• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À, không có gì. Lúc đó có lẽ do tôi làm nhiều việc cùng một lúc nên bị sao nhãng”, Phi Vũ trả lời hời hợt mang vẻ lảng tránh

Nghe xong câu nói của cô, anh mới bảo, “Thật ra chúng ta đều có một thứ giống nhau”

“Cái gì, tôi và cậu mà cũng giống nhau được à”, cô ngẫm nghĩ lại cuộc đời của hai người. Tóm lại là chỉ số hiểu biết bằng không, mà nếu có biết thì chắc chắn là không thể nào giống được

“Ý của tôi là tính cách. Cậu mường tượng ra được rồi chứ?”

“Để xem…”

Chưa kịp để cô suy nghĩ, anh nói luôn

“Đó là cái tính hay nói dối làm lợi đó. Cậu nghĩ nói vậy là lừa được tôi sao, trên lớp tôi thấy cậu làm nhiều việc cùng một lúc rồi, nhưng vẫn đưa ra đáp án đúng một cách khó tin. Vậy mà vẫn bị nhầm lẫn một cái tin nhắn nằm chình ình giữa group lớp sao?”

Dứt lời, Vũ Quân nói tiếp, “Với lại, tôi nghĩ cậu có tâm sự, cứ nói ra đi cho thoải mái. Hoặc nếu không muốn, đừng nói cũng được. Mà tôi nói vậy chủ yếu là để cậu có thể tin tưởng vào tôi hơn, vì tôi không phải người hay đi rêu rao chuyện của người khác”

Phi Vũ rơi vào trầm ngâm

Một lúc sau, cô thở dài, “Thật ra ngày hôm đó tôi nhận được tin nhắn báo ngày đi thăm bà, nhưng tôi không thích bà ta lắm. Bà ta gây cho nhà tôi nhiều khó khăn, làm cho ba mẹ tôi lúc nào cũng lo lắng, trằn trọc. Nên lúc được báo tới nhà bà ấy thì tôi có chút né tránh và không muốn. Và gây ra sự nhầm lẫn đó”

Vũ Quân chỉ nghe thôi, anh không nói gì hết

Trên đường về trường, tốc độ của hai người chậm lại, hẳn là vì tâm sự của cô

Nhưng Phi Vũ cảm thấy lúc nào buồn hay có việc gì đó làm mình bận tâm thì chỉ cần ngồi trên chiếc xe của mình, dạo quanh khu phố, rồi để cho những làn gió tấp nhẹ vào gương mặt là phiền muộn của cô sẽ được vơi đi và sẽ cảm thấy thoải mái ngay



Cất cái xe đạp cho bác bảo vệ kí túc xá đi. Lúc hỏi mượn thì được biết chiếc xe này là của ai đó để lại kế bên bức tường, đoán chừng những người kia coi trường là bãi phế liệu. Nó bị bỏ chắc là do hình dáng của nó đã khá cũ kỹ rồi

Nhưng trái ngược lại với vẻ ngoài của chiếc xe hồng phấn mang tiếng kêu dung tục “Kẽo kẹt, cót ca cót két”, thì đạp vẫn đã lắm. Hai cậu học sinh khỏe khoắn đạp đi lại 12km mà vẫn không xi nhê gì đến cái xe

Bác bảo vệ thấy vậy thì muốn tặng lại cho hai người, hễ khi nào rảnh thì lấy ra đạp dạo chơi

Vũ Quân và Phi Vũ cùng nhìn lại chiếc xe tưởng chừng như cứu cánh cả hai, nhưng lại gián tiếp khiến anh và cô bẽ mặt một phen. Còn trực tiếp là sự sai lệch của Phi Vũ

Hai người bắt đầu từ chối một cách lịch thiệp

Xong sau đó Vũ Quân thuyết phục Phi Vũ hoãn lại ham muốn đi về phòng nghĩ ngơi để lên lớp, nếu không có khi được tính vào phạm vi cúp tiết sẽ bị lao động cả một buổi chiều

Vì coi nhầm lịch nên cô đã tự học bài của ngày hôm nay vào mấy ngày trước rồi, tất cả đã được chuẩn bị chu toàn

Lê lết cái cơ thể căng cứng do đạp xe đạp, Phi Vũ mệt nhọc nhìn cái cầu thang dẫn lên lầu 4

Vũ Quân mới bảo, “Cậu làm theo tôi đi”

“Làm cái gì cơ?”, cô nghi vấn đáp thì thấy Vũ Quân bắt đầu làm những động tác giãn cơ tay, chân

Cô cũng làm theo, nhưng vì trước giờ chỉ là tên mọt sách ít vận động nên làm sai tư thế dẫn tới vừa không cảm thấy thoải mái, lại còn căng cứng hơn nữa. Trông tư thế khá kinh dị, kỳ quặc

“Ngoài học với nấu ăn cậu còn biết làm gì không?”, Vũ Quân nhìn Phi Vũ một cách kì thị

“Chẳng phải còn biết đạp xe sao”, cô thản nhiên đáp lại. Nghĩ rằng sau này cần phải bổ sung thêm một vài bài tập cho cơ thể vào lịch trình của cô mới được, ít ra cũng biết làm này làm kia, nếu không sẽ bị cười chê mất

Cuốn hai cái xác lên lớp, làm ai nấy đều bất ngờ. Vũ Quân thì không nói, nhưng Phi Vũ ngày nào cũng đi học sớm, đầy đủ, tác phong tốt, nay lại tiết hai mới tới

Mấy bạn trong lớp hỏi, “Sao các cậu không nghỉ luôn đi”

“Suỵt”, anh ra hiệu cho mọi người im lặng để trình sự việc lên cho cô, và dĩ nhiên là giáo viên đã cho qua. Anh và cô đã thoát được buổi lao động phạt ấy

Nhưng đổi lại buổi chiều giáo viên cần người mặc đồ thể dục để đi cổ vũ cho đội bóng đá của chồng cô ấy. Tiện thể đề nghị hai người đi cùng, chỉ tới đó và xem thôi, không cần làm việc nặng nhọc

Vũ Quân không hỏi ý kiến của bạn đã đồng ý ngay và dĩ nhiên là Phi Vũ không theo kịp tiết tấu



Chiều hôm đó, trời nắng nhẹ, không gắt như buổi trưa. Một số bạn được cô gom góp, kêu gọi đã tới, tầm đâu đó mấy chục người

Mọi người chuẩn bị vào tư thế tiến vào sân vận động, tiếng hò hét của các cổ động viên tràn ra tứ phía, làm cho mọi người trong sân cảm giác hăng hái, khí thế

“Công nhận sức hét của bọn trẻ không phải dạng vừa, phải đá cho tốt vào mới được”

Một hồi lâu sau, khi tới giữa trận, những thành viên của đội bóng khát khô cả họng. Thấy thế, cô giáo mới lia mắt qua Vũ Quân nhìn có vẻ căng mọng, đầy sức sống đã được phân cho nhiệm vụ đi lấy nước

Nghe xong câu lệnh được truyền xuống, anh kéo cô đi chung

“Đi với tôi đi, một mình không bưng bê hết được”

“Ok”, cô ráng từng bước kéo thân thể dần trở nên nặng nhọc của mình lên

Hình như cô bị say nắng rồi, đầu choáng váng. Chân đăm đá chân chiêu, cô ngã xuống. Theo quán tính cô cố gắng tìm một thứ gì đó đề bám vào

“Uỵch”, thêm vào đó là tiếng, “Toạc”

Té mà cũng có tiếng rách đồ sao, hít phải bãi cỏ cô nhìn lên. Thấy hai tay của mình đang cầm mảnh vải quần của Vũ Quân

- Mình kéo rách quần cậu ta rồi à

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK