Thấy y lâm vào tình cảnh khó xử, Hoàng Hách vẫn nằm bẹp dưới đất không muốn đối mặt với thực tại, vội vàng ra tay giúp đỡ, lau sạch tuyết trên mặt cậu thư ký.
Kính của chàng thư ký đã bị tuyết bám đầy.
Lớp tuyết còn sót lại bám trên kính cản trở tầm nhìn, cậu thư ký bất đắc dĩ phải tháo kính ra.
Tuy nhiên, dù y cũng đeo kính như Đoạn Ứng Hứa trước đây, nhưng anh đeo kính để che giấu ánh mắt, còn cậu thư ký đeo kính đơn thuần là vì cận thị. Giờ kính vừa tháo ra, y vẫn như người mù mà xoay vòng vòng tại chỗ trên nền tuyết.
Hoàng Hách bất đắc dĩ phải làm chó dẫn đường cho đối phương, ngượng ngùng dẫn cậu thư ký, từng bước nhỏ đi đến trước mặt Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa.
Cừu Dịch khoanh tay nhìn hắn: "Sao ông lại theo tới đây? Không phải đã bảo chết cũng không muốn leo núi nữa à?"
Hoàng Hách làm sao dám nói với Cừu Dịch rằng mình lo lắng hắn và Đoạn Ứng Hứa lại xảy ra chuyện gì nên mới theo đuôi, đành cười gượng: "Tôi đột nhiên muốn vận động cơ thể một chút! Cậu thấy đó, hôm qua tôi leo cả buổi chiều mà mệt thành ra nông nỗi này, không tập luyện không được rồi! Mỗi ngày tập luyện một giờ, khỏe mạnh hạnh phúc cả đời!"
Cừu Dịch cũng không vạch trần anh ta, chỉ thuận miệng nói: "Ra vậy, được thôi, vậy cùng lên núi đi."
Hoàng Hách: "..."
Hoàng Hách muốn nuốt lời.
Còn Đoạn Ứng Hứa thì nhìn về phía cậu thư ký vẫn đang xoay vòng vòng.
Cậu thư ký lập tức thót tim, thấy vẻ mặt Đoạn Ứng Hứa không mấy vui vẻ, lại nhớ ra mình vừa mới bị đối phương ném hai quả cầu tuyết... Y cũng vội vàng cười gượng, nói: "Đoạn tổng, tôi cũng đến để rèn luyện thể chất!"
Đoạn Ứng Hứa im lặng một lúc.
Anh chỉ mắc chứng rối loạn cảm xúc, chứ không phải là không có tí EQ nào, lúc này đương nhiên hiểu tại sao cậu thư ký và Hoàng Hách lại theo dõi hai người. Đoạn Ứng Hứa không biết phải đối mặt với sự quan tâm của người khác như thế nào, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Tập luyện thì được, nhưng cái này không tính là làm thêm giờ, tôi sẽ không trả tiền làm thêm giờ cho cậu đâu."
Cậu thư ký há hốc mồm, không ngờ Đoạn Ứng Hứa lại mặc nhiên cho phép mình và Hoàng Hách theo dõi.
Đoạn Ứng Hứa thực sự đã thay đổi rồi!
Cậu thư ký suýt nữa rớt nước mắt: Cừu tiên sinh quả nhiên quá giỏi, không ngờ sau khi ở bên cạnh đối phương, một người lạnh lùng như Đoạn Ứng Hứa cũng có chút tình người.
... Mặc dù không có tiền làm thêm giờ.
Đoạn Ứng Hứa mím môi, đột nhiên ra tay, xoay người nắm lấy tay Cừu Dịch, rồi cúi đầu dắt đối phương đi về phía trước.
Đối với việc cậu thư ký theo đuôi, anh không mấy vui vẻ, nhưng cũng không tiện thẳng thừng đuổi cậu thư ký tốt bụng muốn quan tâm đến đời sống tình cảm của mình đi, đành phải dắt Cừu Dịch đi phía trước, chọn cách mắt không thấy tâm không phiền, tự lừa dối bản thân rằng hiện tại vẫn đang ở thế giới riêng của hai người với Cừu Dịch.
Cừu Dịch bị anh nắm tay, cười thầm, đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi của Đoạn Ứng Hứa.
Hắn xòe bàn tay ra, nắm ngược lại tay Đoạn Ứng Hứa.
Năm ngón tay của hai người đan xen vào nhau, sát chặt với nhau.
"Này, Đoạn Ứng Hứa, thư ký của anh là cận thị phải không?" Cừu Dịch ghé sát tai Đoạn Ứng Hứa thì thào.
Đoạn Ứng Hứa cảm thấy tai hơi nóng lên, anh nuốt nước bọt, trầm giọng đáp lại Cừu Dịch: "Ừm."
"Đã biết hai quả cầu tuyết anh ném vừa nãy trúng ngay mặt cậu thư ký, khiến cậu ta phải tháo kính dính đầy tuyết ra," Cừu Dịch cười cười, "Vậy thì, học trò Đoạn này, xin hỏi bây giờ thị lực của cậu thư ký như thế nào?"
Đoạn Ứng Hứa thành thật trả lời: "Không rõ, nhưng anh nghĩ cậu ta chắc không nhìn rõ đường lắm."
"Được, vậy người không nhìn rõ đường, đi có nhanh không?" Cừu Dịch lại hỏi.
Đoạn Ứng Hứa lắc đầu.
"Hoàng Hách bây giờ đang ở bên cạnh cậu thư ký đóng vai chó dẫn đường, theo lý thuyết nếu xảy ra chuyện gì, cậu ta sẽ không bỏ rơi cậu thư ký không nhìn rõ đường, tình bạn của hai người đơn giản mộc mạc nhưng cũng có thể coi là tình bạn cách mạng, đúng không?" Cừu Dịch lại nói.
Đoạn Ứng Hứa chớp chớp mắt, đột nhiên hiểu Cừu Dịch muốn làm gì.
Cừu Dịch hít một hơi: "Một, hai... ba!"
Vừa dứt lời, Đoạn Ứng Hứa đã nhanh chóng hành động trước, kéo tay hắn hùng hục chạy về phía trước!
Hoàng Hách đang làm chó dẫn đường cho cậu thư ký ở phía sau: "Đệt mợ!"
Sao Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa đột nhiên chạy mất tiêu rồi!
"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy!" Cậu thư ký cận thị 800 độ cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì người mù, bám chặt tay áo Hoàng Hách không buông, sợ mình sẽ vì không nhìn rõ đường mà bất ngờ trượt chân.
"Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa chạy mất rồi!" Hoàng Hách hét lớn.
Cậu thư ký không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Họ chạy làm gì? Đệt, không lẽ phát hiện có paparazzi?"
Hoàng Hách kinh ngạc: "Paparazzi còn leo tới trên núi tuyết sao? Chịu chơi thế cơ à!"
Cậu thư ký cũng kinh ngạc: "Anh không phải là quản lý sao, chắc phải quen thuộc với paparazzi hơn tôi chứ."
Trong lúc hai người nói chuyện lạc đề, Đoạn Ứng Hứa đã kéo Cừu Dịch chạy mất hút. Đường núi tuyết quanh co, hai người lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của Hoàng Hách và cậu thư ký.
·
"Hà... hà..."
Sau khi chạy một đoạn đường, chắc chắn rằng Hoàng Hách và cậu thư ký không thể đuổi kịp, Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa mới dừng bước.
Thể lực của Đoạn Ứng Hứa không bằng Cừu Dịch, sau khi chạy nhanh đã tiêu hao một lượng lớn năng lượng, vừa dừng lại đã bắt đầu thở hổn hển.
Thấy anh thở dốc, Cừu Dịch vội vàng kéo Đoạn Ứng Hứa đi thêm một đoạn nữa, nhắc nhở đối phương: "Đừng dừng lại nhanh như vậy, tim sẽ không chịu nổi đâu."
Đoạn Ứng Hứa cúi đầu thở hổn hển.
Cừu Dịch thấy anh như vậy, tiện tay bịt miệng Đoạn Ứng Hứa lại, ép anh học cách thở bằng mũi.
Bị bịt miệng, Đoạn Ứng Hứa giãy giụa một chút.
Cừu Dịch nghiêm túc nói: "Không được thở bằng miệng."
Đoạn Ứng Hứa khó chịu lắm, nhưng lại không muốn vi phạm mệnh lệnh của Cừu Dịch, đành phải há miệng, dùng lưỡi đẩy lòng bàn tay Cừu Dịch. Cừu Dịch bị anh liếm đến mức chỉ thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn cười lắm, chỉ là vì lo lắng nếu buông Đoạn Ứng Hứa ra, để mặc đối phương thở bằng miệng sẽ khiến anh thở không ra hơi, đành phải chịu đựng cảm giác ẩm ướt và tê dại trong lòng bàn tay.
Lại qua một lúc nữa, hơi thở của Đoạn Ứng Hứa cuối cùng cũng bình ổn lại.
Dù hơi thở đã ổn định, nhưng anh vẫn không vội gạt tay Cừu Dịch ra, ngược lại còn nắm lấy cổ tay hắn, không cho đối phương rút tay khỏi miệng mình. Đoạn Ứng Hứa thè lưỡi, tiếp tục liếm lòng bàn tay Cừu Dịch.
Cừu Dịch dùng tay còn lại kẹp chặt cằm đối phương.
"Anh học nhanh thật đấy, không cần ai dạy mà đã tiến bộ vù vù," Giờ đến lượt hơi thở của Cừu Dịch trở nên không ổn định, "Này, Đoạn Ứng Hứa, anh có biết mình đang làm gì không? Chỗ nhạy cảm của đàn ông không thể tùy tiện trêu chọc đâu."
Đoạn Ứng Hứa trầm giọng đáp: "Anh biết, anh đã tra cứu trước rồi."
Cừu Dịch: "..."
"Anh muốn thân mật với em hơn nữa, chỉ hôn thôi thì không đủ," Đoạn Ứng Hứa nắm chặt cổ tay Cừu Dịch, lại bắt đầu dùng má cọ xát vào bàn tay hắn, "Em nói không thể tùy tiện trêu chọc đàn ông, nhưng anh cũng là đàn ông, anh cảm thấy em mỗi ngày đều đang trêu chọc anh."
Cừu Dịch không nhịn được nhìn Đoạn Ứng Hứa thêm vài lần.
Người này thực sự bị rối loạn cảm xúc ư?
Sao kỹ năng tán tỉnh của anh ấy cao đến mức khó tin vậy?
Tuy vẫn chưa bằng mình, Cừu Dịch mặt dày nghĩ thầm.
Đoạn Ứng Hứa không biết Cừu Dịch đang nghĩ gì, chỉ vụng về mà chân thành bộc bạch tất cả với hắn, hoàn toàn mở lòng trước mặt Cừu Dịch: "Thầy Cừu, anh nên làm thế nào đây?"
Cừu Dịch ra hiệu cho Đoạn Ứng Hứa ngẩng đầu lên, vỗ vỗ mặt đối phương.
Đoạn Ứng Hứa ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, như thể Cừu Dịch đã chiếm trọn tâm trí anh.
"Vậy, có muốn hôn không?" Cừu Dịch nói.
Đoạn Ứng Hứa gật đầu.
Cừu Dịch tiến sát lại gần Đoạn Ứng Hứa.
Đoạn Ứng Hứa nghiêm túc bổ sung: "Phải hôn mười phút."
Cừu Dịch hoài nghi liếc anh hai cái: "Dung tích phổi của anh đủ không đấy?"
"Vậy thì hôn năm phút trước, không đủ thì có thể luyện tập," Đoạn Ứng Hứa nói, "Tuần đầu hôn năm phút, kiên trì mỗi ngày, tuần thứ hai có thể kéo dài đến sáu phút, rồi một ngày nào đó sẽ đạt được mười phút."
Cừu Dịch nheo mắt: "Anh đang tính kế em à?"
Đoạn Ứng Hứa ngơ ngác: "Kế gì cơ?"
"Không có gì."
Cừu Dịch đẩy Đoạn Ứng Hứa tựa vào thân cây thông trên núi tuyết, lấy điện thoại ra làm đồng hồ bấm giờ, nghiêm túc hôn Đoạn Ứng Hứa trong năm phút. Khi nụ hôn kết thúc, Đoạn Ứng Hứa hơi thiếu oxy do dung tích phổi không đủ, Cừu Dịch lại hôn anh từng chút một, truyền hơi thở cho Đoạn Ứng Hứa.
"Từ tối nay em sẽ huấn luyện hôn cho anh," Cừu Dịch bóp bóp mũi Đoạn Ứng Hứa, "Sáng năm phút, tối năm phút, một tuần sau tăng thêm một phút, đừng có mà nghĩ đến chuyện trốn nhé."
Đoạn Ứng Hứa: "..."
Thực ra người bị tính kế là mình phải không? Đoạn Ứng Hứa chợt nghĩ.
Tuy nhiên, anh rất vui vẻ chấp nhận.
Cùng lúc đó.
Cặp đôi Hoàng Hách và cậu thư ký bị Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa bỏ rơi vẫn đang vật lộn ở lưng chừng núi.
"Thôi, tôi không leo nữa đâu, cậu muốn leo thì tự đi đi." Hoàng Hách tự biết mình và cậu thư ký dù có đuổi theo cũng không thể đuổi kịp Cừu Dịch, đành tự bỏ cuộc ngồi xuống đất, rồi gục đầu nằm thẳng cẳng trên nền tuyết.
Cậu thư ký không nhìn rõ đường lâm vào hoảng loạn: "Đừng mà! Làm sao tôi một mình leo núi được!"
"Vậy thì để họ theo gió mà đi thôi," Hoàng Hách kéo cậu thư ký xuống, hai người cùng nằm trên nền tuyết ngắm bầu trời, "Con cái lớn rồi, có suy nghĩ riêng rồi, phải học cách buông tay. Chi bằng thay vì đuổi theo họ, ta nằm đây ngắm bầu trời. Ôi, bầu trời này! Ôi, những đám mây kia!"
Cậu thư ký ngước nhìn lên, chỉ thấy tán cây rậm rạp.
"Ví von thôi, ví von thôi." Hoàng Hách ngượng ngùng.
"Tôi cũng chỉ lo Cừu tiên sinh sẽ chuồn mất một lần nữa thôi." Cậu thư ký cũng không để tâm.
Hoàng Hách vỗ ngực: "Cái này cậu yên tâm, Cừu Dịch tuy là một thằng vô trách nhiệm, nhưng hễ đã hứa điều gì thì nhất định sẽ làm được. Tôi quen cậu ta hai mươi năm rồi, điểm này bảo đảm được cho cậu."
Nghe Hoàng Hách nhắc đến Cừu Dịch, cậu thư ký chợt có chút hứng thú: "Ơ, Hoàng Hách, anh và Cừu tiên sinh thật sự quen nhau hai mươi năm rồi à?"
"Đúng vậy," Hoàng Hách nói, "Quan hệ tốt đến mức chỉ thiếu điều mặc chung một cái quần, nhưng cậu ta chê chân tôi to, nhét không vào."
Cậu thư ký: "..."
"Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, sao cậu ta lại dám chê tôi chứ, đúng là đứa con bất hiếu." Hoàng Hách buồn bã.
Cậu thư ký quyết định tránh xa chủ đề nuôi con này, nói: "Anh nhắc đến chuyện này, tôi mới nhớ ra muốn hỏi, cha mẹ của Cừu tiên sinh đâu? Trước đây khi anh ấy và Đoạn tổng kết hôn chớp nhoáng, tôi đã điều tra kỹ lưỡng toàn bộ thông tin của anh ấy, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về cha mẹ anh ấy hết."
"Cậu mà tìm được mới là chuyện không bình thường." Hoàng Hách tặc lưỡi.
Cậu thư ký hứng thú: "Kể tôi nghe với?"
Hoàng Hách nói: "Tôi có chuyện để kể, cậu có rượu không?"
Cậu thư ký đoán chừng Cừu Dịch và Đoạn Ứng Hứa chắc còn phải mất một thời gian nữa mới kết thúc thế giới riêng của hai người, đành bò dậy khỏi nền tuyết, đồng thời kéo Hoàng Hách lên.
"Đi, về nhà nghỉ uống chút rượu nào."