Đôi khi, khi đang chăm sóc cây trong vườn, Nhạc Tư Trà cũng sẽ quan tâm xem mọi chuyện đã chuẩn bị tới đâu rồi. Tuy rằng ở đây nhìn không rõ lắm nhưng cũng có thể thấy thấp thoáng biểu ngữ ở đầu thôn. Không ít nhà còn dán giấy đỏ, không khí như ngày tết.
Cuối cùng cũng tới ngày vườn trái cây mở cửa.
Từ sáng sớm trong thôn đã có tiếng tấu sáo, đánh trống, nghe nói, thôn còn mời một gánh hát để đến tối biểu diễn.
Nhạc Tư Trà không thích chen vào đám đông, Diệp Kình lại không có hứng thú với mấy hoạt động này nên hai người ru rú trong nhà để tránh bị quấy rầy. Khác nhau là, Diệp Kình ở tầng 2 công tác còn Nhạc Tư Trà lấy ghé dựa, dựng ô che, nằm cầm kính viễn vọng xem chuyện trong thôn, bàn bên cạnh để hoa quả và bánh ngọt, điện thoại, đúng là thích ý, nhàn nhã.
Hoạt động lần này hẳn là thực thành công! Nhạc Tư Trà nhìn xe tới thôn xếp thành hàng dài, xem ra công tác tuyên truyền của Diệp Kình cũng không tồi.
“Ting ting….” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhạc Tư Trà cầm lên, là số của Tần Hương Nguyệt “Dì à?”
“Ừ, là dì đây, cháu và Diệp Kình khi nào qua thế? Lâu lắm rồi không thấy hai đứa, dì nhớ lắm.”
“Chắc trong vòng mấy ngày nay thôi dì ạ, giờ ở thôn Phúc Khê đang rất nhộn nhịp, chờ xong cháu sẽ về.”
“Ừ, trước khi về nhớ báo một tiếng, dì đi đón.”
“Dạ, mọi người có khỏe không?”
“Tốt lắm, ông bà cháu mang Lệ Tú và Đào Đào lên tỉnh thăm bạn, dì với dượng vẫn thế, bận rộn suốt ngày, cũng quen rồi.”
“Buôn bán vẫn được chứ ạ?”
“Không tệ lắm, đúng rồi, cháu chẳng phải có đào chín sao? Hương vị thế nào?”
“Đều ngon lắm ạ, lại nhiều nước.”
“Vậy lúc về nhớ mang nhiều chút, để mọi người nếm thử, giờ ở chợ còn chưa có, mấy hôm nữa có thì cũng đắt.”
“Vâng, cháu sẽ chọn mấy quả ngon mang về.”
Hai người còn nói chuyện một lát, sau Tần Hương Nguyệt có việc nên cúp máy.
Nói chuyện xong, Nhạc Tư Trà cầm kính viễn vọng ngắm cảnh tiếp.
Vì đường nối suối nước nóng và quốc lộ không tốt lắm nên xe đều phải dừng duối chân núi, cũng chính là trong thôn. Du khách tranh thủ sáng sớm liền lên núi, nửa đường nhận túi bóng to do nhân viên vườn cây phân phát rồi tản ra đi hái đào.
“Đang xem gì?”
Trong lúc Nhạc Tư Trà đang mê mải xem, đột nhiên có tiếng Diệp Kình vang lên, sao đó, có người ôm lấy cậu, tiện tay cầm đi kính viễn vọng.
“Làm em giật cả mình, lần sau đừng đột nhiên xuất hiện phía sau như thế.”Nhạc Tư Trà nhìn anh khinh bỉ.
“Thấy em nhàn nhã nên ghen tị chứ sao.” Diệp Kình cầm kính viễn vọng nhìn cảnh phía xa “Lưu lượng khách không tệ, xem ra phát tiền lương cho đội tuyên truyền không phải là lãng phí.”
“Về nhớ cho họ tiền thưởng, đoạn thời gian này họ cũng bận rộn nhiều.” Bởi vì chuyện này xảy ra rất đột nhiên nên mọi người cũng có chút lúng túng.
“Nghe em.” Diệp Kình đặt hết sức nặng lên Nhạc Tư Trà, tiếp tục quan sát.
“Đừng đè, nặng chết.” người này gần đây tặng cân lên nhiều, Nhạc Tư Trà khó chịu đẩy đẩy anh.
“Bình thường không thấy em nói gì, giờ lại so đo?” Diệp Kình nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu “Anh muốn ăn hoa quả, đút cho anh đi.”
“Anh ra đây làm gì? Xong việc rồi?” Nhạc Tư Trà lấy một quả nho, bóc vỏ, đưa tới miệng Diệp Kình.
“Nhìn nhiều văn kiện quá, mỏi mắt, ra nghỉ ngơi chút. Em thì sao? Chẳng phải không có hứng thú với chuyện này sao?” Diệp Kình hỏi lại.
“Em chỉ không thích chen giữa đám người, chứ đương nhiên vẫn muốn xem.” Nhạc Tư Trà đoạt lại kính viễn vọng “Dì vừa gọi điện tới.”
“Ồ, dì nói gì?” Diệp Kình lại cạnh cậu, cướp đi một nửa ghế dựa, cầm nho, lột vỏ, anh một quả em một quả.
“Hỏi khi nào thì về, tiện bảo em mang đào về nữa.” Nhạc Tư Trà nói “Anh muốn qua với em?”
“Sao? Không thể?” Diệp Kình cúi đầu hỏi lại cậu.
“Không phải thế, chỉ là cảm thấy lần nào nghỉ cũng qua chỗ em, không được tự nhiên lắm.”
“Họ đều không thấy sao, lại lại thấy không ổn? Có phải sắp ghét anh rồi không?” Diệp Kình làm vẻ đáng thương nói.
‘bốp’ cậu trả lời của Nhạc Tư Trà chính là một nhát tát vào trán “Đừng có làm như oán phụ, kinh quá.”
“Được rồi, không chơi.” Diệp Kình xoa xoa trán “Muốn đi tắm suối nước nóng không?”
“Nhiều người thế này em không đi đâu.” Nhạc Tư Trà không muốn chen chúc, dù sao nước ôn tuyền cũng không có tác dụng bằng nước trong không gian.
“Vậy thì đành xây dựng thôn trang sau vậy.” Diệp Kình giống như tiếc nuối, lắc đầu.
Nhạc Tư Trà không cần nghĩ cũng biết anh tiếc gì, giả vờ như không nghe thấy “Đào anh đị bán hết?”
“Tốt nhất là đem tới Hoa Nhã.” Vốn Diệp Kình định đều để mình ăn, nhưng Nhạc Tư Trà muốn thế thì anh cũng không phản đối, đâu có tổn thất gì.
“Giữ lại cho em một ít, mang về cho dì.”
“Đã chuẩn bị xong rồi, anh đã để lại mấy cây tốt nhất, trong vòng mấy ngày này cũng chín.”
Ngồi thêm một lát, mặt trời bắt đầu lên cao cả hai mới vào nhà.
Ở thiên thai lại ngồi một lát, thái dương đích uy lực bắt đầu bay lên, bọn họ liền lui lại.
Ăn xong cơm trưa, Nhạc Tư Trà thấy buồn ngủ, nói với Diệp Kình rồi lên lầu.
Trong lúc đang mơ màng liền cảm thấy bên cạnh có ai đó, cậu liền đổi tư thế, rúc vào lòng người kia.
Hai người cũng không biết, dưới nhà đang có trò hay,
“Tiết Mộng, chúng ta quay về đi, chẳng phải đã muốn tìm được chỗ ở sao?”
“Cô đừng lôi kéo tôi, anh không thấy chỗ này so với mấy căn nhà cũ kỹ kia tốt hơn sao? Cô chẳng phải nghe bon họ nói rồi? Muốn chọn chỗ nào cũng được, giá cả giống nhau, tôi đương nhiên phải chọn tốt nhất.” Tiết Mộng không để ý ngăn cản, cứ thế vào sân, thấy căn nhà được bố trí xa hoa càng thích.
Lần này đơn vị tổ chức tới thôn Phúc Khê du lịch, vốn Tiết Mộng không muốn đến nhưng nghe nói có suối nước nóng liền miễn cưỡng đồng ý. Nhưng tới nơi mới biết không có khách sạn mà phải ở nhà dân, là phúc nhị đại, đương nhiên Tiết Mộng không vui. Cô nàng kiên trì không chịu ở lại, nhưng cũng không muốn chẳng làm được gì mà về – công ty đặt thời gian đi suối nước nóng là chạng vạng – liền lôi đồng nghiệp đi khắp thôn, hỏi nhà nào tốt nhất, ai cũng chỉ tới đây, liền tới.
Kỳ thật cũng vì Tiết Mộng không nói rõ ràng, nếu người trong thôn biết cô muốn tìm chỗ ở nhất định sẽ không chỉ Nhạc Tư Trà mà chỉ nhà thôn trưởng. Tuy Nhạc Tư Trà không nói rõ nhưng nhìn biểu hiện ngày thường – cho đám tang, xây phòng, đi đều có xe, nên không tính cậu vào thôn dân, hơn nữa họ cũng tham gia xây nhà cho cậu, đương nhiên biết ngoài phòng ngủ chính chỉ còn một phòng cho khách, giờ Diệp Kình ở đó, làm gì còn phòng trống nữa?
Tiết Mộng rất thích căn nhà này, liền ấn chuông cửa, vừa ấn vừa hô “Có ai không?”, đồng nghiệp khuyên thế nào cũng không nghe.
Đồng nghiệp kia tỏ vẻ lo lắng nhưng trong lòng không đồng tình, cô không giống vị đại tiểu thư này, nhìn không rõ giá trị của căn nhà này, tuy ở nông thôn nhưng liếc qua là biết dựa theo cấu trúc biệt thự nhỏ, cực kỳ xa xỉ, có thể ở đây người ta còn để ý ít tiền đó? Nghĩ tới thế, cô cười thầm xem kịch vui.
Ấn chuông hồi lâu vẫn không thấy ai, đồng nghiệp chần chừ nói “Hay là không có người ở?”
“Không thể nào, không có người thì phải khóa cửa chứ? Nhất định có.” Tiết Mộng khẳng định nói bắn đầu ấn tiếp.
“Ai tới thì phải?” Nhạc Tư Trà chui trong ổ chăn, không muốn tỉnh lại, bình thường tới nhà cậu đều không có thói quên bấm chuông, ngoài bá Tiền cũng chỉ có mấy đứa nhóc, quen chủ nhà, nên đây là lần đầu tiên chuông cửa vang.
“Không biết kệ đi, không ai ra là bỏ đi ấy mà.” Diệp Kình cũng không để tâm, có việc thì tự mình vào, cửa có khóa đâu!
Tiếc là người này rất nhẫn nại, không ngừng bấm chuông, chủ nhà không thức là không bỏ cuộc.
“Anh đi xem đi.” Nhạc Tư Trà đẩy Diệp Kình, bắt anh đi giải quyết.
Diệp Kình đành dậy, mặc thêm áo ngủ – anh thích lõa ngủ – không xuống lầu mà đứng ở ban công nói vọng xuống “Có chuyện gì không?”
Tiết Mộng ngẩng lên, vừa thấy liền ngẩn ra.
Cô từng gặp qua không ít người đẹp trai phong độ, nhưng chưa thấy ai xuất chúng như thế. Chàng trai đang lười biếng dựa ban công nhìn cô kia, dù chỉ mặc áo ngủ nhưng cũng khiến người ta biết là tinh anh, quý tộc, khiến người khác xấu hổ.
Cô không tự chủ được ngượng ngùng cười hỏi “Xin hỏi, anh còn phòng trống sao?”
Diệp Kình vừa nghe liền biết có chuyện gì, thản nhiên đáp “Xin lỗi, đây thuộc khu vực tư nhân, không mời khác, cô nếu cần chỗ ở, tôi đề nghị cô nên vào thôn.” Nói xong cũng không thèm nhìn, quay về phòng.
Tiết Mộng thấy người ta lạnh lùng như vậy, cảm thấy khó chịu, cô vẫn được người ta nịnh nọt, chưa bao giờ bị làm khó xử thế. Dậm chân bỏ đi!