu niên anh tuấn cao ráo đứng cạnh con gái mình.

Mẹ Hứa quan sát Chu Cận, sau đó hỏi con gái: “Đây là…”

Hứa Thiện Ý nhìn Chu Cận, nói: “Cậu ấy là bạn cùng lớp với con…”

Chu Cận lập tức nở nụ cười, sau đó nói mục đích mình đến đây.

Sau khi mẹ Hứa nghe xong thì rất vui mừng, bởi vì bà ấy biết, thành tích của con gái bà từ trước đến nay không được tốt, gần đây bà ấy vô cùng lo lắng con bé sẽ không đậu đại học. Đọc toàn bộ bản dịch của truyện ở trang luvevaland chấm co nhé. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.

Bây giờ được hội trưởng hội học sinh có thành tích cực kỳ tốt đến đây phụ đạo cho con gái, bà vui còn không kịp.

Vì thế, không đợi Hứa Thiện Ý từ chối, mẹ Hứa đã dắt tay con gái, gọi Chu Cận cùng đi lên lầu, vào nhà họ Hứa.

Sau khi vào trong, mẹ Hứa lập tức đi rót trà rửa trái cây.

Còn Hứa Thiện Ý vẫn đang mở to mắt đứng ngay cửa cùng Chu Cận.

Ánh mắt Chu Cận nhìn cô, giống hệt như đang nhìn người yêu, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, điều này khiến Hứa Thiện Ý nghi ngờ mục đích của anh đến đây không hề đơn thuần.

Cô nhân lúc mẹ không có ở đây, nhỏ giọng chất vấn anh: “Giáo viên thật sự kêu cậu tới phụ đạo cho tôi à?”

Không hiểu sao đáy lòng cô lại có chút hoài nghi anh, tuy rằng cô đã xem qua ghi chép cuộc trò chuyện của anh và cô giáo.

Chu Cận khẽ cười ra tiếng: “Không tin?”

Hứa Thiện Ý cắn môi, vẫn nghi ngờ nhìn anh.

Chu Cận kiên nhẫn lấy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số, sau đó đưa điện thoại cho cô, lúc này mới nói: “Cậu tự hỏi cô đi.”

Ánh mắt Hứa Thiện Ý nhìn anh mang theo vẻ nghi ngờ, cô nhận điện thoại, rất nhanh đã thông máy, bên trong truyền đến tiếng cô Lâm chủ nhiệm lớp, giọng cô ấy rất dịu dàng: “Chu Cận, có chuyện gì sao?”

“Cô ạ, em là Hứa Thiện Ý, em nghe bạn Chu nói, cô kêu bạn ấy đến dạy phụ đạo cho em đúng không ạ?” Hứa Thiện Ý xoay người đưa lưng về phía Chu Cận, nhỏ giọng hỏi cô ấy.

Bên trong điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng của cô Lâm chủ nhiệm, dường như cô ấy có chút ngượng ngùng: “Phải, Hứa Thiện Ý à, chuyện là thế này, ban đầu cô nói mấy hôm em nghỉ phép không cần nộp bài tập, vì sợ em không có thời gian dưỡng bệnh. Nhưng sau đó cô nhớ tới cuối tháng sẽ có một bài kiểm tra, cô cũng xem lại thành tích trước kia của em, cô cảm thấy tốt nhất vẫn nên phụ đạo thêm cho em, vì vậy…”

Cô Lâm nói rất nhiều, toàn bộ đều là muốn tốt cho Hứa Thiện Ý.

Hơn nữa thành tích ở trường của Chu Cận đã nhiều lần đứng hạng nhất, anh chủ động muốn giúp đỡ, Đọc toàn bộ bản dịch của truyện ở trang luvevaland chấm co nhé. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. cô Lâm cực kỳ tán thành và vui mừng, còn kêu Hứa Thiện Ý phải học tập chăm chỉ.

Hứa Thiện Ý biết cô ấy có ý tốt, cuối cùng cũng không còn cách nào từ chối, nên đành đồng ý.

Sau khi cúp máy, cô trả điện thoại lại cho Chu Cận, áy náy nói với anh: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã nghi ngờ cậu. Còn nữa, cảm ơn cậu vì đã đồng ý bỏ thời gian giúp tôi phụ đạo, tôi nhất định sẽ cố gắng đạt được thành tích tốt.”

Chu Cận nhận lấy điện thoại, thấy cô cúi đầu áy náy xin lỗi, anh không nhịn được xoa đầu cô, giọng điệu cưng chiều: “Không cần xin lỗi, giúp bạn cùng bàn nâng cao thành tích, là bổn phận của tôi mà!”

Bổn phận?

Tính từ gì vậy?

Hứa Thiện Ý ngẩng đầu nhìn anh, cô có chút nghi ngờ, liệu có phải anh dùng sai từ rồi không.

Nhưng cô giáo nói thành tích của anh lần nào cũng đứng hạng nhất, người đạt được vị trí đầu tiên sẽ dùng sai tính từ như vậy sao?

Vừa hay, mẹ Hứa đã cắt xong một đĩa hoa quả, không thấy hai đứa nhỏ trong phòng bếp, quay đầu thì thấy họ đang đứng ngay cửa, mẹ Hứa cười gọi: “Thiện Thiện, mau kêu bạn học Chu tới đây ăn hoa quả nè.”

Hứa Thiện Ý không nghĩ nhiều, cô xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói với anh: “Đến ăn hoa quả đi.”

“Được.” Chu Cận gật đầu, cước bộ đuổi theo cô, dáng dấp của một học sinh ngoan, cực kỳ dễ nói chuyện.

Không hiểu sao điều này lại khiến sự phòng bị và sợ hãi của Hứa Thiện Ý giảm đi rất nhiều.

Mẹ Hứa vẫn còn bận nhiều việc, bà ấy hỏi hai người đã ăn cơm chưa, hơn nữa còn biết được chiều nay họ không có tiết học, Chu Cận có thể ở lại phụ đạo cho Hứa Thiện Ý cả buổi chiều, mẹ Hứa vô cùng vui mừng, bà ấy dặn dò Hứa Thiện Ý phải chăm chỉ học tập, còn nói đã làm phiền Chu Cận, kêu anh tối đừng vội về sớm, chờ bà ấy về nấu cơm tối cho họ, sau đó, mẹ Hứa rời đi bận rộn chuyện làm ăn.

Mẹ Hứa vừa đi, nhà họ Hứa cũng yên tĩnh lại.

Mặc dù trong nhà vẫn còn hai người.

Lúc mẹ Hứa còn ở đây, Hứa Thiện Ý nghĩ rằng Chu Cận được giáo viên phân tới, nên cô không cần lo lắng gì cả.

Nhưng mẹ Hứa đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ, đột nhiên Hứa Thiện Ý cảm thấy hoang mang.

Đây là lần đầu tiên cô ở nhà một mình với nam sinh, hơn nữa đây là nam sinh cô không nên tiếp xúc nhất.

Cô trở nên thận trọng hơn, ngồi trên sô pha vẫn luôn cúi thấp đầu.

Ánh mắt Chu Cận vẫn dán trên người cô, anh không ngốc, anh nhìn ra được hình như Hứa Thiện Ý rất sợ anh, nhưng anh không nghĩ nhiều, Đọc toàn bộ bản dịch của truyện ở trang luvevaland chấm co nhé. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. chỉ cho rằng cô cũng giống những nữ sinh khác, nghe qua tiếng tăm của anh nên mới sợ anh.

Vì vậy sau khi nhìn chằm chằm cô một hồi, anh lên tiếng hỏi cô: “Hôm nay muốn phụ đạo môn nào, hửm?”

Nghe vậy, Hứa Thiện Ý hồi phục lại tinh thần, thần kinh cô căng thẳng vì giọng nói của anh, cô bắt đầu nhớ lại xem mình cần phụ đạo môn nào.

Dáng vẻ tự hỏi của cô, không hiểu sao lại có chút đáng yêu, ánh mắt Chu Cận dần trở nên nóng rực, vài giây sau, anh ho nhẹ một tiếng, mới mở miệng: “Trước đó tôi từng xem qua thành tích của cậu rồi, môn nào cậu cũng cần phụ đạo thêm, như vậy đi, hôm nay chúng ta phụ đạo môn toán trước, cậu lấy sách lại đây!”

Thành tích của chính Hứa Thiện Ý rất khá, nhưng cũng không giỏi tới mức đạt hạng nhất toàn trường. Còn Chu Cận, cô vừa nghe giáo viên nói, anh là hạng nhất toàn trường, cho nên cô lập tức gật đầu, xoay người lấy balo.

Vài phút sau, hai người họ cùng ngồi trước bàn học của Hứa Thiện Ý, giọng điệu trầm thấp êm tai của Chu Cận vô cùng kiên nhẫn chỉ dạy từng chỗ cho cô.

Hứa Thiện Ý nghe rất nghiêm túc, vì Chu Cận giảng rất kỹ, cô dần dần đắm chìm vào việc học, vì thế đã quên việc sợ anh, cũng quên mất phải giữ khoảng cách với anh.

Đầu và thân thể của hai người càng ngày càng gần hơn.

Sau khi Chu Cận giải thích xong một câu, anh quay đầu muốn xem biểu cảm của cô thì vừa hay cô cũng muốn cúi đầu nhìn đề bài, chóp mũi hai người vô tình chạm nhau.

Sau đó, cả hai lập tức cứng đờ như hoá thạch.

Bầu không khí bên trong dường như đã thay đổi, hô hấp của cả hai hòa quyện vào nhau, tiếng tim đập thình thịch như thể đang căng thẳng.

Con ngươi đen láy của Chu Cận nhìn chằm chằm đôi mắt ươn ướt của Hứa Thiện Ý, đột nhiên anh cảm thấy rất khát.

Trong đầu anh lập tức xuất hiện những hình ảnh trong mơ.

Anh không nhịn được đưa tay nắm lấy bả vai Hứa Thiện Ý.

,

Sau khi mẹ Hứa rời đi thì lập tức gọi điện cho cha Hứa, nói bà ấy không phải lo lắng cho con gái nữa, dường như con gái đã khỏe hơn rất nhiều rồi, với lại có bạn học đến giúp con gái học phụ đạo.

Nhưng sau khi cha Hứa biết người đến phụ đạo cho Hứa Thiện Ý là nam sinh thì vô cùng lo lắng, ông ấy vội giục vợ mình: “Sao lại sắp xếp nam sinh đến phụ đạo cho con gái chúng ta chứ? Tôi hơi lo lắng, hay là bà quay về xem thế nào đi, thuận tiện hỏi lại chủ nhiệm lớp của Thiện Thiện thử, xem có thể đổi sang một bạn học nữ không.”

Trước đó mẹ Hứa không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa bà ấy thấy dáng vẻ của Chu Cận cũng không giống người xấu. Đọc toàn bộ bản dịch của truyện ở trang luvevaland chấm co nhé. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Nhưng nghe chồng nói vậy, mẹ Hứa vẫn lo cho con gái, vì thế bà lập tức xoay người trở về nhà.

Chẳng qua bà ấy ra ngoài vẫn chưa tới mười phút, sau khi trở về, bà ấy dùng chìa khoá mở cửa, rồi đổi giày, thấy trong phòng khách không có ai thì đi thẳng lên phòng con gái.

Cửa phòng của Hứa Thiện Ý hé mở, sau khi mẹ Hứa đi tới thì đưa tay đẩy cửa ra: “Thiện Thiện..”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK