Khi "Trưởng đoàn" tuyên bố "Sói Hoang" thực ra là Cừu Dịch, Lật Xảo và những người khác đều há hốc mồm kinh ngạc, còn Thiệu Tuyền thì muốn khóc mà khóc không nổi.
Anh ta không những thua cuộc, để Cừu Dịch cướp hết spotlight, mà còn uống nhầm thuốc xổ, suýt nữa thì kiệt sức vì đi ngoài. Chưa kể còn bị một thằng đàn ông hôn, rồi lại bị chính kẻ đó ghê tởm.
Giờ đây việc quay phim đã kết thúc, Thiệu Tuyền gần như chạy trốn, thậm chí không nói lời tạm biệt với ai mà vội vàng chuồn cùng trợ lý.
Cừu Dịch thì tỏ ra rất hả hê, chẳng có chút thương cảm nào, thu dọn hành lý xong hắn liền chào tạm biệt đoàn làm phim rồi chuẩn bị về nhà.
Để duy trì sự mới mẻ và phù hợp với lịch trình của nghệ sĩ, mỗi tập của "Cẩn thận! Sói hoang xuất hiện" đều có những nghệ sĩ tham gia khác nhau.
Như Nham Dương, một ca sĩ sáng tác có thời gian rảnh rỗi hơn sẽ thường trú vài tập, trong khi Lật Xảo, main vocal của một nhóm nhạc nữ có lịch trình kín mít chỉ có thể sắp xếp thời gian quay một tập.
Tuy nhiên, nếu chương trình được đón nhận tốt và nghệ sĩ sau đó có lịch trống, họ có thể sẽ trở lại.
Hoàng Hách đã sắp xếp lịch trình mới cho Cừu Dịch, nên hắn chỉ tham gia một tập của "Cẩn thận! Sói Hoang xuất hiện", còn việc sau này có trở lại hay không vẫn chưa rõ.
Đến sân bay, Cừu Dịch định hỏi Đoạn Thăng Vinh về chuyến bay cậu ta đã đặt cho mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì Đoạn Thăng Vinh nói Đoạn Ứng Hứa đã sắp xếp chuyên cơ đến đón hắn.
Cừu Dịch: "..."
Có tiền thật tốt!
Chuyên cơ Đoạn Ứng Hứa sắp xếp đến sân bay vào lúc đêm khuya, Hoàng Hách dành thời gian ra đón Cừu Dịch cùng với Đặng Thăng Vinh.
Khi thấy Đoạn Ứng Hứa cũng đi cùng Cừu Dịch, Hoàng Hách đã quen với cảnh này, cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Vừa thấy Hoàng Hách, Đoạn Thăng Vinh lập tức chạy đến trước mặt anh ta khóc lóc: "Anh Hoàng! Em bị thương trong lúc làm việc! Có thể xin công ty bồi thường chi phí y tế và tổn thất tinh thần không?"
Hoàng Hách giật mình: "Cậu bị thương gì?"
Đoạn Thăng Vinh nức nở: "Em đã lỡ hôn một người đàn ông!"
"Cái đó tính là thương tật gì chứ," Hoàng Hách trừng mắt nhìn cậu ta, "Cừu Dịch không phải ngày nào cũng hôn anh trai cậu sao, cậu có thấy cậu ta đòi tôi bồi thường chi phí y tế bao giờ chưa?"
Đoạn Thăng Vinh: "..."
Nghe cũng có lý.
Cừu Dịch suýt bật cười, hoàn toàn quên mất chính mình là thủ phạm khiến Đoạn Thăng Vinh mất đi nụ hôn đầu đời.
Đoạn Ứng Hứa nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu sao đột nhiên rất muốn nắm tay Cừu Dịch.
Anh không hiểu tại sao mình lại nảy sinh ý nghĩ như vậy, chỉ biết rằng ánh mắt mình không thể rời khỏi Cừu Dịch.
Nơi ấy lại phồng lên, tràn đầy quá đỗi...
Có thứ gì đó đang nhanh chóng lan tràn trong lòng anh.
Tuy nhiên, ngay khi Đoạn Ứng Hứa định ra tay thì điện thoại của Cừu Dịch đổ chuông. Cừu Dịch thuận tay móc điện thoại ra khỏi túi, định nghe máy, khiến Đoạn Ứng Hứa bỏ lỡ cơ hội nắm tay hắn.
Đoạn Ứng Hứa mím môi, lòng đột nhiên có chút bồn chồn.
Số điện thoại cá nhân của Cừu Dịch được giữ bí mật, chỉ có Hoàng Hách và những người thân quen mới biết, về lý thuyết sẽ không có chuyện rò rỉ thông tin hay bị quấy rối bởi những cuộc gọi rác.
Phát hiện cuộc gọi đến là một số lạ, không hiển thị bất kỳ ghi chú nào trong danh bạ, Cừu Dịch vô thức nhíu mày.
Hắn nghe máy, sau đó nghe thấy một giọng nữ dịu dàng.
"Xin chào, cho hỏi có phải là cậu Cừu Dịch không?" Đối phương hỏi.
Cừu Dịch lịch sự đáp: "Tôi là Cừu Dịch, xin hỏi bà là...?"
Giọng nói dịu dàng đáp: "Tôi là mẹ của Đoạn Ứng Hứa."
Cừu Dịch: "..."
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu muộn như vậy," giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng và tao nhã, mang hơi hướng của thành phần tri thức, "Tôi hiện đã đến thành phố Hồ Trừng rồi, không biết ngày mai cậu Cừu có rảnh không? Có thể đến đây gặp tôi một lần được chứ?" Bà ấy đọc một địa chỉ, "Trước đây Ứng Hứa nói nó đã kết hôn với cậu, còn bảo chúng tôi bay từ nước ngoài về để gặp cậu, tôi và bố của Ứng Hứa cứ tưởng nó...Tóm lại, tôi rất muốn gặp cậu một lần, cùng nhau bàn chuyện về Ứng Hứa."
Cừu Dịch đáp: "Cháu hiểu rồi, ngày mai cháu sẽ đến."
"Được, vậy tôi rất mong chờ cuộc gặp ngày mai." Người phụ nữ cười rồi cúp máy.
Khi Cừu Dịch kết thúc cuộc gọi, Đoạn Ứng Hứa nhìn hắn không vui, hỏi: "Cậu định đi gặp ai?"
Cừu Dịch đáp: "Mẹ anh."
Đoạn Ứng Hứa ngạc nhiên: "Sao bà ấy biết số của cậu? Tôi chưa từng nói với bà ấy."
Cừu Dịch nhìn về phía Đoạn Thăng Vinh đang còn mải nghĩ về thương tật cá nhân.
Đoạn Thăng Vinh vội giơ hai tay lên, tạo tư thế đầu hàng: "Xin lỗi! Do hỏa lực của kẻ địch quá mạnh, em khai hết rồi!"
Cừu Dịch sờ cằm, lại hỏi: "Mẹ anh gọi cho tôi vào lúc này, còn nói muốn gặp tôi, chắc là nghĩ anh không ở bên cạnh tôi phải không? Anh nói xem, bà ấy gặp tôi là muốn nói gì? Không lẽ muốn đưa tôi một tấm séc 100 triệu, bảo tôi rời xa anh sao?"
Đoạn Ứng Hứa nhíu mày thật sâu.
Anh nắm chặt tay Cừu Dịch, kéo hắn về phía mình.
Đoạn Ứng Hứa nhìn chằm chằm Cừu Dịch không chớp mắt, nghiêm túc nói: "Nếu bà ấy cho cậu 100 triệu để cậu rời xa tôi, thì tôi sẽ cho cậu 200 triệu, cậu phải từ chối bà ấy, ở lại bên cạnh tôi."
Hoàng Hách đột nhiên chen vào, uất ức nói: "Cho tôi đi! Tôi chỉ cần 1 triệu thôi, lấy tiền xong tôi cuốn gói luôn!"
Cừu Dịch giãy tay ra, nhưng lại nói: "Tôi không thể nhận tiền của mẹ anh trước, rồi sau đó nhận tiền của anh sao? Như vậy chẳng phải lời ròng 300 triệu à?"
Đoạn Thăng Vinh đang giơ tay đầu hàng: "..."
Cậu ta cảm thấy hình ảnh của thầy Cừu vốn đã vỡ nát trong lòng mình, dường như bây giờ còn tan nát hơn.
Ai ngờ Đoạn Ứng Hứa lại gật đầu, nghiêm túc nói: "Được."
Cừu Dịch rút tay ra khỏi gọng kìm của Đoạn Ứng Hứa: "Được rồi, anh về trước đi. Tôi còn phải đi công ty với Hoàng Hách một chuyến, xem có buổi thử vai nào có thể tham dự không, tối nay không về nhà," Cừu Dịch lại nhìn Đoạn Thăng Vinh, "Ngày mai tôi đi gặp mẹ Đoạn Ứng Hứa, theo quan hệ thì bà ấy là thím của cậu phải không? Cậu đi cùng tôi."
Đoạn Thăng Vinh lo lắng: "Sao lại bắt em đi?"
Cừu Dịch: "Tôi đâu có quen mẹ Đoạn Ứng Hứa, cậu đi theo nhận người giúp tôi."
Đoạn Thăng Vinh: "..."
Cũng đúng.
Cừu Dịch dẫn Đoạn Thăng Vinh đi cùng Hoàng Hách.
Đoạn Ứng Hứa đứng lại tại chỗ, vô thức giơ hai tay lên. Anh nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, ngay khi Cừu Dịch rút tay ra khỏi tay anh lúc nãy, Đoạn Ứng Hứa đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi khó tả.
Sợ rằng Cừu Dịch sẽ rời xa anh, và anh sẽ không bao giờ nắm được tay đối phương nữa.
Đoạn Ứng Hứa nghĩ, Cừu Dịch là tự do, là tùy hứng, là ngông cuồng.
Đối phương tự tiện xâm nhập vào đời anh, để lại dấu ấn khó phai mờ trên người anh.
Đoạn Ứng Hứa nhận ra, có lẽ anh đã không thể rời xa Cừu Dịch nữa. Tuy nhiên, Cừu Dịch lại có thể rút lui khỏi anh bất cứ lúc nào, giống như vừa rồi.
Phát hiện này khiến Đoạn Ứng Hứa bất lực.
Con quái vật bị đè nén quá lâu không biết làm thế nào để giải phóng đúng cách những cảm xúc cuồn cuộn và hung bạo trong lồng ngực nó, chỉ có thể đặt hy vọng vào người dũng sĩ đã giải phóng chiếc lồng của mình. Anh khao khát sự dẫn dắt của người dũng sĩ, dạy anh thế nào là tình cảm, nhưng lại không biết liệu người dũng sĩ tự tiện xâm nhập vào lâu đài của mình có chịu trách nhiệm đến cùng hay không.
Ngay lúc đó.
Suy nghĩ của Đoạn Ứng Hứa đột nhiên bị gián đoạn bởi một tiếng động lớn chói tai.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, rồi trợn tròn mắt, hơi thở suýt ngừng lại.
·
Cừu Dịch không biết mình có phải có kỹ năng trời phú 100% bị xe đâm hay không, hắn vừa mới ra khỏi sân bay cùng Hoàng Hách và Đoạn Thăng Vinh được vài bước, một chiếc xe nhỏ dường như do tài xế mệt mỏi lúc lái đã mất kiểm soát, lao thẳng về phía ba người.
May mắn là tài xế đã phanh gấp trước khi bi kịch xảy ra, ba người Cừu Dịch không bị đâm trúng, nhưng không may là Cừu Dịch và Hoàng Hách vẫn bị đưa đến bệnh viện.
Hai người đã bị Đoạn Thăng Vinh đẩy ra ngoài khi xe phanh gấp.
Cừu Dịch gãy tay, Hoàng Hách gãy chân, ngã cũng khá đẹp.
·
Sáng hôm sau.
Trong phòng bệnh, hai giường bệnh mỗi cái nằm một người.
Tay phải Cừu Dịch được buộc hai thanh nẹp xương, tuy trông có vẻ thảm nhưng thực ra vết thương không nặng lắm, tay chỉ bị trật khớp thôi. Giờ đeo nẹp xương cũng chỉ để phòng ngừa.
Tuy nhiên khi bị Đoạn Thăng Vinh đẩy ngã, hắn vô ý đập đầu, ngất đi một lúc, làm Đoạn Thăng Vinh sợ không nhẹ.
Còn Hoàng Hách vẫn tỉnh táo sau khi bị đẩy ngã, vậy mà lại bị thương nặng hơn Cừu Dịch, anh ta không phải diễn viên thường xuyên tập luyện, thể chất không tốt như Cừu Dịch, sau khi bị đẩy một cái, chân trái bị gãy luôn, được bó bột thật dày, trong thời gian ngắn phải chống nạng đi lại, trông giống người tàn tật hơn cả Cừu Dịch.
Hoàng Hách nằm trên giường cắn răng oán trách: "Đệt mẹ, đúng là vòng vây đồng đội, bị đồng đội gây thương tích... Thằng Đoạn Thăng Vinh này..."
Cừu Dịch an ủi anh: "Ông nghĩ thoáng một chút, ông gãy chân, làm tròn xuống thì cũng như bị trẹo thôi, từ hôm nay trở đi, ông chính là Kamen Rider Trẹo rồi."
"Nhưng tôi éo muốn làm Kamen Rider!" Hoàng Hách vẫn cảm thấy rất buồn bực.
Cừu Dịch khó tin: "Không thể nào, làm sao có người đàn ông nào có thể từ chối trở thành Kamen Rider chứ!"
Hoàng Hách suy nghĩ: "Cậu đang ngầm mắng tôi không phải đàn ông đó hả?"
Cừu Dịch oan ức: "Ông nghĩ nhiều quá rồi."
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Đoạn Ứng Hứa im lặng đứng ở cửa phòng bệnh, còn Đoạn Thăng Vinh đi cùng anh thì xách một giỏ hoa, lon ton chạy đến trước mặt Hoàng Hách, ôm chầm lấy chân Hoàng Hách rồi bắt đầu khóc lóc.
"Huhu! Anh Hoàng, anh đừng chết mà! Anh Hoàng, nhất định phải sống tốt nhé!"
Hoàng Hách bị chạm vào bên chân bị thương, suýt nữa thì chết tại chỗ.
Cừu Dịch dùng tay không bị thương búng tay một cái, gọi: "Cậu bạn nhỏ bên kia, nhẹ tay một chút đi! Cậu đè anh ta thế này, Hoàng Hách dù có khỏe mạnh nhảy nhót cũng có thể bị cậu đè ra bệnh đấy."
Nghe thấy giọng Cừu Dịch, Đoạn Thăng Vinh vội vàng buông Hoàng Hách ra, mặt Hoàng Hách lúc này đã gần như đen thành Hắc Hách rồi.
Vừa đặt giỏ hoa lên bệ cửa sổ phòng bệnh, cậu ta vừa lo lắng nhìn Cừu Dịch, nói: "Ôi, thầy Cừu, giờ anh và anh Hoàng bị thương thế này, e là không thể đi gặp thím được rồi, phải làm sao đây?"
Đoạn Ứng Hứa vẫn im lặng từ nãy giờ cũng lên tiếng: "Tôi sẽ nói với bà ấy, cậu cứ dưỡng thương cho tốt đã."
"Tôi chỉ bị thương ở tay, chứ đâu phải gãy chân, vẫn đi được mà," Cừu Dịch nói, nhưng vừa dứt lời, mặt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn nhìn chằm chằm Đoạn Thăng Vinh, lại hỏi, "Ơ, khoan đã, nói mới nhớ, cậu là ai vậy? Tôi phải đi gặp ai cơ?"
Đoạn Thăng Vinh ngạc nhiên chỉ vào mình: "Em là Đoạn Thăng Vinh mà, thầy Cừu!"
"Sao tôi lại thành thầy rồi?" Cừu Dịch bối rối, "Tôi không phải đang quay phim "Bay cao" sao?"
Đoạn Thăng Vinh sững người.
Đoạn Ứng Hứa nhíu mày thật chặt, một ý nghĩ như sấm sét nổ tung trong đầu anh.
Anh nhìn chằm chằm Cừu Dịch, sắc mặt cực kỳ tệ, từng câu từng chữ trút ra khỏi cổ họng: "Cậu còn nhớ tôi không?"
"Đậu má, Đoạn Ứng Hứa, sao anh lại ở đây?" Vẻ mặt Cừu Dịch lộ ra vẻ phiền chán, "Tôi nhớ tôi gặp anh ở trên đường, thế rồi bị xe tông, anh đúng là tên sao chổi mà."
Vẻ mặt Đoạn Ứng Hứa càng lúc càng khó coi.
Hoàng Hách đang nằm bên cạnh nuốt nước bọt, khẽ hỏi: "Này... Cừu Dịch, cậu còn nhớ hôm nay là ngày mấy không?"
Cừu Dịch quay đầu nhìn anh ta, ngờ vực nói: "Hôm nay không phải là ngày 6 tháng 10 sao?"
Ngày 6 tháng 10.
Là ngày Cừu Dịch gặp tai nạn xe và mất trí nhớ.