• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy tin nhắn Hứa Định gửi đến, Trì Tái Hạ nhìn điện thoại chăm chú, cô sửng sốt vài giây, tức khắc mang dép lê con thỏ màu hồng chạy xuống lầu.

Dưới lầu, trước cửa sổ phòng bảo vệ có một túi ni lông với logo cửa hàng tiện lợi, bên trên còn dán một tờ giấy ghi chú, viết: Phòng 302, Trì Tái Hạ.

Chữ viết ngay ngắn đoan trang, vị trí đặt bút hơi chếch lên một chút, phía dưới trống một khoảng, tựa như vốn muốn viết chút gì đó, nhưng rốt cuộc đành thôi.

Cô không nhịn được mà nhoẻn miệng, vừa lên lầu vừa giơ túi chụp ảnh.

Trì Tái Hạ: [[Ảnh chụp]].

Trì Tái Hạ: [Lấy được rồi nha, cảm ơn~].

Trì Tái Hạ: [[Mèo con bắn tim.gif]].

Hứa Định: [Ừa.]

Hứa Định: [Vậy ngủ sớm một chút.]

Hứa Định: [Ngủ ngon.]

Trì Tái Hạ bất mãn.

Ngủ ngon gì mà ngủ ngon, có sinh viên nào ở thời đại này ngủ trước mười hai giờ đâu. Hay anh không muốn nói chuyện thêm với cô?

Nhưng nghĩ lại, người anh có thiện cảm là Mưa hè không ngớt. Nếu anh thật sự muốn nói chuyện nhiều hơn với cô, hình như cũng không đúng lắm.

So đo lên, nếu cô chỉ là tiểu vu nữ trong game, dẫu anh bù đắp túi thức ăn này cho bạn học nữ chỉ vì lễ phép, cô cũng sẽ hơi khó chịu.

Trước khi yêu đương, loại hành vi này cô vẫn có thể chấp nhận, nhưng sau khi yêu đương, nếu không được cô cho phép thì khó lòng cho qua được.

Nghĩ tới đây, cuối cùng Trì Tái Hạ, người đang đắm chìm vào góc nhìn bạn gái, cũng nhớ lại, ồ…đúng rồi, bây giờ anh vẫn còn độc thân, chưa có người yêu.

Trông anh rất đúng mực, nếu yêu đương mà có qua lại với cô gái khác, chắc hẳn anh sẽ báo cáo trước cho bạn gái mới đúng.

Trì Tái Hạ tự nghĩ thông suốt, rốt cuộc cũng yên lòng.

Hiện giờ cô không đói bụng, sandwich có thể giữ lại làm bữa sáng ngày mai. Sữa bò hình như mới lấy ra khỏi tủ giữ ấm, sờ vào còn chút ấm áp, Trì Tái Hạ quyết định uống trước khi ngủ.

-

“Tối qua cậu với Hội trưởng Hứa thế nào, có tiến triển gì không?”

Vừa rạng sáng ngày thứ Hai đã có tiết, Khương Tuế Tuế giành chỗ trước giúp Trì Tái Hạ. Cô vừa mới đến, cô nàng đã bắt đầu nhiều chuyện.

Trì Tái Hạ chưa tỉnh ngủ, cầm sandwich lắc lắc vài lần trước mặt cô nàng, buồn bã ỉu xìu nói: “Đây chính là tiến triển.”

Sau đó cô mở gói nhựa plastic, như thể tiến vào cõi thần tiên ăn bữa sáng.

Nghe xong, Khương Tuế Tuế không nhịn được, bèn truy hỏi ngọn nguồn: “Gì mà gọi đây chính là tiến triển? Cậu ấy mua bữa sáng cho cậu? Sao tiến triển thần tốc dữ? Hai người đến chung à? Không đúng, vừa rồi không thấy cậu ấy đưa cậu vào phòng học.”

Lúc rời giường để học tiết đầu tiên, cô đã đủ buồn ngủ rồi, bây giờ thêm Khương Tuế Tuế ồn ào bên tai, Trì Tái Hạ càng cảm giác đầu đang vang lên ong ong.

Cô nhắm mắt, giơ sandwich lên đầu hàng: “Được rồi, đừng làm phiền nữa, để tôi uống miếng nước rồi kể.”

“Cậu uống đi, uống đi.”

Khương Tuế Tuế tốt bụng vặn nắp bình ra giúp cô, chờ mong cô uống nước xong, tự miệng cung cấp bằng chứng ăn đường.



“Ồ, hóa ra tối qua hai người không đi ăn tôm.” Nghe Trì Tái Hạ kể xong, Khương Tuế Tuế nhớ tới gì đó: “Tối qua có người ở phòng ngủ sát vách nói lúc trở về thì gặp một cặp đôi tính ở lại bên ngoài, nhưng đã bị ban quản lý ký túc xá bắt, là hai người đó hả?”

“Khục…khụ khụ!”

Suýt nữa Trì Tái Hạ bị nghẹn chết rồi.

“Cậu kích động gì chứ, cũng đâu phải thật.” Khương Tuế Tuế im lặng: “Hơn nữa cậu có được không đây, mạnh mẽ lên chứ, tớ sắp vội muốn chết rồi!”

Trì Tái Hạ vỗ ngực cho bình tĩnh: “Gấp làm gì, tất nhiên tôi có kế hoạch tác chiến của mình. Không chỉ thế, thứ có được dễ dàng thì cậu ấy có thể trân trọng bao nhiêu chứ?”

Cô nói đường đường chính chính, đạo lý rõ ràng.

Nói đến điểm quan trọng, cô quan sát bàn tay đang giơ lên của mình, chậm rãi đưa từ sau ra trước, nắm chặt ngón tay trong lòng bàn tay: “Nhất định phải khiến cậu ấy không thể tự kiềm chế, rễ tình đâm sâu, không phải tôi thì không được!”

“...”

Yêu đương thôi mà, cần long trọng vậy sao?



Cơ mà, bình thường không phải cô hay nói có chút tình cảm là được, không cần quá nhiều, tránh cho khi chia tay đối phương dây dưa không ngớt, đợi dưới lầu tạt axit các kiểu à?

Bây giờ lại vừa không thể tự kiềm chế vừa rễ tình đâm sâu…chạy trốn để kết hôn hả?

Cô nàng dùng ánh mắt hoài nghi ngó Trì Tái Hạ đang chìm đắm trong kế hoạch hoàn mỹ của bản thân, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cũng không nói nhiều thêm.

Chẳng mấy chốc tiếng chuông vào học vang lên, giảng viên đến, cắt ngang trí tưởng tượng bay bổng của Trì Tái Hạ.

Tiết này là môn Ngôn ngữ, theo thường lệ phải làm bài nghe viết từ vựng.

Trình độ từ vựng của hai người một chín một mười, giảng viên đọc mấy từ tiếng Trung tiếng Anh, hai người vẫn không nhúc nhích, mãi đến khi nghe được từ “firm” quen thuộc thì mới vội vàng hạ bút.

May mà có tường nhà Hứa Định đó, chứ Trì Tái Hạ hiếm khi nhớ kỹ một từ đơn có bốn chữ lắm.

Nghe viết xong, cô còn đang suy nghĩ sau này yêu đương rồi, nói không chừng còn có thể nhờ Hứa Định dạy cho một chút tiếng Anh, chắc chắn hiệu quả sẽ cực kỳ rõ rệt.

Buổi sáng chỉ có hai tiết môn Ngôn ngữ.

Sau khi tan học, Trì Tái Hạ và Khương Tuế Tuế đến cửa hàng trà sữa mới mở để mua trà sữa.

Đang lúc chờ đợi, Khương Tuế Tuế chợt nảy ra một ý tưởng, lấy điện thoại di động xem thời khóa biểu, sau đó huých khuỷu tay vào Trì Tái Hạ, bày kế: “Này, bây giờ Hứa Định đang có tiết trên tòa Khắc Kỷ, cậu có muốn qua trao ấm áp không?”

Tòa Khắc Kỷ ở ngay sau lưng, là tòa dạy học được một sinh viên nổi tiếng tốt nghiệp Bình Đại quyên tặng cho Viện Kiến trúc, bên trong hầu hết là phòng học chuyên dụng dành cho các lớp của Viện Kiến trúc.

“Trao ấm áp gì chứ, kỳ lắm.”

“Kỳ chỗ nào, tối qua không phải người ta mới mua sandwich và sữa bò cho cậu sao? Tặng cốc trà sữa có qua có lại rất bình thường mà.”

“Tặng trà sữa bình thường, nhưng đặc biệt tìm thời khóa biểu của cậu ấy rồi chạy tới lớp tặng trà sữa, cậu thật sự cảm thấy bình thường à?”

Nói cũng đúng.

Khương Tuế Tuế nghĩ ngợi: “Không ấy cậu cứ nói…theo tớ đến tìm bạn ở câu lạc bộ, sau đó ở ngoài cửa sổ giả vờ bắt gặp cậu ấy, thuận tiện gọi cậu ấy rồi tặng trà sữa. Kịch bản này cậu có thể hiểu chứ, chủ yếu là mình tình cờ gặp đó!”

“...”

Hiểu thì có thể hiểu được.

Cũng không phải thói xấu gì cả.

Chỉ có điều hơi thử thách kỹ thuật diễn nhỉ?

Một kế hoạch như thế, Trì Tái Hạ động lòng. Hai người cầm trà sữa rồi xoay người, tiến về phía tòa Kỷ Khắc.

Lớp chuyên của Hứa Định nằm ở tầng ba tòa Kỷ Khắc. Khi đến lầu ba, Khương Tuế Tuế muốn đi toilet trước, Trì Tái Hạ bèn ở bên ngoài đợi, thuận tiện nghĩ sẵn lời kịch vô tình chạm mặt.

Bên phải cầu thang là nhà vệ sinh, còn Hứa Định học ở phòng đầu tiên bên trái.

Trì Tái Hạ đợi một lúc lâu, thấy Khương Tuế Tuế vẫn chưa ra, cô không nhịn được mà lắc lư tới cửa sau phòng bọn họ, lén đưa mắt quan sát.

Phòng học chuyên dụng của bọn họ rất lớn, gấp đôi phòng học bình thường. Mỗi người đều có một chiếc bàn lớn, bên trên chất đầy mô hình, sách vở, thước chữ T,...

Hình như giảng viên không có ở đây…

Mọi người trong phòng tùy ý đi qua đi lại, không giống như đang đi học.

Trì Tái Hạ rón rén quanh quẩn một lát ở cửa sau, không tìm được Hứa Định.

Trong lúc cô suy nghĩ có phải tình báo của Khương Tuế Tuế sai rồi không, thì có người từ xa bước đến, đang chuẩn bị tiến vào phòng học.

Cách cả một dãy phòng chuyên dụng, anh khựng lại vài giây, hỏi xác nhận: “Trì Tái Hạ?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Trì Tái Hạ sững sờ quay đầu. Trông thấy người đang đến, cô kìm nén nỗi xúc động chột dạ muốn chạy trốn, chậm rãi đứng thẳng rồi cứng đờ.

Hứa Định bước tới, cúi đầu nhìn thẳng vào cô: “Cậu đến tìm tôi à?”

“Không phải!” Trì Tái Hạ vô thức phủ nhận: “Tôi, tôi, à thì, tôi đi chung với Khương Tuế Tuế đến gặp bạn cùng câu lạc bộ cậu ấy, hình như bạn của cậu ấy học ở tầng trên.”

Nhịp tim cô đập rất nhanh, lắp bắp nói xong một câu rồi bổ sung thêm: “Khương Tuế Tuế đau bụng, vào nhà vệ sinh. Tôi dạo quanh đây thôi, trùng hợp quá ha…cậu cũng có tiết ở nơi này.”

Cô cười gượng hai tiếng, đâu có dám đối diện với ánh mắt của Hứa Định. Chưa hề diễn tập, toàn dựa vào đến nơi rồi mới phát huy thì chẳng ra làm sao, đầu óc cô đã hoàn toàn trống rỗng.

Im lặng một lát, cô mới nhớ tới mục đích của chuyến này: “À đúng rồi, trà sữa này vẫn còn nóng đó, cho cậu, uống đi.”

Ánh mắt anh dừng trên cốc trà sữa một chút, anh nhận lấy, nói cảm ơn.



Thấy áo choàng cổ lông xù của cô sắp bung ra, anh muốn chỉnh lại giúp cô, nhưng ngón tay vừa khẽ cử động thì anh đã nén xuống.

“Áo choàng cổ của cậu.” Anh nhắc nhở.

Trì Tái Hạ cúi đầu, ồ lên, bối rối chỉnh lại.

Hứa Định lặng lẽ ngắm gương mặt của cô, không hề chớp mắt. Mãi đến khi có tiếng động từ toilet truyền đến, anh mới kiềm chế dời tầm mắt.

Cuối cùng Khương Tuế Tuế cũng ra.

Trong lòng Trì Tái Hạ đã thầm mắng cô nàng một trăm nghìn lần, nhưng vẫn thân thiết tiến lên khoác tay, giả vờ chị chị em em, miễn cưỡng nở nụ cười nói với Hứa Định: “Vậy không làm phiền cậu học nữa, chúng tôi đi trước đây.”

Kế hoạch thất bại toàn tập.

Tranh thủ thời gian chạy mau!

Hứa Định đưa mắt nhìn cô nửa kéo nửa túm Khương Tuế Tuế xuống lầu, đột nhiên nhớ ban nãy cô bảo “tầng trên”.

Hình như cô không biết, tầng trên không có phòng học.

Anh cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa Hồng Kông.

Vị trà thiên về ngọt, cũng có phần đắng đắng.

-

Sau khi bị Khương Tuế Tuế xúi giục lấy lý do “tiện đường” để tặng trà sữa, ngón chân Trì Tái Hạ đã chạm đất, đánh chết cũng không chịu bày ra dịp tình cờ gặp gỡ gì nữa.

Hai ngày nay, cô chỉ an phận ở trong game giữ giao lưu với người ta.

Nhiệm vụ thu thập của Thần dụ đã được làm xong, nhưng vẫn không có được quẻ tượng chỉ định.

Cô xui xẻo như thế, nếu chỉ canh lúc ban đêm thì không biết đến năm nào tháng nào mới ra. Nhưng buổi sáng cô lại dậy không nổi…cũng may Minh Kính biết suy nghĩ của cô, chủ động nhận nhiệm vụ buổi sáng đến xem bói kia.

Chớp mắt đã sang thứ Năm, thời gian bọn họ hẹn nhau đi khám sức khỏe.

Vừa rời giường, Trì Tái Hạ đã nhận được tin nhắn chim cánh cụt, báo rằng đã đạt được quẻ tượng chỉ định.

Hai người trò chuyện vài câu, hẹn ban đêm đánh phó bản Thần dụ chung.

Tâm trạng cô rất tốt, trước khi ra ngoài còn trang điểm xinh đẹp một phen.

Ba người gặp nhau ở dưới ký túc xá, đến bệnh viện cùng nhau.

Khi đưa thẻ căn cước nhận phiếu khám sức khỏe ở sảnh bệnh viện, điều dưỡng trực ban hỏi một câu theo thường lệ: “Đã kết hôn hay chưa lập gia đình?”

Trì Tái Hạ đáp: “Chưa lập gia đình.”

Y tá nhìn thoáng qua cô, rồi dời tầm mắt sang Hứa Định, chỉ chỉ mấy mục khám phụ khoa dưới phiếu: “Có bạn trai không?”

Trì Tái Hạ không hiểu: “Lúc trước có, chia tay rồi, sao thế ạ?”

“...”

“Ý tôi là có quan hệ tình dục chưa?”

“...Chưa.”

Hứa Định cũng không biết nữ sinh khám sức khỏe sẽ bị hỏi kiểu vấn đề này, run rẩy một hồi lâu. Mãi đến khi nghe “quan hệ tình dục”, anh mới phản ứng lại, lùi về sau tránh né.

Ít nhiều gì Trì Tái Hạ cũng hơi xấu hổ.

Đợi Khương Tuế Tuế cầm phiếu khám sức khỏe tới, cô gật đầu với Hứa Định đang né xa xa kia, hàm ý giờ các cô đi xếp hàng trước. Sau đó, cô lôi kéo Khương Tuế Tuế vội vàng xông đến cửa sổ rút máu trên tầng hai.

Hạng mục khám sức khỏe rất phong phú, khám sức khỏe mà trường học sắp xếp cũng không bao gồm hết mục. Khi Hứa Định bước đến nhận phiếu khám sức khỏe, anh cẩn thận xem xét nội dung trên phiếu, nghĩ ngợi rồi xin tư vấn và kiểm tra phương diện sức khỏe giới tính.

Điều dưỡng trực ban cũng không ngạc nhiên, hỏi thẳng: “Cần thêm bốn mục kiểm tra tình trạng phát triển bộ phận sinh dục và bệnh truyền nhiễm không? Bình thường trước khi làm tình đều phải kiểm tra mấy vấn đề này.”

“...Vâng.”

- -------------------

Tiểu Hứa: Yêu cầu của vợ rất nghiêm ngặt, hôn còn cần báo cáo kiểm tra sức khỏe, lo trước khỏi họa.

-

Mặt khác, phương diện tiểu Hứa muốn cố vấn là đề nghị kiểm tra trước khi quan hệ tình dục trên Baidu, không chắc chắn là toàn diện nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK