• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi báo chí bắt đầu tuyên truyền ‘Công ty dược Đông Phương’ – công ty chế dược thuộc Đông Phương gia – chế tạo ‘Tiên tích 1’ thì Nhạc Tư Trà mới nhớ tới bệnh tình của cô con gái ngài đại sứ.

“Tình trạng khôi phục khá tốt, nghe nói đã có cảm giác.” ‘Tiên tích 1’ vốn là hàng pha loãng, so với thuốc gốc thì hiệu quả kém rất nhiều. Thế nên, sản phẩm này chính là gian – thương.

“Vậy cha anh thì sao?” nhắc tới mới nhớ.

“Anh còn tưởng em quên rồi.” Diệp Kình chế nhạo nhìn cậu “Cũng gần bình phục rồi, vài ngày nữa ông sẽ ra viện.”

“Thế là tốt rồi.” Nhạc Tư Trà cũng chỉ thuận miệng hỏi, đã biết đáp án cũng không để tâm nữa, tập trung xem sách.

“Đang xem gì thế?” Diệp Kình tò mò nhìn tên “[Sách dạy nấu ăn bách khoa toàn thư]? Sao đột nhiên em lại xem này?”

“Gần đây muốn ăn mấy món đặc biệt chút?” Nhạc Tư Trà lật trang, nói “Thứ ba tuần này nhớ về sớm.”

“Có chuyện gì thế?” Diệp Kình hổi tưởng lại lịch trình của mình.

“…” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình đầy quái dị “Anh không nhớ?”

“Nhớ gì?” Diệp Kình không hiểu.

“…Không có gì, nhớ về sớm là được.”

“Thật sự là phản ứng gì cũng không có?” Lâm Thanh Nhã không thể tin nổi.

“Vâng.” Nhạc Tư Trà nhấp một ngụm nước lạnh, nói.

Hai người đang ngồi ở quán nước ngọt trước đây Từ Tuyết hẹn cậu ra, không vắng tanh như lần đó, hôm nay trong quán đầy khách, dưới cái nắng chói chang này, ngồi trong quán hưởng điều hòa, uống đồ lạnh đúng là thiên đường.

Tuy đông nhưng ai nấy đều im lặng nên trong quán không hề ồn ào, ngược lại là Lâm Thanh Nhã quấy nhiễu họ.

Mới thốt ra, cô chợt nhận thấy điều đó, cười xin lỗi với mọi người, sau đó để sát vào Nhạc Tư Trà, lặp lại câu hỏi “Anh ta thật sự không có phản ứng gì?”

“Vâng.” Nhạc Tư Trà cũng chẳng biết nói sao, cậu không ngờ Diệp Kình lại quên sinh nhật của chính mình, nhưng vẫn nói đỡ cho anh “Bình thường anh ấy bận như thế, không nhớ là chuyện bình thường.” Người Trung Quốc chủ yếu tính sinh nhật theo Âm lịch, không để ý thì quên là chuyện bình thường.

“Nhưng thế cũng tốt, chúng ta có thể tạo bất ngờ cho hắn.” Lâm Thanh Nhã cười rộ lên “Mau, đi chọn quà.”

“Vâng.”

Hai người tính tiền rồi đi.

“Anh về rồi.” Nhạc Tư Trà mặc tạp dề, đón Diệp Kình trước cửa, cầm lấy túi xách của anh.

“Ừm.” Dù bất ngờ trước sự nhiệt tình của cậu nhưng anh vẫn rất hưởng thụ. Vốn đang cảm thấy phiền muộn cũng thoải mái hơn.

“Sao vậy? Nhìn anh không được vui.” Đâu chỉ không vui, mà là cực kỳ tệ, nhìn mặt anh xanh mét cả.

Diệp Kình ngã vào sofa “Hôm nay cha tìm anh.”

“Sao nữa?”

“Ông ta muốn anh đính hôn.” Diệp Kình vừa nói vừa chú ý đến phản ứng của Nhạc Tư Trà trong bếp.

Vốn đang định thả rau vào bếp chợt nghe thấy câu đó của anh, tay Nhạc Tư Trà run lên, giọt nước rơi vào chảo, mỡ nóng bắn lên cánh tay cậu.

“A!” Nhạc Tư Trà đau quá, bỏ ngay thứ đang cầm vào chảo.

“Không sao chứ?” Diệp Kình vọt tới, cầm lấy tay cậu, cẩn thận xem xét, thấy chỉ hơi đỏ lên mới an tâm “Sao lại không cẩn thận thế?” anh khóa ga lại, dắt Nhạc Tư Trà vào phòng khách, bôi thuốc mỡ cho cậu – lo quá mà quên luôn có nước trong không gian.

Nhạc Tư Trà để kệ anh bôi thuốc, một lúc lâu sau mới mở miệng “Anh trả lời thế nào?”

Diệp Kình nhìn gương mặt tái nhợt của Nhạc Tư Trà, khẽ cười “Đương nhiên là từ chối.”

Sau đó hôn lên gương mặt đã hồng hào lại của cậu, Diệp Kình ôm cậu vào lòng, anh thích ôm cậu như thế, mỗi lần ôm cậu đều thấy mình thỏa mãn, giống như có được cả thế giới “Anh đã nói sẽ luôn bên em, tuyệt đối không bao giờ thay đổi.”

“Vâng.” Khóe môi Nhạc Tư Trà khẽ nhếch, lại nghĩ đến vấn đề khác “Vậy sau này nếu cha anh lại muốn anh đính hôn thì sao giờ?”

“Anh đã nói thẳng với ông ấy rồi.” Diệp Kình thích thú nghịch hai bàn tay cậu, vừa nghịch vừa kể chuyện hồi chiều.

“Tuổi con cũng đã không nhỏ, nên lo chuyện hôn nhân.” Diệp Triển Hạo chống cây gậy được làm tinh xảo, tuy thân thể đã gần như khôi phục hoàn toàn nhưng vẫn còn chút gượng gạo – đấy là Diệp Kình cố tình.

“…” Diệp Kình không nói gì, ý bảo ông tiếp tục. Anh biết, đây không phải là Diệp Triển Hạo quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh.

“Ta và dì Đàm đã bàn với nhau, tìm vài vị danh môn thiên kim, hy vọng khi nào có thời gian con sẽ tìm hiểu mấy cô bé ấy.” Diệp Triền Hạo đặt mấy tấm ảnh chụp trước mặt Diệp Kình. Ông không giám tự quyết quá nhiều, mối quan hệ của ông và Diệp Kình tuy đã tốt hơn nhưng so với cha con bình thường vẫn còn kém xa.

Diệp Kình cười lạnh “Chuyện không muốn vẫn phải làm, tôi nghĩ ông hiểu.” Năm đó chẳng phải ông ta bị ép lấy mẹ anh sao. Chẳng nhẽ lại muốn mọi chuyện tái diễn?

Diệp Triển Hạo run lên, mất tự nhiên nói “Ta chỉ mong con có thể sớm kết hôn, nếu con không thích có thể đổi.”

“Vậy nên ông cho người điều tra tôi?” Diệp Kình khinh thường “Nếu đã tra, hẳn nên biết tôi đã có người.”

“Cha chỉ là quan tâm con, gần đây mọi người đều loan tin con có bạn gái, ta chỉ là muốn biết người đó là ai.” Không ngờ lại là con trai. Nghĩ đến đây, ông càng cương quyết “Cậu ta chỉ là món đồ chơi mà con thích nhất thời thôi.”

“Bao năm rồi, tôi vẫn tưởng ông biết tính tình của tôi. Đối với chuyện tình cảm, tôi tuyệt đối không phải kẻ không biết chịu trách nhiệm như ông.” Anh đứng lên, nhìn gương mặt cắt không còn giọt máu của ông “Ông đã có một người con để nối dõi tông đường, vậy thì không cần can thiệp đến chuyện của tôi.”

“Con sẽ bị thế nhân chê cười.” Diệp Triển Hạo nhớ tới người vợ đã chết của mình, đó người ông có lỗi nhất. Trong lòng càng cảm thấy áy náy, cũng không có ý phản đối con mình.

“Thì sao, đây là chuyện của tôi, bọn họ muốn nói gì thì nói.” Diệp Kình không thèm để tâm, anh là người đứng ở đỉnh của Kim tự tháp, cần gì để ý lời đàm tiếu của những kẻ bên dưới.

“Cậu bé Nhạc Tư Trà kia thì sao? Cậu ta cũng nghĩ như con?” Diệp Triển Hạo hỏi lại.

“Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy, tuyệt không để bất cứ kẻ nào khiến cậu ấy tổn thương.” Vẻ mặt Diệp Kình trở nên âm lãnh đầy đáng sợ.

Diệp Triển Hạo thế thế, chỉ biết con mình tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.

“Ông ấy dễ bị thuyết phục vậy sao?” Nhạc Tư Trà cảm thấy ngạc nhiên.

“Không đồng ý thì có làm được gì? Anh mạnh hơn ông ta, ông ta lại thấy thẹn với anh, có thể làm gì?” Diệp Kình hôn lên khóe môi Nhạc Tư Trà.

“Cũng đúng.” Nhạc Tư Trà gật đầu, chui ra khỏi lòng Diệp Kình “Cơm tối cũng xong rồi, em đi dọn.”

“Để anh giúp.” Diệp Kình đi theo.

Bữa tối rất phong phú, tuy lượng không nhiều, chỉ có bốn món mặn, một canh, nhưng đều là món Diệp Kình thích – thịt kho đầu sư tử, sóc quế ngư, ngư hương cà, đậu hủ ma bà, chè hạt sen mộc nhĩ.

“Hôm nay là ngày gì mà toàn món ngon thế nhì?” Diệp Kình nhìn bàn ăn, hỏi.

Ngày thường, Nhạc Tư Trà đâu làm thịnh soạn thế, món nào món nấy đều như hàng mĩ nghệ, đặc biệt là bát canh hạt sen mộc nhĩ, không ngờ đó lại là dưa hấu được chạm hấu được chạm hoa văn.

“Ngon quá.” Diệp Kình gắp một miếng sóc quế ngư “Thịt dày, vị ngon, của tự nhiên?”

“Ừm, em tới tầng hai bắt.” Con cá quế này là cậu mất cả buổi mới bắt được, tài liệu của bàn ăn này đều là cậu tự kiếm.

“Cảm giác như em có chuyện giấu anh.” Diệp Kình buông đũa, Nhạc Tư Trà biểu hiện quá rõ ràng, nếu là bình thường, trừ phi là anh chọn món, nếu không Nhạc Tư Trà cũng không tỉ mẩn như hôm nay,

Nhạc Tư Trà ngồi đối diện anh, mỉm cười, đột nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt đơn giản, bên trên đề – Chúc mừng sinh nhật Diệp Kình!

Diệp Kình cảm thấy bất ngời, lúc này mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình “Chính anh cũng quên, không ngờ em lại nhớ.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Nhạc Tư Trà châm nến, bảo anh thổi.

“Cám ơn.” Nụ cười trên gương mặt Diệp Kình chân thành mà cảm đông, cắt cho mỗi người một phần, vừa ngon vừa không quá ngọt, Diệp Kình hiểu ra “Cũng là em làm?”

“Ừm, em đã học lâu lắm đó.” Nhạc Tư Trà nói, giọng điệu như muốn khoe ra.

“Ngon lắm.” Diệp Kình không hề keo kiệt mà khen “Đã lâu lắm rồi anh chưa có sinh nhật.” sinh nhật cuối cùng anh còn nhớ là khi mẹ chưa qua đời.

Cha, cha thật sự quan tâm tới con sao? Quan tâm mà không biết hôm nay là sinh nhật con? Nực cười! Diệp Kình cảm thấy tự giễu.

“Anh thích là được rồi.” Nhạc Tư Trà đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng “Em không hiểu thế nào là lãng mạn, chỉ có thể làm thế.”

“Rất tuyệt, anh vui lắm.” Anh không cần lãng mạn, anh chỉ cần một người có thể chăm sóc, bên canh cả đời.

“Đây.” Nhạc Tư Trà cảm thấy mất tự nhiên, cậu lấy ra một chiếc hộp nhỏ, nhét vào tay Diệp Kình “Đây là quà sinh nhật.”

Diệp Kình mở ra liền thấy một đôi nhẫn bạch kim.

Đôi nhẫn rất đơn giản, không có chút hoa văn, nhưng phía trên khắc lời thề – chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Diệp Kình cầm chiếc nhẫn lớn hơn, phát hiện mặt trong cũng khắc chữ ‘L love Y’, chiếc kia cũng khác ‘Y love L’. Đó là tên viết tắt của hai người.

Nhạc Tư Trà khẩn trương nhìn anh, đôi nhẫn này là cậu nghe đề nghị của Lâm Thanh Nhã, không biết Diệp Kình có thích không.

Nếu anh ấy không thích thì sao giờ?

Nhạc Tư Trà chưa kịp nghĩ nhiều, Diệp Kình liền nói “Đưa tay trái của em đây.”

“A.”

Diệp Kình đeo chiếc nhẫn nhỏ hơn vào ngón áp út của cậu, nhẹ nhàng hôn lên “Đây là tất cả tình yêu của anh, từ nay, anh sẽ ôm em, cả đời.” Anh đưa chiếc kia cho cậu “Giúp anh đeo.”

Nhạc Tư Trà đỏ mặt đeo cho anh, học Diệp Kình, cũng hôn lên “Em vĩnh viễn thuộc về anh.”

Cũng chỉ là của anh.

Sau đó, là thời gian cho hai người yêu nhau.

(xxoo xo xo)

___ ___

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK