• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc điện thoại này đến rất đột ngột, tin tức về nước cũng thế. Một lúc lâu sau Trì Tái Hạ vẫn chưa nói lời nào, chậm chạp tiêu hóa tin tức xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Gặp một chút?

Anh ta nói gặp một chút là phải gặp à, có giá quá nhỉ.

Không hiểu sao lửa giận bùng nổ, giọng cô lập tức cao lên một quãng tám, gần như không nghĩ ngợi gì đã chửi đối phương một trận: “Giáng sinh về làm gì, tảo mộ hả? Tảo mộ thì đến nghĩa trang ngoại ô ở hướng Tây tìm mộ tổ nhà anh đi, bớt lắc lư ở trước mặt tôi. Xui xẻo!”

Chửi xong cô cúp điện thoại, biến thành mèo con quạu quọ, bầu không khí trong xe cũng tức khắc giảm xuống.

Khương Tuế Tuế ngơ ngác trước cuộc điện thoại và cơn tức giận bất ngờ này, bèn thò đầu ra sau nhìn một tí.

Cô nàng còn chưa kịp mở miệng, Trì Tái Hạ đã vô cảm lấy chiếc kính râm trong túi đeo lên.

Gương mặt không vui bị che hơn phân nửa, ý tứ hết sức rõ ràng…cô từ chối giao tiếp.

Khương Tuế Tuế chuyển hướng sang Hứa Định bên cạnh.

Anh dường như không nghe thấy gì cả, ánh mắt chạm phải cô nàng một lát cũng không có gợn sóng.

Gặp nguy không loạn, thấy biến không sợ, không hổ là Hội trưởng Hứa!

Cô nàng lặng lẽ quay đầu lại, nắm chặt dây an toàn, cả đường yên tĩnh như gà hiếm có.

Khi taxi dừng ở quảng trường gần hồ Ngân Nguyệt, tài xế nhìn trước nhìn sau, rốt cuộc ánh mắt rơi trên người Khương Tuế Tuế ngồi ghế lái phụ, cực kỳ thấu hiểu bầu không khí mà nhỏ giọng chào hỏi: “Người đẹp, nhớ đánh giá năm sao nha.”

Khương Tuế Tuế gật đầu liên tục, làm ngôn ngữ ký hiệu “ok ok”, rồi tháo dây an toàn trượt xuống xe, động tác liền mạch lưu loát.

Hứa Định cũng xuống xe, nhưng anh không thể hiện cảm giác cuối cùng cũng hít được không khí trong lành như Khương Tuế Tuế.

Anh chú ý đến Trì Tái Hạ vẫn còn ngồi yên trong xe, anh đưa tay che ở nóc xe, hơi nghiêng người nhắc nhở người ngồi bên trong: “Trì Tái Hạ, tới rồi.”

Sao cơ?

Trì Tái Hạ phản xạ có điều kiện mà rụt rụt vai, cô bừng tỉnh.

Thấy cô ngồi dậy khỏi thành ghế, tháo kính râm xuống, ánh mắt còn đang thất thần, Hứa Định hơi giật mình.

Vậy là trong quãng đường tầm mười phút này…cô không chỉ nhắn tin chim cánh cụt, nghe điện thoại, tức giận, mà còn đánh được một giấc.

Trì Tái Hạ cũng mơ mơ màng màng không biết chuyện gì xảy ra. Rõ ràng tối qua cô ngủ rất ngon, nhưng bị chọc tức một hồi thì không hiểu sao cơn buồn ngủ lại kéo tới, sau đó chẳng mấy chốc đã ngủ gật.

Não cô choáng váng bước xuống xe, gió lạnh thổi qua, cảm giác cơn giận không có chỗ phát tiết vừa rồi bất chợt tan biến.

Khi thấy Wechat Lương Kim Việt gửi đến, rốt cuộc cô cũng có thể hòa bình mà vô cảm trả lời: “Để coi.”

Lương Kim Việt gửi Wechat tới chỉ đơn giản để khuyên cô đừng tức giận như vậy, còn nghiêm túc nói rằng anh ta được nghỉ nên về nước, muốn gặp cô một chút.

Hai người là thanh mai trúc mã thật sự, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhà trẻ đến cấp 3 cả hai đều học chung một trường. Ở trường học họ cũng là nhân vật nổi tiếng nhất, dung mạo đẹp đẽ gia thế tốt, toát lên vẻ rực rỡ phản nghịch của tuổi dậy thì.

Lúc đầu Trì Tái Hạ không có suy nghĩ gì, cô và Lương Kim Việt quá quen thuộc, ở bên ngoài thấy anh ta cực kỳ ngầu lòi, cô còn có thể xem thường liếc lên tận trời.

Bắt đầu từ cấp 2, đám bạn sẽ thường bàn tán một hai tin về anh ta, thậm chí rất nhiều người bắt đầu ngầm thừa nhận hai người bọn họ là một đôi. Trì Tái Hạ cũng xem thường, chẳng qua lâu dần, trong đầu sẽ tự nhiên bị thay đổi theo, kiểu gì cũng sẽ so sánh những người theo đuổi khác với Lương Kim Việt.

Tình bạn thật sự biến chất có lẽ là vào kỳ nghỉ hè từ cấp 2 lên cấp 3, bọn họ ra ngoài chơi với nhau. Ở bên ngoài, cô bị một tên háo sắc tay tiện muốn tốc váy mình, cô còn chưa kịp phản ứng, Lương Kim Việt đã bắt được cổ tay đối phương bẻ lại, đấm người kia một trận.

Thời khắc đó, cô cảm thấy dáng điệu kiêu căng khó thuần của Lương Kim Việt có tí đẹp trai.

Đáng tiếc thay, chỉ có tình bạn của cô thay đổi, nhưng Lương Kim Việt thì không.

Anh ta không chỉ không biến chất, mà còn ngay dưới mí mắt cô chơi trò mập mờ ngầm hiểu lẫn nhau với một người bạn của cô lúc ấy.

Khi biết hai người họ hẹn hò, Trì Tái Hạ ngơ ngác, phản ứng rồi mới phát hiện, cô đây chẳng phải chính là nữ phụ mất não tự cho rằng muôn người chú ý trong tiểu thuyết học đường sao?

Tuy trước đó người bạn này của cô là một thành viên trong đội ngũ CP khổng lồ suốt ngày tẩy não hai người họ nên thành một cặp, nhưng nghĩ lại thì hình như cô cũng không thể trách ai được.

Bởi vì cô miệng một đằng tim một nẻo, chưa từng thừa nhận mình có thiện cảm với Lương Kim Việt. Chuyện người ta hẹn hò thì liên quan gì đến tên hề vị trí Center của gánh xiếc như cô chứ?

May mắn thay, sau đó đã nhanh chóng đến lúc tốt nghiệp, cô cũng không cần để bản thân ấm ức phối hợp diễn xuất làm nữ phụ kính nghiệp cho người khác. Bằng không cô cũng không dám khẳng định mình sẽ nổi cơn điên vô lý gì không.

Từ khi cô bắt đầu xa cách quá mức, Lương Kim Việt cũng nhận ra rồi. Chẳng qua anh ta chỉ phát hiện chứ chẳng làm gì cả.

Cuối cùng, đoạn tình cảm lưu luyến với Lương Kim Việt này tựa như trôi vào dĩ vãng, không tiếp tục được bao lâu, nhưng về mặt ý nghĩa thì khác.

Điểm khác nhau không nằm ở đối tượng hẹn hò, mà nằm ở việc bọn họ đều hiểu rõ cảm xúc của nhau trong mối quan hệ này.

Xa lánh là một loại hình thức tín hiệu của tình cảm, im lặng chính là một hình thức đáp lại uyển chuyển.

Sau này Lương Kim Việt ra nước ngoài học Ngôn ngữ, chẳng mấy chốc đã hẹn hò với em gái xinh đẹp mới trong hội du học. Trì Tái Hạ cũng yêu đương vui vẻ sung sướng, hai người lấy việc mỗi người một ngả làm bắt đầu, ăn ý không liên lạc nữa.

Dòng suy nghĩ bỗng dừng lại, Trì Tái Hạ cất điện thoại, điều chỉnh tâm trạng rồi bước theo Khương Tuế Tuế và Hứa Định.



Hồ Ngân Nguyệt là một trong những thắng cảnh lớn của Bình Thành, tên đầy đủ là công viên hồ Ngân Nguyệt, diện tích rộng hơn trăm héc-ta.

Do cực kỳ rộng lớn, lại tồn tại một số địa hình khác nhau, thế nên một mặt ở đây đã được cải tạo thành bãi cát nhân tạo, mặt khác thì quy hoạch đường phố quán bar đối diện hồ. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn chập chờn khắp nơi.

Trì Tái Hạ là người gốc ở Bình Thành, nhưng cô chưa từng đến bao giờ, cô luôn cảm giác không thú vị mấy.

Muốn đến bãi cát thì đi du lịch bờ biển, muốn đi quán bar thì khắp Bình Thành ở đâu mà không có. Còn có quán rượu nhỏ ven hồ, vậy ca dao dân gian có thể thôi miên cô đến chiều hôm sau.

Nhóm nhỏ bọn họ hẹn nhau ở chỗ khá gần bãi cát nhân tạo này. Cuối tuần nhiều người, dù đã gần vào đông, nhưng vẫn có rất nhiều người đẹp không sợ lạnh ăn mặc phong phanh, đang vui vẻ chụp ảnh trên bờ cát, xung quanh có mấy cây dừa tự trồng. Đứng từ xa nhìn, cứ có cảm giác hoảng hốt nghĩ rằng mình đến bờ biển thật vậy.

“Trì Tái Hạ, Hội trưởng Hứa! Hai người muốn xuống không? Nước này không lạnh đâu!”

Một khoảng nước hẹp dài được cố ý đào dọc theo hồ để mọi người xuống vui đùa. Khương Tuế Tuế nhanh chóng hòa nhập vào đội quân khổng lồ đang đạp nước, còn rủ bọn họ xuống chung vui.

Trì Tái Hạ không để ý.

Hứa Định giơ máy ảnh lên, ra hiệu không tiện.

Nhưng vài người trong nhóm nhỏ bọn họ vẫn bước xuống, còn có người kéo nhau đi toilet, mua nước uống…để lại hai người họ ngồi trên ghế ở bãi cát, loay hoay với ống kính máy ảnh DSL, cả hai đành phải trò chuyện ít câu về chủ đề chụp ảnh.

Cũng không biết do cô chẳng hề nghe đa số những kiến thức Hứa Định đã học trên lớp, hay do vốn tri thức của anh rộng rãi, cô nhận ra anh có sự hiểu biết nhất định về chuyện chụp ảnh.

Và điều khiến người ta thấy hết sức thoải mái là, tuy anh hiểu rất nhiều, nhưng không hề làm người ta có cảm giác như đang bị dạy bảo. Vì thế, dù bản thân cô không hiểu mấy, nhưng vẫn sẵn lòng lắng nghe anh nói.



“Vậy cậu giúp tôi chỉnh một chút, tôi dùng máy ảnh của cậu để thử tham số nhé?”

Hứa Định bảo được.

Hai người đổi máy, Trì Tái Hạ dùng máy ảnh của anh chụp tách tách vài bức, sau đó dừng lại bấm xem thành quả.

Đột nhiên, cô ngừng tay.

Từ từ, bức hình này…

Cửa hàng đồ ngọt, cô, còn người bên cạnh này nữa.

Nếu cô nhớ không lầm, thì trước đó cô đã giành máy ảnh từ tay Khương Tuế Tuế để xóa ảnh rồi, sao vẫn còn chứ?

Cô ngẩng đầu, nhìn Hứa Định khó hiểu.

Hứa Định cũng nhìn cô, ánh mắt thản nhiên chính trực.

“...”

Là do cô chưa xóa hết hay vì cô đã để lọt?

Ánh mắt anh không tránh không né, nhất thời Trì Tái Hạ rất khó để không nghi ngờ bản thân.

Bấy giờ cô vốn không nhìn kỹ, cũng trôi qua một khoảng thời gian rồi, cô thật sự không thể xác định rõ Khương Tuế Tuế đã chụp mấy bức, cũng không chắc chắn mình đã xóa hết hay chưa.

“Bức ảnh này?”

Cô có ý thăm dò.

“Khương Tuế Tuế chụp, chụp không tệ lắm.”

“...Đúng là không tệ.”

Không thăm dò được gì, Trì Tái Hạ gật đầu, miệng dối lòng phụ họa một câu.

“Máy ảnh của cậu đã chỉnh xong rồi.”

Hai người đổi lại máy ảnh, tấm ảnh chụp vừa mới triển lãm trước mặt Trì Tái Hạ đã được đường đường chính chính lấy về.

-

Chuyến chụp ảnh ngoại cảnh này kéo dài đến tối.

Bọn họ đã chụp vô số bức ảnh, nhưng bậc thầy trong nhóm chụp ảnh vẫn muốn phản ánh thêm bao thăng trầm của cuộc sống bằng cách dùng thời gian giao thoa với sóng nước biến ảo, nên muốn đợi thêm một lát, chụp cảnh mặt nước khi đêm xuống.

Ngoài Khương Tuế Tuế và Trì Tái Hạ, ai nấy trong nhóm cũng là sinh viên giỏi tỉ mỉ. Bậc thầy đã nói như thế, cũng không ai có ý kiến.

Thật ra lên lớp trước đó, kể cả nói chuyện phiếm trong nhóm thảo luận, mọi người đã hiểu biết về nhau một chút. Ra ngoài nửa ngày lại càng thân quen hơn, đợi đến khi kết thúc quay chụp, có người đưa ra ý kiến tìm một quán bar nhỏ nghe nhạc ăn uống.

Khương Tuế Tuế dẫn đầu giơ hai tay hai chân tán thành: “Được được! Tớ đói lắm rồi, các cậu không đói sao?”

“Đừng nói nữa, tớ đã đói tới mức mất cảm giác rồi.”

“Quán bar nhỏ thì có món gì để ăn chứ?”

“Có, cơ bản sẽ có đồ ăn vặt, còn có quán bar âm nhạc có thể làm cả bàn đồ ăn cho cậu đấy.”





Không ai phản đối, nhóm người nói đi là đi.

Bọn họ tìm được một quán bar khá đông khách, có biểu diễn ngay tại quán.

Dàn nhạc giữa sân khấu, ánh đèn rực rỡ, khắp nơi treo đầy màn hình chọn bài hát. Lầu một đã đầy, phục vụ dẫn bọn họ lên lầu hai, ngồi phía đối diện người hát chính.

Trì Tái Hạ thấy ly rượu trong tay nữ sinh ngồi ghế dựa sát vách kia rất đẹp, thuận miệng hỏi nhân viên phục vụ: “Bên đó là rượu gì, nồng độ cao không?”

“Chào quý khách, đó là rượu do tiệm chúng tôi đặc biệt điều chế, Rượu gạo hôn hoa hồng, tầm mười lăm độ.”

“Vậy cho tôi một ly nhé.”

Hứa Định: “Hai ly, cảm ơn.”

Anh còn biết uống rượu?

Trì Tái Hạ ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng vẻ ngạc nhiên cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã có nam sinh trong nhóm đặc biệt đến hỏi cô muốn chọn điểm tâm ngọt nào, cô ứng phó xong một người, bàn kế bên lại có nam sinh tới bắt chuyện.

Ở những nơi thế này, trai xinh gái đẹp luôn được chú ý.

Hứa Định ngồi ở góc rẽ của ghế, chỗ ánh đèn tối nhất, vẫn có người chú ý đến anh, đối phương thẳng thắn gửi tin nhắn trên màn hình chọn bài: “Anh đẹp trai mặc áo jacket màu đen ở ghế B10 lầu hai, đến B5 uống ly rượu được không? - Lý Gia Hân Bình Thành chân thành mời [tim].”

“B10 là bàn chúng ta nhỉ.”

“Áo jacket màu đen, Hội trưởng Hứa, đang nói anh đó.”

“Tự xưng là Lý Gia Hân của Bình Thành, đây chắn hẳn là một người đẹp rồi? Hội trưởng Hứa còn không mau đi!”

Mọi người ồn ào nhao nhao, Trì Tái Hạ quan sát màn hình, nghĩ thầm ánh mắt của người đẹp kia cũng được, nhưng tám phần sẽ giao sai người, không được đáp lại đâu.

Quả nhiên, vị Hội trưởng Hứa này phớt lờ mọi người chế nhạo, vẫn lù lù bất động.

Nhưng có người khởi xướng, màn hình chọn bài cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt. Đủ loại bình luận chúc phúc, chọn bài, xin liên hệ liên tục nhảy lên. Người hát chính trên đài thỉnh thoảng sẽ cười, chọn một cái để đọc.

Chọn bài không cần tiền, nhưng người hát chính chưa chắc sẽ hát, trừ khi tặng thêm quà.

Món bọn họ chọn vẫn chưa lên đủ, họ rảnh rỗi bèn chọn bài gửi bình luận, Khương Tuế Tuế còn dùng một món tiền khổng lồ - 99 khối - chọn bài “Gặp Gỡ*”, quay video cả quá trình gửi cho bạn trai, khiến bạn trai đang ghi chép số liệu trong phòng thí nghiệm cách xa ngàn dặm cảm động muốn khóc.

*Gặp Gỡ - Phương Nhã Hiền: OST “Thơ Ngây 1”.

Để chọn bài hát của quán bar, khách cần quét mã đăng ký vào phần mềm nhỏ, tên quà tặng thì được đặt theo tên rượu trong tiệm.

Bởi vì ca sĩ được mời tới không tệ, người tặng quà quả thật không ít.

Hứa Định ứng phó với vị “Lý Gia Hân của Bình Thành” - người thấy anh chậm chạp không trả lời và tìm thẳng đến cửa kia xong, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, bỗng quét mã.

Sau khi ngầm thừa nhận đăng ký Wechat, anh ngẩng đầu, lơ đãng nhìn thoáng sang Trì Tái Hạ đang thảo luận ý nghĩa bài hát với Khương Tuế Tuế. Anh lại cúi đầu, sửa biệt danh lại như không hề có việc gì.

“Cảm ơn người bạn ghế B10 đã tặng quà, Rượu gạo hôn hoa hồng~ người bạn này chọn bài ‘Sóng Ngầm’*...” Người hát chính cười khổ: “Bài hát này tôi từng nghe rồi, nhưng tôi không giỏi tiếng Quảng Đông lắm. Người bạn ở ghế B10 có thể đổi bài hát không?”

*Sóng Ngầm (An Yong) - Vương Phi.

“B10, bàn chúng ta nữa kìa. Ai chọn vậy?”

Có người chú ý đến giao diện điện thoại của Hứa Định: “Hội trưởng Hứa, cậu chọn à?”

Hứa Định thản nhiên gật đầu, suy nghĩ một lát rồi đổi bài hát.

Trì Tái Hạ chú ý đến động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình chọn bài hát.

“Được, ‘Dịu Dàng’*. Vậy tiếp theo là bài ‘Dịu Dàng’ tặng cho người bạn B10.”

*Dịu Dàng - Mayday.

[Ghế [B10] tặng “Rượu gạo hôn hoa hồng”, chọn bài hát “Sóng Ngầm”, lời nhắn: không.]

[Ghế [B10] chọn bài hát “Dịu Dàng”, lời nhắn: không.]

Giọng nói của người hát chính cùng chữ trên màn hình đan xen bên tai và trước mắt.

Trì Tái Hạ ngơ ngẩn.

Ngoài nội dung chọn bài chính giữa, góc trái trên cùng sẽ còn hiện ảnh chân dung và tên của người chọn bài. Mà cái tên đó lại là…Minh Kính Phi Đài.

Nhân viên phục vụ mang rượu lên.

Trong ly rượu sáng long lanh, một đóa hoa hồng băng được điêu khắc sinh động như thật, rượu gạo chảy dọc theo thành ly, tựa một nụ hôn rơi xuống đóa hoa, nhẹ nhàng nở rộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK