• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cũng thỏa hiệp và đuổi được Ngọc Sương phiền toái đi.

Vũ Quân đứng dậy đi qua bên ghế chỗ Phi Vũ ngồi.

“Có bạn gái rồi mà còn dính vào em họ tôi quá nha, có phải cậu có ý đồ gì không?”, anh chỉ tính hỏi vài câu trêu đùa Phi Vũ thôi. Mà kết quả không ngờ là anh lại nhận được một câu trả lời khá ấp úng từ cô.

“Ừ thì…”

- Do tôi và Ngọc Sương là chị em đó, còn phải nói sao. Chúng tôi nắm tay nắm chân nhau là chuyện rất bình thường.

Phi Vũ sau đó mới thản nhiên đáp như không có gì, vẻ điềm đạm trở lại trên khuôn mặt, biểu cảm có vẻ tự nhiên nói, “Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một cái nắm tay thôi mà cậu lại làm quá lên như kiểu tôi phản bội bạn gái mình ấy. À khoan đã, biết rõ như vậy…Có phải cậu đã từng làm chuyện như thế nên hiểu rõ đúng không?”

Lí do cô đưa ra khá hợp lí. Tại hôm trước Phi Vũ vừa tình cờ lướt phải đoạn video thao túng tâm lí. Tác dụng của câu nói này sẽ khiến đối phương nghĩ ngược lại điều vừa đề cập là lỗi của chính họ. Lần đầu thực hành không biết có được không nữa.

“Không, tôi đâu có tệ bạc thế. Vậy cậu nói xem, như thế nào mới là phản bội, phải làm tới mức kia mới là phản bội ư?”

Nói rồi anh ghé sát Phi Vũ dồn cô vào góc ghế sofa. Trong đầu cô thầm nghĩ, quả nhiên mấy chiêu học trên mạng đều không có tác dụng.

Nhận diện được sát khí nguy hiểm cần kề, Phi Vũ hốt hoảng nâng cao tông giọng, “Nè nha, tránh ra đi. Cậu dựa hơi gần rồi đó”, đưa ngón tay trỏ ra cảnh cáo Vũ Quân tốt nhất là nên xích ra xa. Không thì sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt đến từ cô.

“Cậu nói xem. Nhỏ bé như cậu thì làm được gì tôi chứ”, Vũ Quân cười, xem nhẹ năng lực của Phi Vũ. Anh không tin dáng người gầy yếu của Phi Vũ có thể địch lại mình.

Nhưng đáp lại nó không phải là sự sợ hãi, mà là nụ cười nhếch mép, khinh bỉ ngược lại anh của Phi Vũ.

Rất nhanh sau đó, cô lấy 2 ngón tay ra làm hành động búng trứng cút.

Vũ Quân nhìn thấy biểu tượng đó thì nụ cười tắt dần, câm nín không nói câu gì, gương mặt biến dạng. Tiếp đến là nhăn mặt lùi ra xa, đúng với ý nguyện ban đầu của cô.

“Aaa…đồ thô…thô tục”

Vũ Quân hét toáng chạy lên lầu, thấy cảnh đó Phi Vũ cười không nhịn được nói với ra chỗ anh.

“Giờ cậu biết ai mới là kẻ mạnh chưa”

Tiếng chạy huỳnh huỵch từ đôi bàn chân của Vũ Quân đè nặng lên nền nhà. Động một tiếng:

“Rầm”

Đóng cửa phòng lại, anh bàng hoàng không tin vào những gì mình vừa được chứng kiến, trong đầu liền hiện lên một tràng suy nghĩ.

Đại khái là các câu hỏi thắc mắc về con người thật của Phi Vũ. Anh không ngờ bề ngoài Phi Vũ nhìn có vẻ ngượng ngùng, e thẹn, dễ bắt nạt như vậy mà lại làm ra những thứ thô tục đó.

Thở hắt ra một hơi, may mà lúc nãy Vũ Quân chạy kịp, nếu không thì người Vũ Quân ở trên đây, còn hai trái trứng cút ở lại.

Mà mới nãy anh chỉ tưởng Phi Vũ sẽ tung ra một cước như cách anh và đám Gia Ngôn thường hay đùa nghịch với nhau chứ.



Ở dưới lầu lúc này, vốn dĩ cô chỉ định bụng sẽ hù dọa anh một chút thôi. Nhưng anh cứ được nước lấn tới khiến cô phải dùng biện pháp phòng vệ mạnh. Phi Vũ thở hắt ra một hơi sau trận cười sảng khoái.

Bỗng ở phía nào đó thò ra một cánh tay kéo cô về với thực tại.

Là Diễm Tiên.

“Lại có chuyện gì à?”, miệng hỏi vậy nhưng trong đầu cô đã ngưng hoạt động, bộ não lười biếng từ chối giao tiếp. Thứ còn lại chỉ là phản xạ, vì hiện tại đã có quá nhiều tình tiết nóng hổi cho ngày hôm nay.

“Thì là, bên kia rủ nhóm mình đi chơi chung để bồi đắp lại tình cảm hai bên đó”

Lại thêm một cảnh quay gây cấn nữa đến từ vị trí đằng ấy, cô mới không tin họ toàn là những người lanh lợi, thông minh mà lại có lối suy nghĩ đi vào ngõ cụt như vậy, “Hả, tớ không nghe nhầm chứ?”

Phi Vũ nghĩ chơi nhau chưa đủ tơi bời hay sao, lại còn muốn ghép chung một thuyền. Nếu vậy thì chẳng mấy chốc cái thuyền sẽ nát bét và chìm xuống đáy biển trong tuyệt vọng sao.

“Mấy cậu ấy có bị gì không? Theo tớ thấy vẫn nên tạm thời từ chối trước đi. Đã có quá nhiều chuyện không hay xảy ra rồi”, cô đáp lại trong sự mệt mỏi nhớ về bữa ăn khi trưa.

Hỏi Diễm Tiên xong mới biết cô đã tham khảo ý kiến hội nhóm, Lạc Vân thì đi hay không cũng được. Có thêm người cũng vui, mà bớt đi vài người thì vẫn vậy. Nên mọi quan điểm của Lạc Vân bây giờ đều phụ thuộc vào Phi Vũ, vì cô ấy cũng là một phần trong chuỗi thức ăn rắc rối đó.

Ngọc Sương như con gà đói meo tính ăn hạt thóc, mà bị con gà trùm là Vũ Quân đe dọa nên không thể làm gì được hạt thóc. Còn hạt thóc giờ đây đã thuộc quyền sở hữu của vua gà nên được nó bảo vệ từng li từng tí.

Ấy vậy mà Cao Dương vừa gặp bạn mới đã tí ta tí tởn lên rồi, nhất quyết đòi đi cho bằng được. Cậu ấy gào khóc, năn nỉ. Nhưng Phi Vũ vẫn cứng như dây thép, mãi cho đến khi Tú Như tới.

Cô ta yểu điệu ngồi xuống kế bên Phi Vũ nói giúp cho Cao Dương, nhưng làm sao cô có thể để ý nổi cô ta khi mùi nước hoa nồng nặc cứ bay khắp mũi cô, loại nước hoa này chỉ giành cho những quý cô trưởng thành nên hương vị có vẻ đậm tuổi, làm cho khí chất của Tú Như trông giống một bà dì lên tỉnh khuyên nhủ con cháu.

Một lúc sau, vì niệm tình Tú Như đã đỡ cho mình năm phát đi vệ sinh nên Phi Vũ cuối cùng cũng nhượng bộ, đồng ý với lời đề nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang