Cậu ngồi xe buýt tới chợ, hôm nay đông thật.
Lần này cậu còn mang theo Miêu Miêu tới tiệm thú cưng ngày trước, đã tới vài lần nên cậu cũng khá quen thuộc nơi đây.
Hôm nay chỉ có Viên Vĩ ở. Anh là chủ cửa hàng, chừng hơn 30 tuổi, dáng người hơi béo.
Ông chủ vốn ấn tượng với cậu, thấy Nhạc Tư Trà cùng Miêu Miêu liền vội lên chào hỏi.
“Cậu bé, lâu rồi không gặp, đây là con mèo mà tôi bán cho cậu sao?” Viên Vĩ vừa tò mò nhìn Miêu Miêu vừa cảm thấy thật kỳ quái.
“Đúng thế, nó tên Miêu Miêu.”
“Cậu đúng là biết cách nuôi, tôi không ngờ nó sống được đến giờ cơ đấy.” Hắn biết rõ rằng với điều kiện sức khỏe của con mèo này lúc đấy, người bình thường không thể nuôi sống được, vậy mà giờ nhìn nó nhanh nhẹn thế này….nhớ tới chút chuyện rắc rối gần đây, hắn khẽ nở nụ cười.
“Vâng, em cũng phải tốn công với nó lắm.”
“Nhóc, hôm nay có định mua gì không, anh giảm giá cho.”
“Giống lần trước thôi, một bộ đồ vệ sinh cho mèo.”
“Ok, để anh đi lấy.”
Trả tiền xong, Nhạc Tư Trà tiếp tục cùng Viên Vĩ nói chuyện.
“Ông chủ, tôi có mấy chậu hoa muốn gửi bán, không biết ông chủ có thể giới thiệu cho tôi mấy chỗ tốt không?”
“Em hỏi đúng người rồi đấy, bạn học của anh ngay ở phố này mở một cửa hàng gọi là [Vườn cây], rộng rãi, có uy tín lại nhiều người tới, buôn bán khá tốt. Nếu hoa của em tốt có thể nhờ nhờ chỗ đó bán hộ.”
Nhạc Tư Trà biết [Vườn cây], đấy là cửa hàng lớn nhất ở đây, bên trong loại hoa nào cũng có, một số hạt giống cậu trồng trong không gian cũng là mua từ đấy.
“Vậy nhờ ông chủ nói giúp giùm tôi.”
“Em cứ gọi anh Viên là được rồi, ông chủ Viên nghe xa lạ quá. Em đợi chút để anh đi gọi cho chủ bên đấy lại đây, cũng lâu lắm rồi hai bên chưa gặp nhau. ” Nói xong, Viên Vĩ chạy đi gọi điện thoại, mời ông chủ bên đấy qua nói chuyện.
Nhạc Tư Trà thấy người ta nhiệt tình như vậy, cảm động, cũng đồng ý gọi là “anh”.
Bạn học của Viên Vĩ là một người đàn ông sàn sàn tuổi hắn, dáng người cao gầy, lại thêm đôi kính, nhìn giống một học giả hơn là thương nhân.
“Ông bạn, sao tự dưng rảnh rỗi gọi tôi sang nói chuyện vậy?”
“Thì chẳng phải lâu lắm rồi chúng ta không gặp sao? Nào, lại đây ngồi uống ly trà đi.” Viên Vĩ kéo người đàn ông đó lại ngồi.
Người đàn ông thấy còn có người, gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống cạnh họ.
Viên Vĩ rót trà cho hai người rồi mới giới thiệu “Em, đây là bạn cùng thời đại học với anh, Niếp Khải, cũng là chủ cửa hàng [Vườn cây]. Khải, đây là Nhạc Tư Trà, sinh viên năm hai khoa tài chính của thành phố B, lần này gọi ông tới chủ yếu là vì chuyện của cậu Nhạc đây.” Viên Vĩ nói luôn chuyện Nhạc Tư Trà muốn gửi bán.
“Chuyện này không thành vấn đề, quán của anh cũng có dịch vụ này, chính là không biết em định gửi bán gì? Có mang tới không?” Niếp Khải trực tiếp đi vào vấn đề.
“Em lần này mới chỉ hỏi ý kiến, chưa mang hàng theo nhưng là có ảnh chụp.” Cậu lấy ra mấy tấm ảnh, đưa cho Niếp Khải.
“Đây là …” Niếp Khải trợn tròn mắt khi thấy thứ trong ảnh.
Viên Vĩ thấy bạn mình vẻ mặt kinh ngạc, quay sang xem cũng liền trố mắt.
Trong ảnh chụp là hoa sơn trà, mân côi cùng hoa hồng. Mỗi loại đều được chụp ở nhiều góc độ khác nhau, có thể thấy được là sinh trưởng rất tốt, cây nào cũng ra rất nhiều hoa.
Thế nhưng, nếu chỉ có vậy thì bọn họ cũng không phải giật mình, dù sao đây cũng chỉ là vài loại hoa thông thường.
Nhưng điều chính yếu là, tại sao mỗi bông hoa lại có màu sắc khác nhau?
“…Cậu em, đây không phải là ảnh ghép chứ?” Niếp Khải đã buôn bán hoa bao nhiêu năm, chưa bao giờ thấy loại hoa nào thế này.
Trong ảnh là 3 cây nở đầy hoa thế nhưng màu sắc các bông hoa lại không giống nhau. Chỉ mân côi và hoa hồng đã có năm loại: hồng phấn, trắng, đen, vàng, đỏ; mà sơn trà có những mười tám loại, đúng là cực phẩm sơn trà – thập bát học sĩ.
“Yên tâm, đây đều là ảnh thật, hoa này cũng là hoa thật. Đây là do em chiết cành tạo thành, em đã chăm sóc chúng vài năm, cam đoan là dễ dàng nuôi sống.” Nhờ có nước Nhật Nguyệt, chúng đều có sức sống mạnh mẽ, dù về sau không được tưới nước trong không gian vẫn không có vấn đề gì.
Cậu ta tự chiết? Niếp Khải không thể tin được những giống hoa xuất sắc đó là do người tiếu niên chưa tới 20 này tự chiết.
Anh đã gặp qua rất nhiều loại hoa được chiết nhưng chưa bao giờ nhìn thấy màu sắc thuần túy như vậy. Bình thường chiết cây chẳng phải đều là dung hợp đặc điểm của cả hai loài sao? Làm sao có thể giống như trong ảnh, thật giống như tự nhiên đã có vậy. Hoàn toàn không nhận ra là chiết cây.
Lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhạc Tư Trà, Niếp Khải biết vì sao Viên Vĩ gọi anh tới đây.
Người này không đơn giản!
Nhạc Tư Trà không biết suy nghĩ của hai người đối diện, thứ cậu lấy ra bán đều là những thứ không thực sự đặc sắc trong không gian nhưng đối với thế giới bên ngoài đều là của quý. Như hoa hồng, loại ngũ sắc trong không gian chỗ nào cũng có, thậm chí còn có thất sắc nữa kìa.
Sau khi hẹn với Niếp Khải rằng mấy ngày nữa cậu sẽ mang hoa qua, Nhạc Tưu Trà dự định rời đi.
“Em này.” Viên Vĩ gọi cậu lại, chần chừ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi.”
“Là thế này, anh thấy em chăm sóc cho Miêu Miêu tốt như thế, có thể nhìn giúp anh một con khác không? Bệnh của nó cùng Miêu Miêu không khác lắm, cũng là sức đề kháng yếu. ”
Cậu còn đang thấy lạ vì sao Viên Vĩ lại nhiệt tình như vậy, ra là có chuyện nhờ vả. Nhưng là nếu người ta đã giúp cậu thì cũng không tiện từ chối.
“Vậy anh có thể dẫn em nhìn một chút được không, nếu giống tình trạng của Miêu Miêu thì em có thể chắc chắn.”
“Ông bạn, có phải ông đang nói con chó ngao đấy không?” Niếp Khải đương nhiên là biết việc gì.
“Đúng thế, hai người theo tôi.”
Viên Vĩ đóng cửa tiệm, dẫn hai người tới căn phòng phía sau.
Căn phòng rất lớn, tuy có mùi gì đó không thoải mái nhưng rất sạch sẽ. Trong phòng bày rất nhiều lồng sắt, bên trong đều là thú cưng.
Viên Vĩ dẫn hai người tới góc phòng trong cùng, chỉ vào một cái lồng sắt “Nó đây.”
Nhạc Tư Trà lại gần thì thấy bên trong một con mãnh khuyển rất lớn, có lẽ chính là giống chó ngao.
Tiếc là con chó này nhìn rất uể oải, chỉ nằm úp sấp mà không nhúc nhích gì cả, thỉnh thoảng lại khụt khịt.
“Con chó ngao này anh đã bán nửa năm trước, rõ ràng là rất khỏe mạnh vậy mà không biết tại sao lại thành thế này, hai ba bữa lại ốm, cũng không chịu ăn gì. Bác sĩ thú ý cũng không biết là tại sao chỉ nói là sức đề kháng yếu. Người mua nghe vậy liền xám mặt, nói rằng anh lừa đảo bán chó bị bệnh, nếu không chữa được thì anh phải chịu trách nhiệm, anh đâu còn cách nào khác, người ta là quan to nào có thể trêu vào. Vậy nên lần này mới mặt dầy nhờ em. Chỉ cần có thể chữa được anh sẽ trả 1 vạn nhân dân tệ, tuy không nhiều lắm nhưng cũng coi là tấm lòng. Em làm ơn giúp anh được không.”
“Chuyện của anh em đương nhiên sẽ giúp. Như vậy đi, nếu anh tin em thì đưa con chó này qua chỗ em, lúc nào khỏi thì em lại đưa tới. Nhưng là chuyện này phải giữ bí mật, em không muốn có người thứ tư biết.” Giúp Viên Vĩ chỉ là tiện tay, hơn nữa lại kiếm thêm được 1 vạn, đương nhiên cậu vui vẻ nhận lời.
“Được chứ, chỉ cần chữa khỏi cho nó, em muốn thế nào cũng được.” Viên vĩ vui mừng đáp.
Bởi vì còn phải mua thêm đồ nên cậu bảo Viên Vĩ chờ mình một lát, mua xong mới đi nhờ xe Viên Vĩ về.
Tới nơi, Viên Vĩ đỗ xe dưới lầu, hai người khiêng lồng sắt phủ vải bạt vào nhà.
Uống ngụm nước, Viên Vĩ cảm ơn cậu rồi rời đi.