• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều, Nhạc Tư Trà tới trường không thấy ai chỉ trỏ, bàn luận về mình mới thấy an tâm. Dù sao mấy cô nàng hôm qua đúng là quá điên cuồng! Dù cậu rất tự nhiên nhận lấy tình cảm của Diệp Kình nhưng sâu trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Nếu mấy người đó nói ra chuyện của hai người thì đúng là phiền phức.

May là con gái trong câu lạc bộ cũng hiểu, đùa thì đùa thế nhưng không bao giờ nói lung tung.

Nhưng tốt nhất trong khoảng thời gian này cậu đừng tới câu lạc bộ thì hơn!!!

Hết giờ, Nhạc Tư Trà mang theo cặp lồng đi gặp Diệp Kình. Chỉ khi đưa cơm cho Diệp Kình cậu mới đến đây, lâu dần, mọi người trong hội học sinh cũng quen, hơn nữa Diệp Kình đã dặn nếu thấy cậu tới thì cứ trực tiếp cho vào.

Đứng trước cửa phòng hội trưởng, Nhạc Tư Trà đang định gõ thì cửa bên trong chợt mở ra, một mỹ nữ đôi mắt đỏ hoe vụt chạy qua. Chút nữa thôi là đụng rơi cặp lồng của cậu.

Là Trần Lan Nhàn!

“Cô ấy sao thế?” Nhạc Tư Trà ngạc nhiên hỏi vẻ mặt không tốt lắm Diệp Kình.

“Tỏ tình thất bại.” Diệp Kình cũng không giấu, nói thẳng. Lấy khăn tay sát miệng, có vẻ ghét bỏ như đụng phải thứ gì không sạch sẽ.

A? Nhạc Tư Trà chớp chớp mắt, cậu không ngờ bình thường nhìn Trần Lan Nhàn yếu ớt mảnh mai lại bạo dạn như thế, nhìn động tác của Diệp Kình 80% là bị hôn.

Cơ mà nhìn Diệp Kình nhăn nhó sát sát đúng là đáng yêu nha! Nhạc Tư Trà cười trộm.

Diệp Kình rất tinh mắt, đương nhiên thấy cậu đang cười trộm, không vui, híp mắt lại “Lại đây.” anh ngoắc ngoắc cậu lại.

Sao cứ như gọi cún con vậy! Nhạc Tư Trà nhìn anh khinh thường, nhưng vẫn đóng cửa lại gần.

Khi cậu thực sự tới gần, Diệp Kình liền lôi cậu xuống, hôn.

“Ban ngày ban mặt động tình gì!” Nhạc Tư Trà che lấy đôi môi sưng đỏ, đẩy Diệp Kình ra.

“Trừ độc!” Diệp Kình nói như chuyện đương nhiên, ngồi lại ghế dựa.

“Sao cô ấy lấy ra dũng khí tỏ tình với anh?” Nhạc Tư Trà buông cặp lồng xuống – bên trong thực ra không có gì – lấy bữa tối từ không gian ra, tò mò hỏi. Ghen á? Xin đi, cậu cũng không phải mới biết Trần Lan Nhàn thích Diệp Kình. Muốn ghen đã sớm ghen, hơn nữa nhìn biểu hiện của Diệp Kình cũng biết cô ấy không làm được gì, sao cậu phải tự tìm khổ.

“Từ ngày hôm qua trong trường liền truyền tin đồn anh có người yêu.”

“…” Nhạc Tư Trà có thể đoán được là ai rải tin, may mà không nhắc tới mình! Cậu tự thấy may mắn.

“Em biết gì đúng không?” Biểu hiện của Nhạc Tư Trà rất rõ, cái kiểu thở phào nhẹ nhõm ấy, ai nhìn cũng biết có gì gì.

“Không có!” Nhạc Tư Trà phủ nhận ngay lập tức “Mau ăn đi, em còn có lớp.” Cậu ấn Diệp Kình ngồi thẳng xuống, xới cơm, rồi cũng ăn.

Thấy cậu không chịu nói, Diệp Kình cũng không ép, bắt đầu ăn.

Nhưng tiếc là hôm nay cũng không phải ngày tốt để thưởng thức đồ ăn ngon nha!

“Rầm!” Cửa vốn đã khóa liền bị đánh mạnh, rồi lại bắn ngược về.

“Anh Diệp, sao anh có thể làm thế với chị Lan Nhàn?” Quý Hi giống như pháo bị châm ngòi, hùng hổ chạy vào. Phía sau là Trần Lan Nhàn với gương mặt lo lắng. Phía sau nữa là một đám hội viên tò mò, đẩy đẩy, xem xem trốn ngoài cửa.

“Tôi làm gì?” Diệp Kình buông đôi đũa trong tay, dù bận vẫn ung dung nhìn họ. Nhạc Tư Trà cũng làm như thế. Còn mấy người ngoài cửa thì dỏng tai lên nghe.

“Tiểu Hi, đừng như thế, chúng ta quay về đi.” Trần Lan Nhàn lôi kéo Quý Hi, trên gương mặt lộ vẻ cầu xin cùng lo lắng, nhưng giấu dưới đáy mắt lại có chút mỏng manh hi vọng.

“Chị Lan Nhàn, chị để em nói xong.” Quý Hi đẩy tay Trần Lan Nhàn ra, nói tiếp “Anh, chị Lan Nhàn thích anh như thế, sao anh có thể làm thế với chị ấy!”

“Tôi làm gì?”

“Chị Lan Nhàn xuất sắc như thế, sao anh lại nỡ từ chối?” Quý Hi vô cùng không bình tĩnh, không biết còn tưởng người thất tình là cô ta.

“Cô ta xuất sắc hay không có liện quan gì tới tôi?” Diệp Kình thờ ơ.

“Chị ấy thích anh mà!”

“Tiểu Hi!!!!” Trần Lan Nhàn không chịu nổi nữa, trước mặt nhiều người như vậy nói ra tình cảm của cô – tuy rằng mọi người đều biết – nhưng cô vẫn thấy khó xử.

“Chị Lan Nhàn, chị yên tâm, tuy rằng anh ấy là đàn anh nhưng không có nghĩa được phép đối xử với chị như vậy!”

“Tôi không cần biết mấy người nói gì, nhưng để ý trường hợp chút được không?” Diệp Kình thực sự đã sắp nổi giận.

“Anh, chị Lan Nhàn không tốt chỗ nào? Sao anh không chấp nhận chị ấy?” Bị nhắc nhở, Quý Hi mới nhớ lại chủ đề.

“Cô ấy không có gì không tốt, nhưng tôi đã thích người khác rồi.” Lời nói của Diệp Kình giống như một tảng đá lớn thả vào hồ nước sâu, tạo ra một đợt sóng vô cùng lớn.

Mọi người chợt im lặng, im lặng tới nỗi tiếng một cây kim rơi xuống cũng trở nên rõ ràng.

Đối với tin đồn Diệp Kình có người yêu mọi người đều đã nghe, nhưng từ khi anh vào đại học A, bao nhiều lời đồn vẫn có, nên cũng chẳng ai tin. Không ngờ anh lại thừa nhận.

“…Lời đồn là thật sao?” Không ngờ người mở miệng trước là Trần Lan Nhàn, gương mặt cô trắng bạch, tái nhợt khiến người ta không đành lòng.

“Đúng thế!” Diệp Kình trả lời, ánh mắt nhìn Nhạc Tư Trà đang cúi đầu, không biết cậu nghĩ gì.

“…Có thể cho tôi biết người đó là ai không?” Trần Lan Nhàn khó khăn nói ra, ánh mắt cũng ngân ngấn.

“Xin lỗi, đây là chuyên riêng của tôi.” Diệp Kình lạnh lùng từ chối “Nếu không có gì nữa, phiền mọi người ra ngoài cho, nhớ đóng cửa. ”

Vốn Quý Hi trước hùng hùng hổ hổ lao vào giờ cũng nín thinh, khiếp sợ đảo qua hai người, rồi đồng tình nhìn Trần Lan Nhàn.

Cuối cùng, Trần Lan Nhàn vẫn không chịu nỗi ánh mắt của mọi người, chạy ra.

“Chị Lan Nhàn!” Quý Hi đuổi theo.

Những người khác thấy vẻ mặt đáng sợ của Diệp Kình, biết điều đóng cửa lại.

Trong phòng làm việc lại trở nên im lặng.

“Đang nghĩ gì?” Diệp Kình ngồi xuống ăn, lại thấy Nhạc Tư Trà ngẩn người.

Hiển nhiên là cậu cũng không chú ý tới những chuyện vừa xảy ra.

“A? Du Nhiên nói tầng thứ hai đã tiến hóa xong.” Nhạc Tư Trà tỉnh lại, giải thích.

Trở lại vài phút trước, khi Quý Hi còn chất vấn Diệp Kình, Du Nhiên chợt báo tin cho Nhạc Tư Trà rằng tầng thứ hai đã hoàn tất tiến hóa.

Vì Du Nhiên trực tiếp thông báo trong đầu Nhạc Tư Trà nên trừ cậu ra không ai biết sự tồn tại của nó, mà Nhạc Tư Trà cũng có thể dùng suy nghĩ của mình để nói cho Du Nhiên.

“Cấu tạo của tầng thứ hai là như thế nào?”

“Tầng thứ hai là em nhái lại Trái Đất, ngoài độ lớn, dù là đất, khí hậu, mọi yếu tố đều giống hệt địa cầu, Trong vòng một vạn năm – trừ con người – mọi sinh vật khác đều có thể tìm thấy ở đây.”

“Độ lớn chênh lệch là bao nhiêu.”

“Là thu nhỏ lại theo tỉ lệ của Trái Đất, một phần một trăm.”

“Vậy cũng không nhỏ.” Nhạc Tư Trà líu lưỡi. Diện tích bề mặt Trái Đất là 5.1 triệu km2, một phần một trăm thì cũng là 510 vạn km2 “Lớn như thế sao anh có thể thấy hết?” Chưa kể đến còn bị ngăn cách bởi biển.

Nhạc Tư Trà không hỏi, nhưng nó vẫn là nghe thấy.

Du Nhiên nói tiếp “Chủ nhân, di chuyển từ tầng một tới tầng hai có thể lựa chọn, chỉ cần chủ nhận nói địa điểm, em có thể để ngài tới đó.”

“Tiện quá!” Nhạc Tư Trà mừng rỡ, nhưng cậu lại có một thắc mắc nữa “Vậy những sinh vật ở tầng sai thì sao? Chúng có tấn công anh không?” Động vật hoang dã có sức tấn công rất mạnh nha.

“Ngài yên tâm, nếu chủ nhân không tấn công, chúng sẽ tự động không thấy ngài, nhưng nếu chủ nhân tấn công chúng, chúng sẽ tự vệ lại. Hơn nữa chỉ cần ngài đồng ý, bất cứ sinh vật nào tới tầng thứ hai đều được đãi ngộ như chủ nhân.”

Vậy là chỉ cần cậu không chủ động gây phiền toái thì sẽ không cần phải lo lắng gì!

Du Nhiên lại nói “Đương nhiên, nếu chủ nhân cần vật gì ở tầng này, có thể nhờ em thăm dò, nhưng em không thể lấy cho ngài được, chỉ có thể thông báo đại điểm.” giọng nói có chút áy náy.

“Không sao, nếu không nguy hiểm, em có thể đưa anh tới nơi đó là được, tự mình làm cũng không sao.”

Đúng lúc này thì Diệp Kình đánh thức cậu.

Nhạc Tư Trà kể lại những lời của Du Nhiên, lại nói “Mấy vị trong phương thuốc trước cần em đi lấy, vậy nên cần chờ một thời gian, sẽ không lâu lắm đâu.” Tuy Du Nhiên nói không có chuyện gì những cậu vẫn phải chuẩn bị tốt, phòng khi có chuyện xảy ra.

“Cả anh và em cùng đi.” Diệp Kình không đành lòng để một mình cậu đi hái thuốc.

“Được, ngày kia đi thôn Phúc Khê, sau khi về sẽ tới tầng thứ hai.” Nhạc Tư Trà quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK