Tim Cố Thần đập nhanh đến nỗi nhảy lên cuống họng.
“Cũng thích…”
Ánh mắt như ngôi sao nhỏ trên trời, ngày càng rực rỡ.
“Gâu!”
Một con chó săn không biết từ đâu chui ra, nhìn về phía bọn họ rồi đột nhiên sủa to.
Lời Sở Dư còn chưa ra khỏi miệng thì đã nuốt vào lại trong bụng.
Cố Thần cứng đờ, tim đập bùm một tiếng rơi xuống đáy cốc.
Nghiêng đầu cứng ngắc, cổ như đang phát ra tiếng rắc rắc, u ám nhìn con chó kia.
HÔM NAY, NHẤT ĐỊNH, PHẢI, ĂN LẨU THỊT CHÓ!
“Gâu!”
Con chó kia bị nhìn chằm chằm liền lui về phía sau hai bước, gào một tiếng rồi xù lông lên, sủa thêm hai tiếng to hơn để dọa cậu, rồi cụp đuôi chạy cái vèo.
…
Trong lòng muốn bắt con chó lại rồi chém cả trăm lần, Cố Thần quay đầu lại nhìn Sở Dư, làm như không để ý, “Nãy cậu muốn nói gì thế? Nói tiếp đi.”
Sở Dư vuốt tóc, thuận tay vén tóc lui sau tai, quay đầu sang một bên, “Không có gì.”
“Chỉ muốn nói là, tôi cũng tiếp thu* ý kiến của cậu, sẽ không tin vào đường chỉ tay…”
(*Từ ‘thích’ trong tiếng Trung là hỉ hoan/xǐhuān, Sở Dư mới nói được chữ “hỉ/xǐ” thì bị ngắt lời, mà từ ‘tiếp thu’ đọc là xīqǔ nên Sở Dư nhanh chóng vòng từ ‘thích’ qua ‘tiếp thu’.)
“Không đúng!”
Tiếp thu cái gì chứ!
Thiếu niên giận dữ ngắt lời, “Rõ ràng lúc nãy cậu muốn nói gì đó chứ không phải nói cái này!”
Mi mắt Sở Dư run run, “Vậy cậu cảm thấy, tôi muốn nói cái gì?”
“Đương nhiên là cậu sẽ nói cậu thích tôi rồi!”
Thiếu niên cất cao giọng, không cho phép nghi ngờ.
Sở Dư cong khóe môi nhìn cậu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, còn kiên quyết đối mặt với cô chứ không chịu nghiêng đầu qua, phải đợi một câu trả lời.
“Cũng có thể.” Cô đột nhiên nói.
Không đợi Cố Thần cao hứng, đuôi mắt cô lại cong lên, “May mà tôi vẫn chưa nói.”
“Hả…” Mặt Cố Thần cứng đờ, “Cậu có ý gì?!”
Sở Dư cười nhẹ nói, “Tôi nói, cậu còn tìm lý do từ chối tôi, thì sẽ rắc rối to…”
Cố Thần tức giận, “Tôi làm sao mà từ…”
Cậu đợi lâu như vậy, nhận được câu trả lời vui đến mức nhảy cẫng lên cũng không quá đáng…
Còn từ chối á, là đầu cậu bị đụng vào cửa, hay là não chưa phát triển tốt?!
Đợi một chút!
Vẻ mặt giận dữ của Cố Thần chợt cứng đờ, lúc trước cậu, hình như, đúng là, đã từng nói.
Được rồi, đầu cậu thực sự đã đụng phải cửa rồi.
“Tôi… Đó là…” Vẻ mặt Cố Thần cứng như đá, nhưng vẫn mở miệng, “Nói…” bậy thôi.
Sở Dư mỉm cười, gợn sóng long lanh, cắt ngang lời cậu,
“Được rồi, biết cậu là người đàn ông đã nói là sẽ giữ lời, không cần nói nữa, tôi sẽ nhớ.”
Thực tế thì, cô liếc nhìn nhân viên bảo vệ ở cách đó không xa, sắc mặt phiếm hồng.
Tiểu Cố: “…”
Không, cậu không phải là đàn ông.
…
Chập tối, ông Cố về nhà, ngồi trên ghế salon nghe mấy bài hát trong ti vi, vui vẻ vỗ tay rồi hát theo đôi ba câu.
Liền thấy một bóng người như hồn bay phách lạc lang thang đi vào.
“U a…”
Ông Cố dừng lại, cảm thấy hơi khát, lấy một quả nho cho vào miệng,
“Con là ma đó hả?”
Ông cẩn thận quan sát sắc mặt cậu, lông mày trắng bạc nhếch lên, “Bộ dạng con như biểu hình cho câu ‘không gì luyến tiếc với đời’ lắm đấy…”
“Đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, mau nói ông nghe, để ông vui vẻ chút nào.”
Cố Thần bay tới, hoàn toàn không nghe được lời nói ngoài tai, chỉ mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Hoàn toàn là: Vợ muốn thổ lộ, nhưng lại bị mình từ chối…
Phun một lít máu.
Phun tiếp hai lít máu.
“Ơ hay!” Ông Cố nhìn bóng lưng Cố Thần không để ý đến mình mà đi thẳng vào phòng, rồi lập tức vỗ đùi một cái, tức muốn chết.
“Cái thằng oắt con này!”
Quan tâm nó một lần thôi mà cũng khó khăn ghê gớm!
…
Cố Thần nằm trên giường, im lặng nhìn trần nhà đăm đăm.
Đột nhiên, điện thoại có tiếng chuông thông báo từ WeChat.
Tiếng thông báo cứ ting ting không ngừng, làm cậu có cảm giác muốn đập nát cái điện thoại này luôn cho rồi.
Bấy giờ mới đánh thức cậu khỏi trạng thái này.
Cố Thần đột nhiên ngồi dậy cầm điện thoại lên, nhìn tên người gửi tin nhắn… Háo Tử, không nói nhiều lời cũng không không thèm xem liền tắt đi, mở Tieba lên.
Tôn Hạo Quảng rung en nờ lần: … Mẹ nó! Tôi lại có một câu nói không biết có nên nói ra không.
Nghĩ một lát, thiếu niên đứng lên khóa cửa phòng lại, nhìn quanh một hồi rồi mới post thread mới.
#Cầu_cao_nhân_giúp_đỡ: Trước kia tôi từng nói người trong lòng mà tỏ tình thì tôi sẽ nghĩ cách để từ chối, mà lúc nãy người thương mới tỏ tình được một nửa thì lại nghĩ đến chuyện này… Bây giờ… Phải làm thế nào?!
Lầu một: … Ha ha ha ha ha ha ha ha! Cho tui cười trước đã ha ha ha ha!
Lầu hai: Tự mình đào hố chôn mình, phải quỳ để được sống.
Lầu ba: Ha ha ha, không đỡ nổi nữa rồi, phục ông quá! /đập bàn cười to/
Lầu bốn: Không nhịn được cười ha ha ha ha ha! Cười đến nỗi mẹ tôi bảo tôi bị bệnh thần kinh luôn đây này ha ha ha!
Lầu năm: Sao giờ? FA thâm niên nhưng vẫn muốn hóng hớt!
…
Lầu bốn bảy: Chời má các thím sao lại nói như vậy với chủ thớt chứ! Chủ thớt cũng là một chó độc thân đáng thương thôi mà, vẫn có thể thương nhớ người trong lòng cả đời, sau đó… làm chó độc thân thuần chủng luôn ha ha ha!
Mấy người sống có tâm một chút có được không vậy! Thôi, lặng lẽ tặng cho chủ thớt một cây nến nè ^_^
Lầu bốn tám: Được rồi, ai bảo tui là người hiền lành cơ chứ, tặng chủ thớt hai cây nến luôn nè ^_^
Lầu bốn chín: Xì, ba cây luôn cho máu.
…
Cố Thần nhìn mấy bình luận với vẻ mặt đen thui, muốn đập điện thoại không biết bao nhiêu lần, hậm hực trực tiếp xóa thread.
Lầu một trăm lẻ tám: Ấy! Chủ thớt vẫn còn ở đây sao?
Không có ở đây.
Cố Thần đã xóa Tieba, trằn trọc cả đêm.
Vẫn là muốn chuẩn bị nói cho rõ ràng.
—— Cậu nghĩ kỹ rồi, cậu chưa từng nói muốn từ chối cái gì cả.
Mặt Cố Thần căng ra, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
—— Không biết đứa ngốc nào nói câu đó nữa, dù sao cũng không phải cậu.
…
Sáng sớm hôm sau.
Cố Thần đi tìm Sở Dư.
Lúc này Sở Dư đang ở trong sân sau.
Im lặng ngồi dựa vào xích đu, lật sách trong tay, ánh mắt trời chiếu vào gò má cô, như một bức tranh phát sáng, xinh đẹp lạ thường.
Bước chân Cố Thần đang vội vã bỗng dừng lại.
Không kiềm được mà bước nhẹ lại, cứ như chỉ cần lớn tiếng một chút, sẽ phá vỡ hình ảnh này.
Cảm giác như có ai đó đang nhìn cô… Sở Dư đang đọc sách liền ngẩng đầu lên, cười, “Sao cậu lại đến đây?”
Sở Dư hỏi cậu, lúc này Cố Thần mới nhớ lý do mình tới đây.
Gò má trong nháy mắt đã đỏ bừng, cậu cao giọng, “Bộ tôi không được đến đây hả!”
Vừa nói, cậu vừa đi đến xích đu phía bên kia, khó chịu ngồi xuống.
“Không có.” Ngón tay như lá hẹ gấp sách lại, Sở Dư nhìn cậu, trong mắt có ý cười.
“Đương nhiên là cậu có thể tới.”
Thật ra Cố Thần cũng không để bụng đến câu trả lời này, cậu nhíu chân mày có chút ngượng ngùng, đắm chìm trong những lời lát nữa mình phải nói… Cảm xúc không thể nào kiềm chế được.
Sở Dư nhìn cậu không nói gì, nheo mắt lại cười, không quấy rầy cậu.
Hai người cùng im lặng..
Gió thu thổi nhè nhẹ, thổi nhiệt độ của người bên cạnh sang phả lên mặt, còn có thể ngửi được một cách rõ ràng, hơi thở của mình và đối phương đang hòa vào nhau.
Bầu không khí hài hòa mà yên tĩnh.
Nhưng Cố Thần càng ngồi lại càng mất tự nhiên.
Tim bắt đầu bồn chồn.
Toan mở miệng mấy lần, mà lần nào lời vừa đến cổ họng cũng nuốt vào lại.
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Cảm xúc càng để lâu lại càng nhiều, Cố Thần không chịu được, cậu nhìn chằm chằm vào một mảng rêu xanh trên bức tường phía trước, mở miệng hỏi.
Mắt Sở Dư giật giật, nghe được tiếng tim mình đập rất rõ, nhìn chăm chú chiếc váy hoa của mình, giọng nhẹ nhàng, “Vấn đề gì?”
Thiếu niên cắn răng, nói rất nhanh.
“Cậu thích…” Tôi đúng không!
Cảm giác được Sở Dư nhìn sang, Cố Thần hoảng hốt, buộc miệng thốt lên, “… Mèo hay chó?”
… Yên lặng ba giây, Cố Thần lặng lẽ cắn mình một cái.
Sau đó làm vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Sở Dư, cứ như vấn đề cậu muốn hỏi vốn dĩ vấn đề này.
… Một vấn đề rất nghiêm túc.
Hiếm khi thấy Sở Dư ngẩn người ra như thế, sau đó cô liền vui vẻ bật cười, cảm xúc không lý giải được ban nãy đột nhiên biến mất.
Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Chó đi.”
Thật ra thì chó hay mèo gì cô cũng thích cả.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
Thiếu niên im lặng, đột nhiên nhỏ giọng nói, “Gâu!”
“Cái gì?” Sở Dư ngây người.
Tiểu Cố thẹn quá hóa giận, quay đầu hét to, “Gâu!”
Thấy cô không có phản ứng, cậu cất cao giọng, “Tôi mặc kệ, cậu nói thích tôi!”
Cậu căng mặt lại, trưng vẻ mặt đầy kiêu ngạo và cương quyết, “Bây giờ tôi đồng ý với cậu!”
[Nhật ký mất mặt của Cố Tiểu Gia]
Cố Tiểu Gia: Tôi còn phải nghĩ cách để từ chối cậu!
Lại là Cố Tiểu Gia: Tôi nói cái câu ngu ngốc đấy hồi nào chứ! Tôi mặc kệ! Tôi đồng ý với cậu đấy!