Suy nghĩ chợt lướt qua trong đầu, nhưng Trì Tái Hạ cũng không rảnh đào sâu thêm, cô thật sự quá quá quá nóng rồi!
Trang phục leo núi dày cộm, bên trong còn đeo đai chống gù lưng, cô ngồi thẳng khó chịu, không ngồi thẳng còn khó chịu hơn, vừa buồn bực vừa siết, có khác gì con gà bị bọc trong lá sen, bên ngoài còn bị cột dây thừng rồi ném vào lồ ng hấp đâu.
Ánh mắt cô chuyển động, tiếp tục uống nước nhiều hơn, hạ quyết tâm phải vượt qua giai đoạn này.
Dẫu sao cũng đang vào đông mà, có nóng cũng không nóng được bao lâu.
Rạng sáng bốn giờ, từng cơn gió lạnh phả qua, cảm giác khát nước dần biến mất. Nhưng mồ hôi chảy ra bị nhiễm gió lạnh, vừa dính vừa ướt lạnh, dán vào làn da rất khó chịu.
Càng khó chịu hơn là còn tận nửa đoạn đường nữa.
Tuy phần đường tiếp theo không khó đi bằng đoạn trước, nhưng ở đây, thể lực của rất nhiều người đã chạm mức báo động, Trì Tái Hạ lại càng rơi vào trạng thái tiêu hao “Hoa bái* tiểu Hạ.”
*Hoa bái: việc gắng sức quá mức về tinh thần và thể chất, vượt quá mức có thể chịu đựng được.
Ngồi một lát ở đình nghỉ ngơi, cô cho rằng mình nghỉ đủ rồi, nhưng mới dợm chưa được hai bước thì đã chứng nào tật nấy, thở hồng hộc.
Trong lòng cô bị đè nén, không ngừng suy nghĩ vì sao mình lại chọn cái môn này, vì sao giảng viên nhất định phải sắp xếp cái thứ hoạt động rách này!
Cô đần quá, tại sao cứ muốn đeo đai chống gù lưng để leo núi chứ! Rồi tại sao vẫn chưa tới đỉnh núi nữa!!!
Hứa Định phát hiện cảm xúc của cô khác lạ, trước khi cô phát cáu, anh đã kiên nhẫn dỗ dành, lúc thì nắm tay cô, lúc lại nghỉ ngơi với cô, khi sẽ ngồi xổm xuống kiên quyết muốn cõng cô, khiến cô ngại giận chó đánh mèo, cơn giận này cũng không thể bùng nổ.
Năm giờ rạng sáng, mặt trời vừa bắt đầu nhô lên, rốt cuộc bọn họ cũng chạm được đỉnh Kinh Sơn.
Trời mới tảng sáng, bầu trời vẫn chìm trong màu trắng xám, chỉ mỗi phía xa xa mới hiện lên một tia sáng màu vàng kim.
Trì Tái Hạ không có tí tâm trạng thưởng thức nào, cô lập tức phóng vào toilet.
Cô khóa cửa phòng, khó khăn cởi đai chống gù lưng ra, phù…
Khoảnh khắc cởi bỏ, cô cảm giác rốt cuộc linh hồn của mình cũng đã được thăng hoa rồi!
Cô nghỉ ngơi dưỡng sức một chốc, lén lút nhét đai chống gù lưng vào trong balo của Hứa Định. Sau đó, cô rửa mặt, đỏm dáng soi tới soi lui trước gương.
Ừ, trạng thái lớp trang điểm không tệ, thoa thêm chút son dưỡng nữa~
Đỉnh Kinh Sơn rất náo nhiệt, có vô số hàng quán của tiểu thương, giờ này vẫn còn mở đèn buôn bán.
Lúc Trì Tái Hạ bước ra, Hứa Định đã mua xong bữa sáng, đang ở bên ngoài đợi cô.
“Sữa đậu nành, bánh bao hấp, bắp ngô, trứng luộc nước trà, còn sữa bò nữa. Hạ Hạ, có món gì em muốn ăn không? Nếu không có thì anh sẽ mua thêm.” Hứa Định nhận lấy ba lô, đưa cho cô bữa sáng mua được, để cô lựa chọn.
Trì Tái Hạ chắp hai tay sau lưng, cúi đầu thị sát một lượt: “Em muốn ăn trứng luộc nước trà, nhưng em chỉ muốn ăn lòng trắng trứng thôi.”
“Được, vậy để anh lột giúp em.”
Hứa Định nắm tay cô tìm một chỗ ngồi xuống, hai người ăn sáng cùng nhau.
Trì Tái Hạ không biết do filter góc nhìn bạn gái rất nặng hay sao đó, cô luôn cảm giác Hứa Định ăn gì cũng đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Anh từ tốn nhai, không nhanh không chậm, ngay cả nhấm nuốt cũng yên lặng nghiêm túc.
Bởi vì cảnh gọi là đẹp đến mức nhìn thôi cũng no này, cô nuốt xong lòng trắng trứng, hiếm thấy mà ăn thêm nửa phần bắp ngô, còn dùng ống hút của Hứa Định hút một nửa ly sữa đậu nành.
Đợi bọn họ ăn sáng xong, mặt trời cũng đúng lúc nhô lên.
Xuyên qua tầng mây, vầng thái dương soi sáng bốn bề, thế gian chìm trong ánh ban mai vừa mới xuất hiện.
Rõ ràng đỉnh núi lạnh cực kỳ, nhưng khi đứng nhìn từ xa, dường như có thể cảm nhận được một luồng khí ấm áp thoắt ẩn thoắt hiện.
“Đẹp quá!”
Trì Tái Hạ đã lớn từng ấy rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô quan sát mặt trời mọc, bao mệt mỏi mấy tiếng qua tựa như tiêu tán trong chớp mắt. Cô đứng ở bên đài ngắm cảnh, kích động dang hai tay ra, vào tư thế đang ôm ánh nắng.
Hứa Định đứng sau lưng cô, từ từ ôm eo cô, cằm tựa lên ót cô, nhẹ nhàng vuốt v e.
“Hạ Hạ, vừa mới ăn sáng xong, đừng đứng hứng gió, sẽ lạnh.”
Trì Tái Hạ “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn khép miệng, ngoảnh đầu nhìn anh.
Lúc cô quay lại, Hứa Định đang cúi đầu, tựa cằm lên vai cô.
Cô bỗng quay đầu như thế, mặt hai người dán sát vào nhau, có thể chạm nhẹ ngay chóp mũi của đối phương.
Làn gió bốn phía như bất chợt ngừng thổi.
Trì Tái Hạ đã quên phải trốn ra sau, hơi thở quấn quýt giao hòa, cô chớp mắt, lông mi mỏng tựa cánh ve lướt ngang mặt anh, hơi ngứa.
Vong hồn của đai chống gù lưng bị cởi xuống ban nãy dường như đang ghìm chặt trái tim cô gắt gao, cô phát hiện tầm mắt ở phía trên hơi hạ xuống, cô bối rối tới độ không kìm được mà nín thở.
Yết hầu Hứa Định lên xuống, bàn tay khép bên hông cô cũng vô thức nắm chặt.
Anh thử thăm dò, thu hẹp khoảng cách một chút, khoảng cách thế này từ đằng xa sẽ không nhận ra, nhưng Trì Tái Hạ có thể cảm nhận rất rõ ràng. Môi hai người kề sát đến mức chỉ cách một tờ giấy mỏng, giơ tay thì ắt hẳn sẽ chạm được ấm áp.
Cô không nhúc nhích.
Đứng im thế này thì không cần nghi ngờ gì nữa, tức là đã ngầm đồng ý, trong lòng hẵng tự hiểu.
Hứa Định vươn ra phía trước, tờ giấy mỏng kia bị đâm thủng, hai môi kề nhau.
Thật ra đôi bên chỉ chuồn chuồn lướt nước thôi, thoáng qua nhẹ nhàng vô cùng.
Nhưng tận đến khi Trì Tái Hạ quay đầu lại, bên vành tai cô nóng lên cũng không tài nào che giấu được cảm giác vừa lạnh buốt vừa ấm áp trên bờ môi, tinh tế tỉ mỉ chân thật tới nỗi rất lâu sau cũng chẳng thể tiêu tan hết.
Hai người hôn nhau.
Trong một buổi sáng tinh mơ của một tháng nào ấy.
Đỉnh núi, vầng thái dương và cả từng làn gió đều đã chứng giám.
…
Mọi người lần lượt đến đỉnh núi, đại diện lớp điểm danh, bắt đầu tổ chức mọi người chụp hình nhóm.
Xuyên suốt quá trình, Hứa Định và Trì Tái Hạ đều nắm tay đứng cùng nhau, khoảnh khắc bấm nút chụp ảnh, hai người đều nhìn về phía đối phương. Trì Tái Hạ cười rộ, mắt cô cong cong, tươi đẹp động lòng người, đôi mắt Hứa Định cũng ánh lên nét cười dịu dàng.
Bọn họ tự ngầm hiểu sẽ không nhắc về chuyện vừa rồi, nhưng cả hai đều rất rõ ràng, khoảng cách giữa đôi bên… đã được kéo gần thêm lần nữa rồi.
Bảy giờ sáng, cáp treo Kinh Sơn bắt đầu hoạt động.
Có cáp treo, Trì Tái Hạ có chết cũng không muốn đi bộ nữa.
Thật ra Hứa Định vẫn ổn, có thể đi, nhưng vì Trì Tái Hạ đã mạnh mẽ yêu cầu ngồi cáp treo, anh cũng không có ý kiến gì.
Đi thẳng xuống núi, lập tức về trường.
Hứa Định đưa Trì Tái Hạ tới dưới tòa ký túc xá.
Trước khi lên lầu, Trì Tái Hạ nhớ ra mình còn giấu đai chống gù lưng trong balo anh, bèn yêu cầu cầm balo về một lát, tối nay sẽ hoàn trả cho anh.
Hứa Định bảo được.
Sau đó hai người tự về phòng ngủ của mình ngủ bù.
-
Ngủ một giấc đến sáu giờ xế chiều.
Khi Trì Tái Hạ tỉnh dậy, tâm trí vẫn đang ở trong trạng thái mơ màng.
Đợi đến khi đã tỉnh táo hoàn toàn, cô mới lấy chiếc di động từ dưới gối ra, gửi một meme mèo con tra hỏi.
Hứa Định cũng nhanh chóng trả lời cô một meme mèo con giơ vuốt.
Trong khung chat, một con mèo con nghiêm túc giơ móng vuốt lên, giống hệt anh vậy.
Trì Tái Hạ nằm nghiêng, rúc vào trong chăn, cảm thấy buồn cười.
Hàn huyên câu được câu chăng, cô biết được giờ này anh vẫn đang ở trong phòng ngủ, Trì Tái Hạ bỗng nổi hứng, quyết định qua dưới ký túc xá của anh chờ anh một lần.
Trước khi ra cửa, cô phải lấy đai chống gù lưng ra khỏi balo anh đã.
Lúc lấy đai chống gù lưng ra, cô phát hiện dưới đáy ba lô còn đựng một thứ giống thỏi son, bề ngoài có màu xanh nhạt dần đến trắng.
Cô tò mò, cầm lên xem thử.
Xịt thơm miệng hương đỉnh Ô Long mát lạnh.
Nhìn phân lượng thì chỉ còn một nửa.
Trì Tái Hạ không khỏi nhớ về nụ hôn lướt qua rồi ngừng ở đỉnh núi lúc sáng sớm, chỉ là chạm môi thôi, vốn không có mùi hương. Nếu như… nghĩ tới đây, cô chợt vỗ đầu mình.
Trì! Tái! Hạ!
Mày lại tưởng tượng gì nữa vậy?
Chẳng lẽ đã đến tuổi rồi? Dạo trước, khi nắm tay người khác tản bộ trên đường cô còn cảm thấy áp sát quá, rất phiền, đi đường sẽ bị chen ra. Bây giờ vì sao lại hoàn toàn không bài xích việc tiếp xúc thân mật thế này, thậm chí đáy lòng còn nảy sinh một niềm mong đợi khó hiểu không thể nói nên lời?
Mẹ ơi quả thực xong rồi, đầu óc cô thật ô uế. Không được, hôm nào rảnh phải sang chỗ bác sĩ Trần để bà kiểm tra toàn diện cho cô một chút!
Trì Tái Hạ suy nghĩ miên man, bước ra ngoài.
Dừng chân ở dưới tòa ký túc xá của nam, bên cổng ra vào không ít nam sinh không kìm được mà nhìn về phía cô, trong lòng bắt đầu nghĩ rằng “Gái đẹp ở đâu ra vậy?” “Cô gái xinh xắn này đang chờ ai thế?”. Còn có người bắt đầu bước chậm dần, thi thoảng quay đầu ngắm nghía, hơi muốn nhìn một tí rốt cuộc là đống phân trâu nào của bọn họ có phúc như vậy.
Chỉ một lát sau, Hứa Định đã xuống. Anh bước qua, chuyện đầu tiên làm là nắm chặt, che kín mít tay Trì Tái Hạ: “Hạ Hạ, lạnh không em?”
Trì Tái Hạ lắc đầu: “Em đâu có ngốc mà đứng ở đây hóng gió chứ.”
Cô đưa balo sang, biểu cảm trên mặt đầy ẩn ý: “Em lục balo của anh.”
Hứa Định hơi giật mình, vô thức gật gật đầu, nhưng cũng không hiểu ý cô mấy: “Em muốn lục gì cũng được.”
“Nói dễ nghe phết.” Trì Tái Hạ giận dỗi liếc anh một cái: “Vậy nếu em muốn kiểm tra lịch sử chuyển khoản của anh, đọc tin nhắn của anh cũng được à?”
Nghe thế, Hứa Định lập tức mở khóa điện thoại, mở khóa ví Alipay, đưa ra: “Bắt đầu từ đây nhé, Wechat cũng có, em có thể xem hết.”
“...?”
Trì Tái Hạ chậm chạp nhận điện thoại.
Hứa Định cũng rất tự nhiên nắm tay còn lại của cô, dắt cô đi ăn cơm.
Trì Tái Hạ chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nào ngờ người này quả thực đã lấy di động ra để cô xem! Cô chẳng khác nào đang nhận củ khoai lang bỏng tay, bối rối tính trả anh, nhưng ngay giây sau cô đã nghĩ đến gì đó. Cơ hội đường đường chính chính, không xem không nhìn, nói không chừng người nọ thật sự có phần tâm tư không thể cho ai khác hay, chỉ vì ỷ đầu óc tốt nên chơi trò tâm lý với cô!
Ừ, nghĩ thế, cô dừng động tác, ho một tiếng, bước lên trước một tí, vờ vịt mở ví điện tử của anh ra xem.
Trong trường học, mọi người đều dùng thẻ sinh viên, còn trong ví điện tử sẽ giữ một phần chi tiêu ngoài trường và mua đồ trên mạng, sổ thu chi gì đó mà thôi, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen. Cô coi vài lần thì không còn hứng thú nữa.
Thế nhưng, chẳng mấy chốc, một lịch sử chuyển khoản mua xịt thơm miệng đã hấp dẫn ánh mắt của cô.
Cô mở ra xem.
23:31 20-12.
- 188,46 NDT.
Giao dịch thành công.
Đầu giao dịch bên kia là một cửa hàng flagship* của nhãn hiệu nào đó, đơn hàng cụ thể cho thấy anh đã mua nhiều chai xịt thơm miệng với các mùi hương khác nhau, nào là hương đỉnh Ô Long mát lạnh, hương nước chanh muối, hương vải lạnh,...
*Cửa hàng flagship: cửa hàng hàng đầu đại diện cho một thương hiệu tại khu vực/ quốc gia mà thương hiệu đó đang hoạt động, được đầu tư quy mô và chuẩn chỉnh nhất.
20-12?
Hiếm khi nào Trì Tái Hạ mẫn cảm với cột mốc thời gian một lần như vậy.
Bọn họ ở bên nhau vào ngày trước đêm Giáng sinh, 23-12.
20-12, nếu cô nhớ không lầm, đây hẳn là ngày anh hẹn cô ra ngoài ăn cơm nhỉ?
Vì chứng minh suy đoán của mình, Trì Tái Hạ còn dùng khung tìm kiếm của ví điện tử để tìm từ khóa.
Ghi chép gần một năm qua đã thể hiện… anh chỉ mua đơn xịt thơm miệng đúng lần đó.
Tốt, ban đêm vừa hẹn cô ăn cơm xong, hơn mười một giờ đã nảy sinh ý tưởng đặt một đống xịt thơm miệng. Lòng Thanh Sơn Bất Hứa, người qua đường cũng nắm rõ!
Cô giơ điện thoại lên, có lý chẳng sợ mà ngẩng đầu: “Thứ này, giải thích chút nào.”
Hứa Định nhìn, sực nhớ ra gì đó, rốt cuộc cũng hiểu vì sao vừa rồi cô lại nhắc về chuyện lục balo.
Anh cũng không định ngụy biện.
Cách đó không xa là quảng trường nghỉ ngơi náo nhiệt nhất của Bình Đại, các món ngon, rạp chiếu phim, cà phê internet, quầy chơi kịch bản sát đều hội tụ ở đây.
Trong sân đất trống trải rộng rãi, câu lạc bộ trượt ván và chợ bán đồ cũ đã chiếm phân nửa giang sơn, bảng hiệu lập lòe xen lẫn tiếng người huyên náo. Trong trường, ban nhạc đang biểu diễn trực tiếp, giọng hát như mang tới cảm giác Rock n’ Roll và tiếng bass rất có lực tác động người nghe, cực kỳ dễ ảnh hưởng bầu không khí ở đây.
“Đưa anh một lọ thuốc ma thuật/ Uống vào rồi thì không cần khí oxy nữa…”
“Hương đỉnh Ô Long mát lạnh đặt trong balo, lúc về phòng ngủ anh dùng hương quả vải.”
Hứa Định dừng bước, chợt cúi đầu hỏi cô: “Hạ Hạ, em muốn xem thử không?”
Bọn họ đứng dưới tán cây, đèn đường không chiếu tới được.
Hơi thở ấm áp ùa đến, Trì Tái Hạ vừa nghe đã hiểu, nháy mắt gương mặt nóng bừng.
“Vũ trụ thú vị nhưng em chẳng quan tâm đâu,
Điều em quan tâm là anh nắm tay em mà trái tim loạn nhịp*…”
*Lời bài hát Đưa Anh Một Lọ Thuốc Ma Thuật - Cáo Ngũ Nhân.
Không biết có phải do đã lây nhiễm bởi bầu không khí âm nhạc hay trong lòng đã sớm ngo ngoe rục rịch, Trì Tái Hạ gian nan nuốt một ngụm nước miếng, bất chợt đưa ra quyết định, cô ngẩng đầu, nhón chân, hôn lên.
Danh Sách Chương: