Khi trở lại phòng khách, không thấy Trác Chính Thanh quay lại, Cừu Dịch nghiêng đầu nhìn Đoạn Ứng Hứa, hỏi: "Tối nay tôi ngủ ở phòng khách hay ở đâu?"
Đoạn Ứng Hứa hơi ngạc nhiên: "Đương nhiên là ngủ cùng tôi."
"Như vậy không ổn lắm đâu hả?" Cừu Dịch khéo léo từ chối.
Đoạn Ứng Hứa gật đầu: "Chúng ta là chồng chồng hợp pháp, theo lẽ thường phải ngủ chung giường."
Mặc dù Cừu Dịch có hứng thú với Đoạn Ứng Hứa - một kẻ thiếu hụt cảm xúc, cũng muốn tìm chút thú vui từ anh ta, nhưng dù sao hắn và Đoạn Ứng Hứa cũng là cựu tình địch.
Suy cho cùng, hắn và Đoạn Ứng Hứa chẳng thân thiết gì lắm, ngủ chung phòng với anh ta thì có hơi...
Cừu Dịch nghĩ thế nào cũng thấy kỳ cục.
Trước đây hắn cũng từng nằm chung giường với Hoàng Hách, nhưng Đoạn Ứng Hứa thì khác, hiện giờ anh ta là bạn đời hợp pháp của hắn.
...Nhưng thực ra lý do chủ yếu chính là, ban đêm Cừu Dịch thường ngồi xem lại mấy bộ phim mình từng đóng, để ngắm... à không, để ôn lại diễn xuất của mình trước đây, xem có chỗ nào diễn chưa đạt hay không.
Xem phim mình đóng trước mặt người khác... nghĩ thế nào cũng giống như đang "tự xử" công khai vậy.
Huống hồ Đoạn Ứng Hứa không có cảm xúc của một người bình thường, chỉ biết bắt chước "người bình thường" theo quy trình máy móc.
Nếu anh ta đột nhiên nảy ra ý định muốn ngủ với hắn thì sao?
Cừu Dịch chỉ thấy Đoạn Ứng Hứa khá thú vị, muốn quan sát anh ta thêm một thời gian nữa. Hắn đâu có ý định sống với anh ta cả đời, tất nhiên cũng không muốn cùng Đoạn Ứng Hứa phát sinh chuyện không thể vãn hồi.
"Ngay cả vợ chồng khác giới cũng có khi ngủ riêng mà." Cừu Dịch nghiêm túc nói.
Đoạn Ứng Hứa chìm vào suy tư.
Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập câu hỏi vào công cụ tìm kiếm.
"Ngủ riêng là dấu hiệu của tình cảm rạn nứt, sắp ly hôn," Đoạn Ứng Hứa bối rối, "Cậu có điều gì không hài lòng về tôi sao?"
Cừu Dịch lắc đầu: "Đâu có, tôi chỉ thích ngủ một mình thôi, anh bắt tôi ngủ chung phòng với anh, tôi sợ không quen thì sẽ mất ngủ," hắn nửa thật nửa giả bịa ra lý do, "Hơn nữa, ngày mai tôi còn phải về đoàn phim quay phim gấp nữa, anh nỡ nhìn tôi mất ngủ sao?"
Đoạn Ứng Hứa trầm ngâm, có vẻ đang cân nhắc nên trả lời Cừu Dịch thế nào cho đúng.
Cừu Dịch thừa thế xua quân: "Lúc này anh phải trả lời ngay! Còn suy nghĩ gì nữa," Hắn nghiêm túc mà nói bậy, ""Tuân theo mọi yêu cầu của bạn đời", đây chính là chìa khóa để vợ chồng được hòa thuận đấy."
"Tôi hiểu rồi," Đoạn Ứng Hứa gật đầu, bước chân dẫn Cừu Dịch lên cầu thang xoắn ốc trong đại sảnh, "Vậy cậu ngủ trong phòng tôi đi, tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng khách."
Cừu Dịch nghe vậy lập tức cảm thấy hài lòng.
Một lúc sau, Đoạn Ứng Hứa dẫn Cừu Dịch đến trước một căn phòng.
"Đây là phòng ngủ của tôi." Anh nói.
Cừu Dịch tự nhiên đẩy cửa bước vào, khi vào trong mới chợt nhớ ra điều gì đó, quay người chào tạm biệt Đoạn Ứng Hứa: "Vậy chúc anh ngủ ngon nhé."
Đoạn Ứng Hứa nói: "Khoan đã."
"Sao thế?"
Đoạn Ứng Hứa đưa tay chỉ chỉ má mình, mặt không cảm xúc nói: "Nụ hôn chúc ngủ ngon."
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch nghĩ thầm chắc chắn trong tay Đoạn Ứng Hứa có cuốn sách kiểu như "100 điều người bình thường nên làm" hướng dẫn anh ta thực hiện các hành vi hàng ngày. Còn nữa, sách của anh ta không phải xuất bản ở trong nước mà là xuất bản ở nước ngoài!
Nghĩ một lúc, Cừu Dịch giơ tay phải lên, đặt lên môi mình. Hắn chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, ấn một nụ hôn lên đầu ngón tay.
Đoạn Ứng Hứa nhíu mày, có vẻ không hiểu Cừu Dịch đang làm gì.
Cừu Dịch cong khóe mắt, lật bàn tay lại, vươn về phía Đoạn Ứng Hứa, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi anh.
"Ngủ ngon nhé." Hắn cười rạng rỡ.
Đoạn Ứng Hứa chợt ngẩn người.
Một lúc sau, anh mới lúng túng trả lời: "Cái này, hình như không phải nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường."
"Tôi nói đây là nụ hôn chúc ngủ ngon thì nó là nụ hôn chúc ngủ ngon, bình thường hay không bình thường gì chứ," Cừu Dịch khịt mũi, búng nhẹ vào trán Đoạn Ứng Hứa, "Được rồi, tôi đi ngủ đây, hẹn gặp lại ngày mai."
Nói xong, hắn huýt sáo đóng cửa lại, để Đoạn Ứng Hứa vẫn đang bối rối ở ngoài cửa.
Đoạn Ứng Hứa chăm chú nhìn cánh cửa phòng ngủ.
Anh vô thức giơ tay lên, chạm vào chỗ Cừu Dịch vừa chạm, rồi lại di chuyển bàn tay, đặt lên lồng ngực mình.
Rất kỳ lạ.
Đoạn Ứng Hứa nghĩ, nhịp tim của anh dường như nhanh hơn bình thường một nhịp.
- --
Sau khi xem lại những đoạn video cắt ghép hắn yêu thích nhất của bộ phim "Thám tử 0 giờ Lăng Tư", Cừu Dịch thỏa mãn đi ngủ, rồi ngủ một mạch đến tận sáng.
Khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ, thấy đã gần trưa, hắn vừa ngáp vừa ra khỏi phòng.
Cừu Dịch nghĩ Đoạn Ứng Hứa là chủ tịch của Đông Tấn Entertainment, chắc giờ này đã đi công ty rồi. Hắn quyết định hét to một tiếng trong biệt thự, xem có thể triệu hồi được fan cuồng Trác Chính Thanh của mình không, nhờ cậu ta chuẩn bị bữa trưa hay gì đó, ăn xong còn phải đi làm ở đoàn phim nữa.
Ai ngờ vừa mới đẩy cửa ra, hắn đã bị hù cho tỉnh ngủ: Đoạn Ứng Hứa mặc một bộ vest chỉnh tề, tay xách cặp công văn, đang đứng trước cửa phòng với vẻ mặt vô cảm.
Thấy Cừu Dịch mở cửa, Đoạn Ứng Hứa quay đầu lại, nói: "Chào buổi sáng."
Cừu Dịch trầm ngâm: "Bây giờ đã là trưa rồi."
Đoạn Ứng Hứa lập tức sửa lời: "Vậy chào buổi trưa."
Cừu Dịch hỏi: "Anh đứng đợi tôi ở cửa bao lâu rồi?"
Đoạn Ứng Hứa thành thực trả lời: "Khoảng 5 tiếng."
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch ho khẽ một tiếng, hỏi: "Anh rảnh rỗi lắm hả, không phải đi công ty sao?"
Đoạn Ứng Hứa đáp: "Đương nhiên phải đi."
"Vậy tại sao còn đứng ở cửa đợi tôi lâu thế làm gì?"
Đoạn Ứng Hứa sờ môi mình: "Nụ hôn chào buổi sáng."
Cừu Dịch: "..."
Thì ra tên này sáng dậy đã đứng ở cửa phòng hắn 5 tiếng đồng hồ, chờ hắn thức giấc, chỉ để đợi nụ hôn chào buổi sáng?
Cừu Dịch nghĩ mình nên đốt cuốn "100 điều người bình thường nên làm" kia của Đoạn Ứng Hứa đi thôi.
Hắn nhanh chóng tặng cho anh một nụ hôn giống như tối qua.
Sau khi được Cừu Dịch hôn xong, Đoạn Ứng Hứa gật đầu, có vẻ rất hài lòng với hành động của hắn. Anh nói với Cừu Dịch một câu "Tối gặp lại" rồi xách cặp công văn xuống lầu, có vẻ như chuẩn bị đi công ty.
Sau khi anh ta đi rồi, Cừu Dịch đang định gọi Trác Chính Thanh chuẩn bị đồ ăn cho mình thì Trác Chính Thanh không biết trước đó trốn ở đâu, đột nhiên lù lù xuất hiện, suýt làm Cừu Dịch thót tim.
"Trời ơi, dọa chết em rồi, sáng nay em thức dậy đã thấy cậu chủ Đoạn đứng ở cửa phòng ngủ. Thần tượng ơi, bộ anh cãi nhau với cậu chủ Đoạn hả?" Trác Chính Thanh lo lắng hỏi.
Cừu Dịch tặc lưỡi: "Tôi mới suýt bị cậu dọa chết đấy... Tôi có cãi nhau với anh ta đâu, chỉ là thao tác cơ bản thôi, đừng hoảng."
Trong lòng hắn thầm nghĩ, với tính cách như Đoạn Ứng Hứa, dù mình muốn cãi nhau với anh ta cũng chẳng cãi nổi.
"Vậy là tốt rồi," Trác Chính Thanh thở phào nhẹ nhõm, "À đúng rồi thần tượng ơi, tối qua cậu chủ Đoạn có hỏi em. Thì ra cái tên gà... à không, cái cậu thiếu gia lái xe thể thao tối qua là em họ của anh ấy. Em và chú bảo vệ đối xử với em họ của anh ấy như vậy, nếu cậu ta đi méc, cậu chủ Đoạn có trừng phạt em và chú bảo vệ không?"
Cừu Dịch vỗ vai cậu ta: "Không sao đâu, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm. Với lại, cậu đừng gọi tôi là thần tượng nữa, tôi đâu phải game thủ."
"Vậy em nên gọi sao cho phải?"
Cừu Dịch xoa xoa mái tóc bạch kim của mình: "Bình thường cậu gọi tôi là gì thì cứ gọi vậy."
Trác Chính Thanh ngượng ngùng: "Thế này không ổn lắm."
Cừu Dịch rộng lượng nói: "Có gì không ổn đâu, chú em cứ gọi thoải mái đi."
Trác Chính Thanh hào hứng hét lên: "Tiên nữ muội muội!"
Cừu Dịch: "..."
Cừu Dịch lập tức quật ngã Trác Chính Thanh bằng một cú qua vai.
Sau khi hai người đùa giỡn một hồi, Trác Chính Thanh bị Cừu Dịch đánh cho một trận, khóc lóc sửa lại cách xưng hô với Cừu Dịch, buộc phải gọi là "anh Dịch", rồi thút thít giúp Cừu Dịch chuẩn bị bữa trưa.
Ăn xong, Cừu Dịch lại hỏi Trác Chính Thanh có phương tiện đi lại nào không để đưa hắn đến trường quay.
Trác Chính Thanh vỗ ngực: "Có chứ ạ!"
Nói xong, cậu dẫn Cừu Dịch đến ga-ra nhà họ Đoạn.
Cừu Dịch nhìn quanh ga-ra, rộng khoảng nửa sân bóng, đỗ đầy xe hơi đủ loại kiểu dáng, từ siêu xe đến xe địa hình đều có.
... Đoạn Ứng Hứa là một tên không có cảm xúc, Cừu Dịch đoán chắc anh ta bị lừa bởi câu "đàn ông bình thường đều thích lái xe" nên mới sắm nhiều chiếc như vậy.
"Xe của cậu cũng ở trong này à?" Cừu Dịch nhìn quanh, cũng không tỏ ra đặc biệt ngưỡng mộ ga-ra của Đoạn Ứng Hứa. So với mấy cái hộp sắt bốn bánh kia, hắn vẫn ưng xe máy hơn, "Không ngờ nhé, tuổi còn trẻ mà đã mua được xe sang rồi."
Trác Chính Thanh thở hổn hển đẩy một thứ gì đó ra từ góc phòng: "Không phải, mấy chiếc xe đó đều là của cậu chủ Đoạn, của em là cái này."
Cừu Dịch nhìn kỹ thì thấy Trác Chính Thanh đang đẩy ra một chiếc xe đạp.
Cừu Dịch: "..."
Trác Chính Thanh nhiệt tình quảng bá cho chiếc xe đạp của mình: "Anh Dịch, xe đạp tốt lắm! Bảo vệ môi trường, tốt cho sức khỏe, không gây ô nhiễm, bình dị mới là chân thật!"
Cừu Dịch mặt không cảm xúc nhận lấy tay lái.
Sau khi đẩy xe đạp ra khỏi ga-ra, Cừu Dịch định đạp xe đến trường quay.
Nhưng nghĩ lại thì mái tóc trắng của mình quá nổi bật, nếu bị người ta phát hiện, e rằng ngày hôm nay hắn sẽ biến thành meme trong ngày mất, Cừu Dịch bèn bảo Trác Chính Thanh tìm thứ gì đó để che đầu.
Không lâu sau, Trác Chính Thanh xách một cái mũ bảo hiểm xe máy quay lại.
Sau khi đội mũ bảo hiểm, Cừu Dịch chợt nhận ra một vấn đề: "Khoan đã, cậu chỉ có xe đạp thôi mà? Vậy mũ bảo hiểm từ đâu ra?" Đoạn Ứng Hứa chắc không để xe máy trong ga-ra chứ?
Trác Chính Thanh thật thà đáp: "Chú bảo vệ cho em mượn."
Cừu Dịch nghiêm túc vỗ vai cậu: "Vậy giúp anh thêm việc nữa."
Trác Chính Thanh căng thẳng: "Việc gì ạ?"
Cừu Dịch nhìn cậu với ánh mắt sâu xa: "Mượn luôn xe máy của chú bảo vệ đi."
Trác Chính Thanh: "..."
Mười phút sau.
Cừu Dịch đội mũ bảo hiểm, che kín mái tóc trắng và khuôn mặt, hài lòng cưỡi xe máy phóng đi.