“Nhị ca, anh có nghe thấy không?”
“Hả…” Cố Thần hồi hồn, không nhìn về phía sau nữa, “Nói tiếp đi…”
Khóe miệng Tôn Hạo Quảng giật giật, bán tín bán nghi nói tiếp, “Em nghe nói, bữa đó tụi nó cũng đi uống rượu, không biết uống thế nào mà lái xe tông vào cây…”
“À…” Cố Thần nghe một hồi lại thất thần.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau, làn váy dài được gió thổi nhẹ nhàng phất lên, thỉnh thoảng cậu còn nhìn thấy mép váy tung bay.
“Tuy người không bị sao hết, nhưng chắc là ông già của nó thấy…”
“Ừ.”
Thậm chí, không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu cứ cảm thấy có người đang nhìn mình đằng sau, khiến lưng cậu càng lúc càng nóng, càng ngày càng khó chịu.
Cậu bỗng ngoái đầu lại trừng mắt.
Sở Dư khẽ bật cười.
“Bây giờ chúng ta lượn một vòng, chắc chắn sẽ làm nó tức chết, anh thấy sao nhị ca?”
“Ừ.”
Tôn Hạo Quảng quay đầu lại, thấy người đội nón bên cạnh cậu càng ngày càng cúi thấp người, cả người đều xấu hổ, còn có vài bong bóng hường phấn xung quanh.
Cậu quay lại nhìn Sở Dư đang mỉm cười dịu dàng, đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng.
—— Ngược quá mà, rõ ràng là cậu ta đang nói chuyện, vì sao cứ có cảm giác bản thân vô hình thế này…
Cậu ta không có cảm giác tồn tại đến thế luôn hả?
“Cậu nói tiếp đi.”
Tôn Hạo Quảng ờ một tiếng không chút lưu luyến.
“Trời xanh quá, mây trắng ghê, hoa thơm ngát, con chó kia tội nghiệp quá đi…”
Quả nhiên, cậu ta nhìn người bên cạnh, dù cho cậu ta có nói gì, nhị ca vẫn cứ đắm chìm trong thế giới của mình.
Sở Dư ở sau nhìn cậu là cậu lại khó chịu quay lại trừng một phát, thỉnh thoảng cười một tiếng, nhị ca của cậu ta lại xấu hổ, bong bóng hường phấn lại sôi trào.
Cứ máy móc “à, ừ” một tiếng.
“…”
Tôn Hạo Quảng đờ đẫn mở rồi ngậm miệng, “Phật nói, bạn phải luôn luôn rộng lượng với chúng sinh, dù cho anh ta có xấu xa thế nào, thậm chí gây thương tổn đến bạn, bạn phải buông xuôi thì mới có thể đạt được hạnh phúc chân chính.”
…
Rốt cục cũng chờ được đến lúc tách khỏi hai người này, Tôn Hạo Quảng không lãng phí một giây nào, ba bước thành hai bước vội vàng rời khỏi.
Ngược quá đi mất.
…
Sau khi cậu ta rời đi, Sở Dư và Cố Thần không nói gì thêm nữa.
Có điều lúc hai người tách nhau ra, đột nhiên Sở Dư nói, “Buổi chiều không cần mặc dày thế đâu.” Cô mỉm cười dịu dàng, “Lời nói lúc say rượu, tôi chưa bao giờ để trong lòng.”
“…”
“Cậu quên thật rồi hả?”
Mọi người đều có tâm lý may mắn, rõ ràng biết Sở Dư vẫn còn nhớ, nhưng bây giờ cô bảo đã quên, Cố Thần hết xấu hổ thì nhỏ giọng hỏi.
Sở Dư nhoẻn miệng cười, gật đầu.
“Chẳng lẽ, không phải nói bậy bạ à?”
“Dĩ nhiên là phải rồi!” Cố Thần nói như đinh đóng cột, “Có ai say rượu mà nói thật đâu?”
Cậu cao giọng, “Lúc say rượu toàn nói năng nhảm nhí, cậu không tin đúng là thông minh đấy.”
Sở Dư gật đầu cười.
Mấy đáp án lúc trước cô nghĩ đến, cô cũng sẽ không coi là thật.
…
Tiểu Cố ném khăn quàng và khẩu trang ra, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra tu một hơi, cảm thấy thật phấn khích.
Không coi là thật là tốt rồi.
Không nhớ mấy trò ngu xuẩn của cậu là được rồi.
Cậu vui mừng một lúc, có điều đến khi nằm lên giường, bình tĩnh lại, không hiểu sao lại nhớ lại chuyện hôm đó, bình tĩnh nhớ lại lần nữa, cậu mới phát hiện lúc ấy Sở Tiểu Dư rất chiều cậu nha.
Cố Thần ôm cái gối nở nụ cười, cô lau người cho cậu, cậu bế cô cô cũng không tức giận, bọn họ còn ngủ chung giường.
—— Trên gối còn lưu lại hơi thở của cô.
Không biết sau này có thể bảo cô ngủ cùng nữa không ~~
Bỗng Cố Thần thấy khó chịu. Cậu trở mình, nhìn lên trần nhà.
Cô không để trong lòng, vậy cũng không để ý chuyện bọn họ ngủ chung giường?
Cảm giác vui mừng vừa nãy bỗng chốc tiêu tan, cảm thấy không cam lòng.
Nếu ngộ nhỡ sau này có người khác say rượu cũng bế cô thì sao!
Không được, sao lại không để trong lòng vậy hả? Bọn họ đã ngủ cùng giường rồi, rõ…rõ ràng lúc cậu gọi vợ cô đã đồng ý rồi.
Bọn họ ở bên nhau! Dựa vào đâu mà không để trong lòng chứ!
Cố Thần lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được.
—— Rốt cục cô nghĩ thế nào, rốt cuộc… rốt cuộc cô thích cậu không?
Cậu bật dậy, cậu phải hỏi lại đã, biểu hiện của cô rõ ràng là thích, vì sao lại nói là không để trong lòng?
Nhìn đồng hồ, giờ này cô đang ngủ trưa, Cố Thần lại nằm xuống.
Chờ một chút, chờ một chút đã.
Khổ sở chờ đợi đến giờ Sở Tiểu Dư tỉnh giấc, Cố Thần không chịu nổi nữa, vội vàng mặc đồ chạy ra khỏi nhà.
Ngón tay chạm đến chuông cửa, chàng trai lại do dự buông tay.
Nếu như cô ấy… không thích mình thì sao?
…
“Này! Là cậu nhóc à!” Một ông lão từ phía sau cậu bước lên, nhìn dáng vẻ mong chờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa của cậu, càng nhìn càng thấy cậu trai này trông quen quen, nhìn một hồi mới nhớ ra.
—— Đây không phải thằng nhóc hai ngày trước la hét đòi vợ mình dẫn về nhà đấy sao?
Ông chắp tay sau lưng, chớp chớp mắt, “Thằng nhóc, con lại để vợ mình đuổi ra khỏi cửa hả?”
Sao có thể thừa nhận điều này được!
Cố Thần định hỏi sao ông ấy lại biết mình, bỗng chốc ra vẻ nghiêm túc, “Đương nhiên không phải rồi!”
“Sao con đây có thể để vợ đuổi ra khỏi nhà được?”
Sau này Sở Tiểu Dư mà đuổi cậu ra ngoài, cậu chắc chắn sẽ phá cửa mà vào.
Không đúng, cậu nghiêm túc lại có uy tín như thế, Sở Tiểu Dư sẽ không dám đuổi cậu ra ngoài đâu.
Ông lão gật đầu cười ha ha, “Ông hiểu, ông hiểu mà.”
Thằng nhóc này khi say mà có thể khóc hu hu đòi vợ đến đón… ông tin.
Người ta còn trẻ, chừa mặt mũi lại thôi.
Sau đó ông chớp mắt, “Ông nói này, có phải lúc say con không dỗ vợ cho tốt không ả?”
Nhìn vẻ mặt kì quái không nói chuyện của cậu, ông lão ra vẻ hiểu hết, truyền thụ kinh nghiệm cho cậu, “Ông chỉ con này, nhóc, sau khi tỉnh rượu, đầu tiên phải ôm vợ mình trước, sau đó…”
Phụ nữ mà, ôm một cái là không thể thiếu, nếu không không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra… tai nạn khủng khiếp thế nào đâu.
Cố Thần âm thầm căng tai ra nghe.
Tuy rằng nhất định sau này cậu không dùng, nhưng có thể truyền lại cho Háo Tử.
Người gia rất thích mấy đứa nhỏ lắng nghe mình nói, ông thấy cậu chuyên tâm như thế, càng nói càng hăng say, dường như muốn đem hết kinh nghiệm sau khi say rượu truyền lại cho cậu.
Mãi đến khi có một bà lão đi ra từ phòng bên cạnh nói. “Ông còn không mau về ăn cơm!”
Thì ông lão mới cười ha ha hai tiếng, sau khi ông ấy đi rồi, Cố Thần cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Thật ra, nếu Sở Tiểu Dư gọi cậu về ăn cơm, cậu nhất định sẽ không ở lại…
Nhưng, rốt cục cô nghĩ thế nào…
…
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Sở Dư không ngờ Cố Thần đang ở ngoài, cô ngẩn người rồi nở nụ cười, gật đầu với cậu.
Cố Thần hoảng hốt.
Thấy Sở Dư định đóng cửa lại, cậu cắn chặt răng, đột nhiên giữ tay cô lại.
“Có, có phải cậu biết?”
Nhiệt độ lòng bàn tay nóng đến bỏng, truyền đến mặt, hai người run lên, nhưng không ai định rút tay về.
Cố Thần bướng bỉnh nhìn cô đăm đăm, cầm chặt tay, ánh mắt sáng ngời, “Cậu có biết.”
Sở Dư im lặng, rồi bất chợt ngước mắt nhìn cậu, “Biết cái gì?”
Cố Thần vốn khí thế bừng bừng, nhưng cô vừa nhìn một cái thì bỗng nhiên xẹp xuống.
Cậu bắt đầu, “Biết tôi…tôi…”
Biết cậu từ nhỏ đã bắt đầu ngấp nghé cô, biết cậu lén lút vì muốn được gần cô mà không biết phải làm sao, biết mấy hành vi lén lút của cậu, biết cậu… thích cô.
Sở Dư thản nhiên hạ tầm mắt, mất tự nhiên rút tay về, “Tôi không biết.”
Chàng trai nắm chặt tay cô, nhắm mắt, cắn răng nói, “Biết tôi tôi tôi thích cậu!”
Sở Dư khựng lại, cắn cắn môi, mặt dần ửng hồng.
Giống như đóa sen xanh trong hồ nước, chậm rãi bung cánh, từ từ mà tuyệt đẹp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trái tim cậu như muốn nhảy lên cuống họng.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Nhưng lại chỉ nghe thấy một tiếng “Ờ” đáp lại.
Trái tim rơi xuống, chàng trai không vui hừ hừ, quay đầu lại, “Cậu cứ thế hả…”
Đáp lại lời tỏ tình của cậu với thái độ như thế.
“Vậy cậu muốn thế nào?”
Ánh mắt cô sáng như thế, giống như một dải ngân hà, bị ánh mắt như thế nhìn chăm chú, cổ Cố Thần bắt đầu đỏ lên…
Cậu há miệng hít một hơi, ra vẻ mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói, “Vậy cậu có thích tôi không? Trả lời một câu thôi!”
“Nhanh lên!”
Nào có ai lại như thế!
Sở Dư bỗng nhiên bật cười, “Không thích.”
Chàng trai hổn hển quay đầu lại, “Lần này không tính!”
“Chỉ nói một chữ thôi.”