Giúp cô… giúp thế nào?
So với Hứa Định vì chập mạch não mới thốt ra, Trì Tái Hạ quả thật hơi ngơ ngác mờ mịt.
Đa phần kiến thức lý thuyết của cô đều bắt nguồn từ video tài liệu Lục Minh Châu đã cung cấp. Nhưng mấy tư liệu đó cũng không hoàn chỉnh lắm, cô cũng không nghiên cứu cẩn thận, phân tích từng cảnh một.
Một phần nhỏ thì xuất phát từ tiểu thuyết tình cảm mà cô đọc vào lúc rảnh đến mức nhàm chán, nhưng hầu hết miêu tả đều bị hạn chế, không phải dòng ý thức* hoa hoa cỏ cỏ gió sương lôi điện thì sẽ kéo rèm…
*Dòng ý thức (Stream of consciousness): là một phương pháp kể chuyện mô tả những dòng suy tưởng đang diễn ra trong tâm trí của nhân vật, được tạo ra bởi nhà tâm lý học William James.
Một đêm trôi qua, một đêm lại trôi qua.
Bấy giờ tay của cô đang bị Hứa Định nắm lấy, đặt dưới vòi nước xoa bóp cọ rửa.
Sau khi rửa sạch bọt xà bông thơm, Hứa Định tắt nước, cầm khăn giấy lau tay cho cô, từng ngón một, vừa dịu dàng vừa cẩn thận.
Trong gương phản chiếu gương mặt đàng hoàng đứng đắn của anh, dường như câu hỏi anh thì thầm bên tai cũng giống vậy, không hề xuất hiện chút hứng thú thấp kém nào.
Trì Tái Hạ cũng không biết mình bị bế về phòng thế nào.
Ghế sô pha quen thuộc, ánh sáng mờ ảo, phim nhựa dài chưa đến hai tiếng cũng đã kết thúc từ lâu, màn hình chiếu trở về giao diện menu ban đầu.
Nhưng vị trí giữa bọn họ đã thay đổi rồi.
Xung quanh mờ tối, Trì Tái Hạ chỉ nhìn thấy mỗi mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại của anh.
Trì Tái Hạ vừa kinh ngạc vừa luống cuống: “Anh… anh đang làm gì?!”
Cô co rúm người, cảm xúc vừa lạ lẫm vừa ấm áp khiến sống lưng cô không nén nổi mà run rẩy.
Cô chưa từng ý thức được việc giúp mà Hứa Định nói sẽ là giúp thế này, còn tưởng sẽ giống cô chứ… Cô lo sợ không yên, cổ tay vô thức chống ra sau.
Bộ nail mắt mèo màu rượu đỏ vừa mới làm dần dần đổi màu theo ánh sáng, lờ mờ, lắc lư dao động, để lại vết cào trắng bệch trên ghế sô pha bằng da thật.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, giọng cô đã chuyển thành tiếng nức nở run rẩy: “Hứa Định, anh là biến… thái hả?”
Hứa Định vùi đầu không đáp, chỉ k1ch thích thần kinh của cô, dường như đang dùng cách này để trao cô một đáp án khẳng định.
Chưa bao giờ Trì Tái Hạ có cảm giác xấu hổ và kinh hoảng rõ ràng như thế.
Vốn dĩ trên ghế sô pha đặt bốn cái gối và một chiếc chăn mỏng, nhưng lúc cô giúp anh thì tất cả gối ôm đều đã rớt xuống đất. Sau khi rửa tay trở về, Hứa Định nhặt một cái gối lót cho cô, chăn mỏng thì một nửa rơi xuống đất, một nửa bị cô đè lại.
Ngón tay thon dài của cô nắm chặt chăn nhung màu san hô rồi buông lỏng ra, nhưng chưa được bao lâu, cô vẫn không kìm nổi mà dùng sức siết lại.
Giữa cơn mơ màng, đầu cô còn nảy sinh một suy nghĩ không thể hiểu: Chắc chắn Hứa Định là một người có bệnh thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội làm bẩn thảm nhung. Nhưng rốt cuộc khi cô co quắp rúc vào góc hẻo lánh của ghế sô pha, cầm gối ôm che mặt, hình như tấm chăn kia cũng không chạy thoát khỏi số phận bị mang đi giặt.
Ngoài phòng, ánh trăng yên ả tựa nước.
Kỳ lạ thay, hiện giờ đã vào xuân, ở thành phố bốn mùa không rõ như Bình Thành thế này, sau mấy ngày nắng chói chang thì thậm chí đã xuất hiện không khí đầu hè. Nhưng màn đêm vốn nên từ từ ngắn lại, giờ đây đã trở nên dài đằng đẵng như không có hồi kết.
Rõ ràng cách đây không lâu cô vừa có lòng tốt, Hứa Định còn giơ mu bàn tay ra xoa xoa, nói anh muốn đi toilet.
Nhìn tình hình của anh thì có vẻ mục đích cũng không nằm ở việc rửa mặt súc miệng.
Nhưng bây giờ, cô chỉ chôn ở ghế sô pha không muốn nhúc nhích, cũng không tràn đầy lòng tốt như thế nữa, đành để mặc anh vậy.
…
Khi Hứa Định trở về, cũng không bất ngờ gì, anh đã tắm rửa, thay áo tay ngắn, có mùi quả vải dễ ngửi như cô.
Cô rúc trong góc ghế sô pha nửa mê nửa tỉnh, nghe anh thì thầm bên tai: “Hạ Hạ, ngoan, về phòng ngủ cho ngon nhé em?”
Cô dụi dụi mắt, ngáp ngáp, hơi mơ màng ôm lấy cổ anh, “Ừa” một tiếng.
Trong phòng ngủ, hệt như mỗi lần đến nhà anh trước đó, anh đã trải giường xong, bật đèn ngủ, pha sữa bò,... từng bước một đều chuẩn bị xong cho cô.
Cô chui vào trong chăn, Hứa Định cũng lên giường ở bên còn lại.
Không lâu về trước, khi sóng gió trên mạng vừa mới trôi qua, bọn họ đã thường xuyên không cầm lòng được mà thăm dò biên giới vượt rào.
Có lẽ vì cảm xúc chưa khôi phục hoàn toàn, Trì Tái Hạ ở ký túc xá đã bị ác mộng hai ngày liền, cuối tuần lúc qua nhà anh, trước khi ngủ đã kéo tay bảo anh ở lại… Dần dà, chuyện chung giường chung gối dường như đã trở thành một thói quen rất tự nhiên.
Tuy tổng cộng chuyện rất tự nhiên này không xảy ra được mấy lần, nhưng lần nào cũng rất nghiêm túc. Cùng lắm buổi sáng sẽ biến thành tư thế ôm nhau ngủ, sau đó có người ngủ tiếp, người kia thì rời giường giải quyết một ít tra tấn tự mình tìm.
Hôm nay ắt hẳn cô chưa mệt mỏi lắm, sau khi nằm dài trên giường, cơn buồn ngủ trước đó bỗng dưng bay biến hết. Trì Tái Hạ hoàn toàn tỉnh táo, dựa vào trong ngực Hứa Định, muốn bấm điện thoại.
Cô cầm điện thoại lên xem, chỉ còn 10% pin.
Cô không cần suy nghĩ đã bật chế độ sạc nhanh, vừa sạc vừa chơi.
Hứa Định cũng không cần suy nghĩ đã ngăn cô lại, kể cô nghe mấy trường hợp vừa sạc điện thoại vừa chơi rồi đột ngột nổ tung, sau đó đưa chiếc di động của mình cho cô.
Cô cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng chỉ tính lướt phần mềm mua sắm, điện thoại của ai cũng như nhau thôi.
Phong cách điện thoại của Hứa Định thuộc kiểu yêu đương não tàn.
Ở màn hình chờ, anh đặt ảnh hai người chụp chung, hình nền là ảnh selfie của cô, ứng dụng mạng xã hội đều đổi thành ảnh đôi với cô, mang đậm cảm giác nghi thức, chủ đề cuộc trò chuyện, bong bóng chat cũng muốn dùng loại dành cho cặp đôi. Thậm chí ngay cả giỏ hàng cũng để rất nhiều thứ khiến anh cảm giác không tệ, thấy có thể mua cho cô.
Danh sách đề cử mua hàng còn “trái tim thiếu nữ” hơn cả cô, nào là kẹp tóc, dây chuyền, vớ ngủ đáng yêu, đầm ngủ nữ, máy dập xù,...
Nhắc đến máy uốn tóc, máy uốn tóc tự xoay Trì Tái Hạ bị tịch thu hồi học kỳ 1 đã được Hứa Định nhận về, nhưng cô lười cầm nên bảo Hứa Định để trong nhà, còn làm nũng nhờ anh tự học môn sử dụng máy uốn tóc tự xoay.
Chân trước Hứa Định vừa học được cách uốn gợn sóng, chân sau cô đã ngại đỉnh đầu không đủ bồng, thiếu mất cảm giác chỉ cần gật đầu nhẹ thì gương mặt sẽ đầy đặn hơn. Thấy vậy, Hứa Định bèn mua máy dập xù, giúp đỉnh đầu phồng lên cao gì gì đó cho cô.
Thầy Hứa không hổ là thầy Hứa, rất biết một suy ra ba, sau khi tìm tòi kỹ càng các dụng cụ uốn tóc, không đợi cô được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, anh đã yên lặng bắt đầu nghiên cứu những kiểu tóc phổ biến trên mạng. Và bây giờ, anh đã nắm giữ thuần thục kỹ thuật thắt tầm mười kiểu tóc, rảnh rỗi sẽ thắt tóc cho cô.
So với bản thân Hứa Định, trình độ yêu đương não tàn của điện thoại anh hiển nhiên vẫn thua ba phần.
Trì Tái Hạ lướt phần mềm mua sắm, đang định xem di động của mình đã sạc được một nửa chưa, thì đột nhiên cột thông báo hiện lên thông báo @mọi người ở một nhóm Wechat.
Cô bấm vào xem, hình như đang nhắc nhở mọi người nhớ nộp thư đồng ý làm sinh viên trao đổi gì đó.
“Anh muốn tham gia trao đổi sinh viên?” Cô ngẩn người, giơ điện thoại lên hỏi.
Hứa Định nhận điện thoại, nhìn thoáng qua: “Ừa, không phải em đã chọn trường học rồi à? Ban đầu anh tính đợi có thư thông báo rồi mới nói em biết.”
“Trong số các trường đại học ở nước ngoài có chương trình liên kết với trường chúng ta, anh đã chọn trường khá gần trường em, tuy vẫn hơi xa. Đến lúc đấy anh sẽ tìm nhà trọ bên đó, mua thêm chiếc xe thì chắc cũng thuận tiện hơn.”
Trì Tái Hạ nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô học Ban Quốc tế, du học là chuyện đã mặc định. Thật ra, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý yêu xa, chẳng phải hai người họ cũng từng yêu qua mạng rồi à? Cùng lắm vừa có ngày nghỉ thì cô sẽ về nước ngay, hơn nữa chắc chắn Hứa Định sẽ sang thăm cô, ắt hẳn cũng không khó chịu bao nhiêu.
Nhưng anh âm thầm không nói tiếng nào, không chỉ xin làm sinh viên trao đổi, mà còn cân nhắc luôn cả chuyện tìm nhà ở mua xe bên đó…
Cô sửng sốt hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần: “Anh, anh chọn trường nào? Xếp hạng bao nhiêu, anh không thể học cái trường của em đâu đấy!”
Hứa Định lập tức mở tư liệu đã chuẩn bị sẵn cho cô xem.
Nhìn thấy tên trường học…
Còn may còn may, coi như người nào đó chưa đến mức yêu đương não tàn hết thuốc chữa. Để bảo đảm, cô còn tìm kiếm thứ hạng về ngành Kiến trúc học của trường đó, cuối cùng yên tâm.
“Sao anh không kể sớm cho em biết, em đã chuẩn bị cả tâm lý yêu xa rồi!”
“Vừa mới ký thư đồng ý xong, tuy trên lý thuyết sẽ không xảy ra trục trặc gì, nhưng không phải còn chưa có thư thông báo sao? Anh sợ sẽ khiến em thất vọng.” Hứa Định giải thích.
Trì Tái Hạ tức giận dùng trán đập vào cằm anh.
Con người anh vốn thế đấy, chuyện chưa chắc chắn thì sẽ không dám nói gì hết, cũng không biết nên khen miệng anh kín hay biết nhịn nữa.
Nghĩ đến đây, cô lại sẹo lành quên đau, bàn tay thò vào trong chăn trêu chọc bên dưới của anh.
Nhịn đi nhịn đi, để cô xem anh có thể chịu được đến khi nào?!
Trì Tái Hạ chỉ đơn giản ngứa tay, cộng thêm việc ỷ y không sợ. Đêm nay cô đã giúp một lần, anh còn đi tắm rửa, đương nhiên cô cảm thấy dù anh có tâm thì chắc gì đã có sức?
Ấy mà, cô đã đánh giá thấp thể lực thật sự của một nam sinh viên có thể cõng cô leo nửa đường núi rồi.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, dường như mọi chuyện chỉ vì cô tiện tay trêu chọc mà đã trở nên lộn xộn. Đừng nói tới Hứa Định, ngay cả cô cũng không ngờ sau khi mình ở trên ghế sô pha bình tĩnh lại, trái tim phẳng lặng như nước thì vẫn còn có thể nhanh chóng dâng trào sóng ngầm một lần nữa.
Trong phòng, máy tạo ẩm phun hơi nước mịn màng mềm mại ra, sữa bò ấm áp đã nguội, sạc nhanh nhắc nhở pin đã đầy, đèn ngủ vàng ấm chiếu sáng vào một góc chăn đệm không ngay ngắn giữa màn đêm…
Chống đỡ trước vật cản cuối cùng, tiếng hít thở hết sức nặng nề, rõ ràng đến từng tiếng lọt vào tai.
Không biết Hứa Định đang nghĩ gì, mu bàn tay anh gồng tới mức nổi gân xanh, nhưng anh vẫn nhắm mắt, dừng lại: “Hạ Hạ, xin lỗi, anh đi toilet.”
Đây không phải chuyện anh đi toilet là được đâu!
Trì Tái Hạ bối rối, giữ anh thật chặt.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn giải thích: “Trong nhà không có… anh cũng rất muốn, nhưng… lần sau được không? Hạ Hạ.”
Trì Tái Hạ chôn nửa mặt trong chăn, giọng nói vo ve như muỗi: “Có, trong túi áo khoác của em.”
Hứa Định khẽ giật mình, rốt cuộc cũng hiểu một nửa đồ giao hàng biến mất lúc ăn cơm là gì.
Trì Tái Hạ mua mấy loại kích thước khác nhau, tuy từng đã giao lưu nghiên cứu thảo luận một tí về phương diện này cùng Khương Tuế Tuế, nhưng dù sao cô cũng chẳng tin tưởng tuyệt đối với phán đoán của mình. Hay nói đúng hơn, cô không có khái niệm cụ thể về tiêu chuẩn thực tế, sợ mình có lòng tin quá mức với Hứa Định, tới lúc cuối cùng sẽ dẫn tới một ít cảnh xấu hổ không thốt lên lời.
Lúc Hứa Định mở một hộp ra, anh vẫn không quên dặn cô về sau đừng mua các loại khác nữa, rất lãng phí, không dùng được.
Đúng là, bất kể nam sinh với tính cách thế nào thì hình như đều có chấp niệm sâu nặng với loại tôn nghiêm không thể hiểu nổi này.
Trì Tái Hạ có phần thấp thỏm sợ hãi, nhưng cũng hơi nóng lòng tò mò.
Không rõ vì sao, nhưng sau khi hẹn hò với Hứa Định, cô rất thích dính cùng một chỗ với anh.
Thích mùi hương trên người anh, thích cảm giác yên tâm anh trao cho mình, cũng thích tiếp xúc thân mật với anh nhiều lần. Sẽ thẹn thùng, tim sẽ đập nhanh, nhưng rồi cũng mong chờ thân mật với anh hơn nữa.
Cô thật sự muốn biết, có phải ở cạnh người mình rất rất thích là một chuyện tốt đẹp như thế không.
Dường như đêm hè đã đến sớm, ngoài chuyện dài tựa vô tận thì còn cực kỳ khô nóng, cộng thêm máy tạo ẩm đã ngưng công việc, ly sữa bò đã bị đánh nghiêng, tí tách nhỏ xuống sàn nhà…
Như thể Trì Tái Hạ đang liên tục trải qua hết cuộc thi này đến cuộc thi khác. Ngồi ở trường thi, lúc thì bởi vì câu hỏi quá phức tạp mà hoang mang không hiểu, khi thì gặp được một câu mình biết giải mà đột nhiên hưng phấn. Nhưng trong phần lớn thời gian, đầu óc cô vẫn trống rỗng, thời gian làm bài rất dài, còn về điểm số kết quả, phận là một đứa học ngu thì chỉ đành bị động nhận lấy.
Mà Hứa Định, anh vừa như giám thị lại như đứa bạn ngồi bàn kế bên chuyền tài liệu cho cô. Vừa xấu xa vừa có lòng tốt, tra tấn cô, giúp cô, đón nhận toàn bộ sự đùa giỡn, bao dung của cô, thậm chí còn lặp lại chiêu cũ, lừa gạt vô số lần, khiến cô cứ tưởng mình làm xong câu này thì sẽ hoàn thành bài thi.
…
Ba giờ sáng, Trì Tái Hạ bỏ thi.
Anh thích làm thế nào thì làm, cô không hiểu nổi thế giới của sinh viên giỏi. Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, đầu tiên cô cần phải nghỉ một lát đã.
…
-
Kế hoạch được sắp xếp đầy đủ vào các ngày cuối tuần đã được định trước sẽ hết hiệu lực.
Khi Trì Tái Hạ tỉnh dậy, cả người chôn trong chăn mềm mại, dễ chịu đến mức không muốn nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, cô nghiêng người, cảm giác còn hơi khó chịu, nhưng trên người đã thoải mái sạch sẽ.
Trong đầu thi thoảng lướt qua một số hình ảnh vụn vặt vào lúc cô đã cực kỳ buồn ngủ. Hơi nóng bốc lên trong phòng tắm, tóc đen ẩm ướt nhỏ giọt của nam sinh, tiếng dỗ dành dịu dàng ướt át bên tai, còn cả lòng bàn tay ấm áp rửa sạch sẽ cẩn thận.
Mặt cô bỗng đỏ bừng, chột dạ kéo chăn mền lên che, chỉ để lộ cặp mắt nhìn ngó xung quanh.
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Ánh sáng vàng ấm áp trên ban công, quần áo đã giặt đang được phơi nắng ngay ngắn, tỏa ra mùi nước giặt thơm ngát nhè nhẹ.
Chỉ một chốc sau, tiếng bước chân quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, cô nhanh chóng nhắm mắt.
Người nọ bước vào, cố gắng di chuyển thật nhẹ, hơi thở kề gần, dường như đang xoay người dém lại góc chăn cho cô, đầu ngón tay êm ái nhéo nhéo mặt cô.
Trì Tái Hạ không nhịn được mà nhíu mày.
Động tác bất chợt ngừng lại.
Bị phát hiện rồi à? Trì Tái Hạ vừa hồi hộp vừa xấu hổ.
Kỳ lạ thật, lúc giúp đỡ anh trên ghế sô pha xong, cô cũng không có cảm giác không dám đối mặt với anh thế này.
Có thể vì lần giúp đỡ đó không đối diện quá trực tiếp, vậy nên sau khi kết thúc, cô nằm một lát thì đã bình thường lại. Cũng chẳng giống lần sau đấy không thể tránh khỏi việc tiếp xúc ánh mắt… không được không được, không được nhớ thêm nữa.
Nhưng hình như Hứa Định không cảm giác như vậy, anh xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng bảo: “Hạ Hạ, anh nấu cháo, đang giữ ấm. Em ngủ thêm một lát, muốn ăn lúc nào cũng được.”
Trì Tái Hạ tiếp tục giả chết.
“Thấy ánh nắng không chiếu vào phòng, anh thuận tiện phơi luôn quần áo của em nên mới không kéo rèm cửa. Em bị chói mắt à?”
Trì Tái Hạ không nhịn được, dùng chăn mền trùm đầu, vươn một tay đẩy lung tung: “Anh đúng là phiền! Không chói mắt không chói mắt, anh mau tránh ra!”
Hứa Định ho khẽ một tiếng, dây thanh bên trong cổ họng phát ra tiếng cười “Được”.
Anh đặt điện thoại ở đầu giường sạc pin, rồi vẫn bước ra ban công kéo rèm lại.
Trì Tái Hạ lặng lẽ len lén nhìn, bạn trai cô cao ráo, eo hẹp chân dài, giờ anh chỉ tùy ý mặc một chiếc áo thun, tóc đen nhỏ giọt trượt xuống…
Phát hiện anh sắp quay lại, cô mau chóng che kín đầu.
Mãi tới khi tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, cô mới dám thò đầu ra, tìm điện thoại đầu giường, muốn tranh thủ giao lưu trao đổi kinh nghiệm tâm đắc với đám bạn xấu của mình.
Có thể do tối qua quậy quá mức, đầu óc còn hơi trì trệ. Cũng có thể do điện thoại của Hứa Định có lưu nhận dạng gương mặt của cô, rõ ràng lúc mở khóa thấy màn hình nền không giống, nhưng tận đến khi mở Wechat ra, cô mới sửng sốt phát hiện đây không phải di động của mình.
Trì Tái Hạ vô thức trượt lên, muốn thoát ra, nhưng trượt hơi quá trớn, lỡ tay mở giao diện công cụ chuyển đổi ứng dụng*.
*Công cụ chuyển đổi ứng dụng (App Switcher): Giúp bạn xem được các ứng dụng đang mở, nhờ đó bạn có thể chuyển đổi qua lại giữa các ứng dụng dễ dàng hoặc đóng bất kì ứng dụng nào mà bạn không sử dụng.
Công cụ chuyển đổi ứng dụng còn đang mở phần mềm thực đơn món cháo bổ khí cho nữ sinh nào ấy, lướt ra trước là lịch.
Trên lịch, anh đánh dấu rất nhiều ngày.
Phía sau đa số được anh sắp xếp lịch trình gì đó, phía trước hầu hết chỉ thấy các ngày kỷ niệm trong miệng anh, nào là “tình duyên”, “tỏ tình”, “hôn”,...
Ngày hôm qua cũng được anh đánh dấu, với ghi chú: Hứa Định Hạ Hạ.
Danh Sách Chương: